Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1218

Mập mạp quả là thức thời, nhà họ Tưởng đúng là có tiền. Những thứ này đều là thứ tốt, có lẽ mình có thể dùng được.
Tưởng Siêu cũng không thèm để ý, cười ha hả nói: "Phương Bình, ta đã nói với ngươi... Những thứ này cũng chưa phải toàn bộ đâu, ta còn có thứ khác tốt hơn, chiêu cuối, chỉ cần ngươi cứu ta, đảm bảo sẽ không có hại!"
Ánh mắt Phương Bình bất ngờ nhìn hắn, tên này... sẽ không mang theo thứ gì đó có tính công kích cao do tuyệt đỉnh chế tạo chứ?
Theo lý thuyết, con cháu đời sau của tuyệt đỉnh nhiều lắm, Tưởng Siêu cũng không biết là cháu cách mấy đời của Chiến Vương, thế mà vị kia nhàn rỗi như vậy, còn thật sự làm đồ chơi bảo mệnh cho con cháu mình?
Có vài thứ, tuyệt đỉnh muốn làm cũng phải đánh đổi một số thứ.
Trương Đào chẳng muốn quan tâm bọn họ, mở miệng nói: "Nếu đã đến đông đủ, vậy thì lên đường thôi."
Ông vừa dứt lời, đám người Phương Bình bỗng nhiên lăng không bay lên, không chỉ bọn họ, đám võ giả nước ngoài đứng phía xa xa kia cũng lập tức xuất hiện tại đây.
Đà Mạn và cô gái áo bào đen hơi giãy dụa, nhưng sau đó lập tức ngưng phản kháng.
Mới vừa rồi, bọn họ vừa bị Trương Đào khống chế trong nháy mắt, hầu như không có cơ hội phản ứng nào.
"Đi thôi!"
Dứt lời, Trương Đào mang theo 30 võ giả thanh niên, chớp mắt biến mất tại chỗ.
Thực lực tuyệt đỉnh khủng bố vô cùng. Mắt mấy người tối sầm lại, hầu như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Chờ đến khi trước mắt Phương Bình không còn là màu đen nữa, hắn tính toán một thoáng, đại khái cũng đã qua ba hay phút rồi.
Nhưng lúc này, mọi người đã không còn ở Kinh Đô, hoặc nên nói, mọi người đã không còn ở trên mặt đất rồi. Bởi vì vầng mặt trời to lớn trên đỉnh đầu mọi người không phải là mặt trời ở mặt đất, mà là mặt trời ở địa quật.
Phương Bình liếc mắt nhìn Lý Hàn Tùng, Lý Hàn Tùng khẽ lắc đầu, nơi này không phải Kinh Đô địa quật. Phương Bình còn nghĩ bọn họ đi vào vùng cấm bằng Kinh Đô địa quật chứ.
Bây giờ xem ra, cũng không phải như vậy.
Mà nơi này cũng không phải Ngự Hải Sơn, bởi vì Phương Bình nhìn thấy một số thành trì, thành trì của nhân loại!
"Lối đi thứ 24?"
"Vì sao đi lối này?"
Phương Bình không rõ, theo lý thuyết, thực ra đi theo đường ở thành Trấn Tinh chẳng phải sẽ nhanh hơn sao? Trực tiếp đến Ngự Hải Sơn.
Nhưng hiện tại, Trương Đào không dẫn bọn họ đi bằng đường nối ở thành Trấn Tinh, mà chọn đi thông qua con đường bí mật ở tiểu vực.
Ngay khi Phương Bình hơi nghi ngờ một chút, Trương Đào bỗng nhiên mang theo mọi người phóng mạnh về phía trước!
Dọc theo con đường này, khí thế của Trương Đào cao ngút trời! Tốc độ cũng nhanh vô cùng!
Dưới tình huống như vậy, Phương Bình khó khăn nhận ra rằng... Trên con đường bay qua này... hình như Trương Đào vừa mới... đè chết một đám người!
"Lão Trương... cố ý?"
Lúc này, Phương Bình đã có phần tỉnh táo!
Tuyệt đỉnh có lẽ không dễ gì có thể tiến vào tiểu vực, lần này có lẽ là một cơ hội, tuyệt đỉnh dẫn người vào vùng cấm, đám người địa quật đều biết. Cho nên, Trương Đào mới mang theo bọn họ trực tiếp bay vào tiểu vực.
Cường giả như ông vừa xuất hiện, phóng thích uy thế, cho đám người địa quật biết rằng ông đang tới, tiện đường đè chết một bầy võ giả trung cấp cao cấp, cũng không quá đáng.
Mà sự thật cũng giống như Phương Bình nghĩ, Trương Đào không chỉ đi ngang qua, hơn nữa còn cố ý đi ngang qua những thành kia!
Ông không nhằm vào những võ giả sơ trung cấp, cũng không nhằm vào nhân loại địa quật, Phương Bình nhìn thấy, có một số võ giả ngự không, trực tiếp bị uy thế của ông ép vụn.
"Cấp bảy..."
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, lão Trương thật ác, cố tình làm như vậy. Dọc theo đường đi, tốc độ của ông cực nhanh, khiến đám võ giả kia hầu như không hề phản ứng kịp, bị ông đụng trúng, hoặc đè chết.
Trong tốc độ cực hạn này, Phương Bình thậm chí nhìn thấy một vị cường giả đầu đội vương miện vừa mới bay lên không, đã bị lão Trương va vào, cả người nứt toác.
Nhưng lần này hình như đã khiến cường giả vùng cấm không vui!
Sau một khắc, một giọng nói ồm ồm vang lên: "Võ Vương, chớ quá mức!"
"Ha ha ha... Đi ngang qua, Chân Vương (1) xuất hành, vương giả cũng dám cản đường, chết không hết tội!"
"Hừ!"
...
*(1) Chân Vương: cách gọi tuyệt đỉnh ở địa quật. *
...
Song phương cách nhau ngàn dặm, giao lưu đôi câu vài lời.
Cường giả vương miện kia không chết, chết mất vị cấp bảy, đối phương dường như không quá để ý, lúc này cũng không nói gì nữa.
Mà tốc độ của Trương Đào cũng dần chậm lại, lúc này, mọi người mới cảm giác mình về đến hiện thực, chứ không như vừa rồi, cảm giác lâng lâng như vượt qua không gian và thời gian.
Vừa dừng lại... Phương Bình chợt phát hiện cả đám đang ở trên bầu trời của một tòa thành! Lần này, Phương Bình nở nụ cười, nhìn gốc cây hoàng kim to lớn cao chọc trời cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Bộ trưởng, va nát nó đi... Có lẽ có tinh hoa sinh mệnh á..."
Trương Đào liếc mắt nhìn hắn một cái, thằng ngốc thì to gan... Thằng nhóc này quả nhiên gan to bằng trời!
Những người khác đều lo lắng sốt sắng, chỉ có mỗi Phương Bình hai mắt phát sáng, gắt gao nhìn con yêu thực cao chọc trời cách đó không xa.
Phương Bình thật sự không hề căng thẳng, nói gì vậy, ta đang đi theo tuyệt đỉnh cơ mà, cần gì phải căng thẳng?
Trong lúc bay, Trương Đào kém chút nữa đâm chết một vị cấp chín, chẳng lẽ hắn còn nên sợ một con yêu thực cấp chín hay sao?
Trương Đào mặc kệ hắn, ông thả chậm tốc độ, lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ còn có thể giết được cấp chín chắc? Cấp bảy không tính là gì, giết cấp tám... phiền lắm. Hôm nay chúng ta giết cấp tám của bọn họ, ngày mai bọn họ sẽ gây nên một loạt bạo động ở địa quật.
Cấp tám rèn kim thân, võ giả như vậy đã chân chính là chiến lực cao cấp rồi. Còn cấp bảy, tuy cũng là cao cấp, nhưng cơ thể võ giả cấp bảy yếu đuối, còn nhiều thiếu hụt, vùng cấm bình thường sẽ không quá xem trọng."
Phương Bình hơi tiếc nuối, sau đó quay sang làm động tác cắt cổ với con yêu thực hoàng kim kia!
Ôi đậu xanh, khiêu khích cấp chín thật kích thích! Hai bên cách nhau mấy ngàn mét, yêu thực cấp chín đã sớm phát hiện ra bọn họ, khiêu khích trực diện như vậy cũng là lần đầu tiên.
Gốc cây yêu thực kia phát hiện Phương Bình khiêu khích nó, nhưng nó không nhúc nhích, không có bất kỳ động tác nào, thậm chí còn hơi run rẩy.
Không gì khác, nó cảm nhận được áp lực và uy hiếp cực lớn, không gì sánh bằng.
Cường giả Chân Vương!
Những yêu thực cấp chín như nó dù có chiến lực mạnh mẽ, nhưng gặp phải cường giả Chân Vương, 100% là nạp mạng, trốn cũng khó trốn.
Cấp chín có thể trốn thoát khỏi tay của tuyệt đỉnh, từ vùng cấm đến nhân loại, không quá ba người.
Người mạnh nhất Hoa Quốc, dưới cấp tuyệt đỉnh, Nam Vân Nguyệt, có thể thoát khỏi sự truy sát của tuyệt đỉnh hay không cũng còn phải xem thiên thời, địa lợi, nhân hòa - xem xem tuyệt đỉnh bữa đó có muốn giết ngươi hay không.
Trương Đào vẫn không thèm nhìn tòa thành này, đương nhiên, cũng không có ý tránh nó, cứ như vậy bay thẳng về phía trước.
Con yêu thực kia đang cẩn thận từng li từng tí một, nhìn như đang đung đưa trong gió, vặn vẹo thân người, cố gắng tránh xa ông ra một chút.
Đối với việc Phương Bình chủ động khiêu khích cấp chín, Trương Đào cũng không muốn nói cái gì. Võ giả không thể qua tùy tiện, khiêu khích cường giả chính là muốn chết. Nhưng võ giả cũng không thể có tính nhát gan, có ông ở đây, Phương Bình khiêu khích đối phương, cũng không có gì.
Thằng nhóc này vốn rất to gan, chỉ cần không ngốc đến mức không có tuyệt đỉnh mà chạy đi khiêu khích cấp chín là được.
Nghĩ đến đây, Trương Đào hình như đã nhớ ra điều gì. Hình như đây cũng không phải là lần đầu tiên tên ngốc to gan này làm chuyện thế này.
Tuy Trương Đào đã thả chậm tốc độ, nhưng so ra thì vẫn rất nhanh. Không bao lâu sau, đám Phương Bình lại tiếp tục bay qua một tòa thành.
Lúc này, phía trước không còn là thành trì nữa, mà là núi non chập chùng, còn có rừng cây, có dòng sông lượn quanh, Phương Bình cũng nhìn thấy không ít yêu thực và yêu thú.
Nơi này... có lẽ là cấm địa của yêu tộc! Nhưng lão Trương vẫn rất tùy tiện tự do như đi trong sân nhà, hoàn toàn không có ý định đổi đường hay tránh né.
Thấy thế Phương Bình lúc này hơi ước ao, hơi khát vọng. Đây mới là cuộc sống chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận