Toàn Cầu Cao Võ

Chương 339: Mục đích không phải là trận đấu

Từ khi trải qua một lần thất bại lớn nhất trong đời tại Thiên Nam địa quật, Vương Kim Dương lập tức hiểu rõ, thế giới này chân chính là cá lớn nuốt cá bé!
Phong cách bồi dưỡng học sinh của Võ Đại quá hiền lành rồi!
Lần này, để võ giả Nam Võ khiêu chiến mấy người Phương Bình, không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào, cậu sớm đã có kế hoạch, chỉ là Phương Bình đến đúng lúc mà thôi.
Lần này, nếu vẫn chưa thể để học sinh Nam Võ hăng hái hơn, cậu còn có phương pháp khác.
Phi võ giả phấn đấu thành võ giả thật sự rất khó, không có tài nguyên cũng khó có thể tu luyện.
Nhưng không có tài nguyên thì đi kiếm a!
Chẳng lẽ phi võ giả thì không có cách nào kiếm tiền sao?
Chỉ cần có ý chí muốn trở nên mạnh mẽ, không gì không thể, Nam Võ hiện tại chính là thiếu mất loại nhiệt huyết sôi trào này!
Lúc cậu ta chưa trở thành võ giả, cũng không có ai chống lưng, cho nên lúc đó cậu tu luyện rất chậm, nhưng có chậm hơn nữa cũng nhanh hơn những người khác nhiều.
Sau khi bước vào cấp một, cậu lập tức bắt đầu nhận nhiệm vụ, chạy khắp nơi.
Lúc lên đỉnh cấp một, dù không ai giựt dây, cậu cũng đã chuẩn bị nghĩ cách làm đủ thứ để kiếm thuốc phụ trợ lên cấp.
Cuối cùng, vừa khéo các trường Võ Đại có nhu cầu này, Vương Kim Dương cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng ý.
Từng bước từng bước tiến vào cấp hai, lên cấp ba, đột phá cấp bốn, cũng không phải chỉ một lần trở về từ cõi chết.
Học sinh Nam Võ hiện tại có rất nhiều võ giả đều đang ở trường học, tốn cơm nuôi!
Bây giờ bị người khác đánh tới cửa, mặt mũi bị người khác đạp dưới chân, nếu vẫn không chịu thức tỉnh, vậy cũng không cần phải lãng phí tài nguyên, còn không bằng bồi dưỡng một vài võ giả như Bạch Ẩn, một người có thể đánh được trăm người!
Bây giờ ở Nam Giang có khả năng sẽ xuất hiện lối vào địa quật tiếp theo, tương lai lại càng nguy hiểm rồi.
Tài nguyên ban đầu dù không nhiều đi nữa, những học sinh này còn không chịu trả giá, không chịu nỗ lực, vậy còn chờ đến khi nào.
...
Vương Kim Dương đến nhanh, đi cũng nhanh.
Phương Bình nhìn lướt qua những người khác, một lát mới nói: "Thông báo Ma Võ, nếu thua, các cậu chờ trở về bị đánh đi!"
Phó Xương Đỉnh ngại ngùng nói: "Chẳng phải cậu cũng vậy sao…"
"Phí lời, tôi lập tức có thể đột phá cấp ba, giống nhau được sao?"
Ngô Chí Hào đứng cạnh lơ ngơ, mình đang nghe thiên thư sao?
Anh Vương Kim Dương bỗng nhiên xuất hiện, thay Nam Giang Võ Đại hạ chiến thư với nhóm Phương Bình, còn muốn mời hai Đại tông sư đến quan chiến.
Hiện tại, Phương Bình bỗng nhiên nói một câu cậu ấy lập tức có thể đột phá cấp ba, đây không phải nằm mơ thì là gì?
Là mình nghe nhầm rồi, hay là đang nằm mơ?
Trong lúc Ngô Chí Hào còn đang hoài nghi nhân sinh, mấy người Phương Bình đã không còn tâm tư ngắm cảnh nữa rồi, bọn họ lên tiếng chào hỏi rồi vội vã rời đi.

Trong khách sạn.
Mọi người đang định gọi điện thoại về thông báo cho trường học, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Để tôi gọi điện thoại cho!"
Mọi người hơi thắc mắc nhìn Phương Bình, cậu cũng không quan tâm bọn họ.
Suy nghĩ một chút, Phương Bình trực tiếp bấm số, gọi điện thoại cho Đường Phong. Trong số các đạo sư dạy tân sinh viên, Đường Phong có uy tín nhất.
"Thầy Đường."
"Nói đi."
Đường Phong trước sau như một, ngữ khí bình thản, cũng không phí lời.
"Nhóm tụi em hôm nay tới Nam Giang, chuẩn bị nhận một vài nhiệm vụ, thuận tiện ghé thăm Nam Giang Võ Đại một chuyến."
"Ừm."
"Sau đó học sinh của Nam Giang Võ Đại khiêu khích tụi em, nói Ma Võ không bằng Nam Võ, lúc trước bị Vương Kim Dương chắn cửa đánh tan."
"Hả?"
Sau đó, hội trưởng hội võ đạo Nam Võ, Vương Kim Dương chủ động xuất hiện, hạ chiến thư với tụi em, yêu cầu tụi em đánh một trận đấu giao lưu với 5 vị võ giả đỉnh cấp hai của bọn họ… Lúc nói chuyện… có chút khinh khi Ma Võ chúng ta."
"Đánh!"
"Không phải..."
Phương Bình dừng một chút, làm giọng khổ sở nói: "Thầy ơi, bọn em đã suy nghĩ một chút, vì không muốn phá hỏng tình hữu nghị giữa hai trường, cũng vì không muốn để Ma Võ mất mặt, cho nên tụi em đã quyết định từ chối rồi.
Tụi em vẫn còn là tân sinh viên, đối phương lại là 5 vị võ giả đỉnh cấp hai, đánh sao được mà đánh ạ?
Lỡ xui thua trận, Ma Võ không còn mặt mũi nào nhìn người khác rồi.
Mặc dù Nam Võ chủ động hạ chiến thư, nhưng bọn em vẫn là sinh viên năm nhất, cho dù thông tin tụi em từ chối khiêu chiến truyền ra ngoài, cũng không có gì ghê gớm.
Tụi em đánh thắng trận đấu giao lưu toàn quốc đã chứng minh được thực lực của Ma Võ, không cần phải làm thêm chuyện vừa cực khổ vừa chẳng có kết quả tốt này.
Nếu thắng, đó là điều đương nhiên, Ma Võ chúng ta mạnh nhất mà!
Nếu thua, vậy thì cái được không đủ bù cái mất, mặc dù Nam Võ là bên chủ động gây hấn với chúng ta…”
Mấy người Phó Xương Đỉnh mơ màng không rõ làm sao, chuyện này là như vậy sao?
Hình như… hình như lời Phương Bình nói cũng không quá sai.
“Chậc, chỉ là có một vài học sinh Nam Võ có hơi quá đáng.
Một người chưa thành võ giả cũng có thể bắt nạt Dương Tiểu Mạn, vô cùng xem thường cậu ấy, còn nói có thể khiến cậu ấy nằm liệt giường mấy tháng, lời nói ra rất hạ lưu…
Em nói thật đấy, nếu không phải tụi em xem trọng đại cục, em đã chẳng nhịn.
Thầy Đường, tụi em gọi điện báo thầy một tiếng, hy vọng nhà trường có thể giúp đỡ ém nhẹm chuyện này. Hiện tại bầu không khí ở Ma Võ rất tệ, hội võ đạo còn đổ thêm dầu vào lửa, nói học sinh Ma Võ không dám ứng chiến..."
"Hừ!"
Đường Phong hừ lạnh một tiếng, lát sau mới gắt lên: “Chiến! Em bớt dùng chiêu này với tôi, muốn cái gì thì mở miệng nói!”
“Thầy Đường, thầy hiểu lầm em nặng quá, em nói thật mà, chuyện này đâu phải là chuyện Phương Bình em có thể nói bậy.
Thầy thử hỏi Dương Tiểu Mạn và Triệu Lỗi xem...
Dương Tiểu Mạn, ở trước cổng trường Nam Võ, cậu bị một phi võ giả xem thường, lời này tôi không nói bậy chứ?”
Phương Bình mở loa ngoài, mạnh mẽ trừng mắt nhìn Dương Tiểu Mạn.
Dương Tiểu Mạn ngượng ngùng, lúng túng nói: "Dạ, đúng là có chuyện này."
"Triệu Lỗi, lúc Vương Kim Dương đề cập đến chuyện chặn đánh Ma Võ, có nói chúng ta hẳn là nên cảm kích anh ấy, cậu cũng có mặt ở đó, chuyện này là thật hay giả?"
Khóe miệng Triệu Lỗi co giật, có chút bất đắc dĩ, dở khóc dở cười: "Thật."
Ở đầu dây bên kia, Đường Phong không mở miệng, Phương Bình lúc này mới nói: "Thầy Đường, một mình em có thể điêu, nhưng mà hai bạn học trò của thầy lẽ nào cũng hùa theo em nói dối thầy sao?"
Đường Phong lúc này còn lạnh lùng hơn, mở miệng nói: "Em gọi điện thoại cho tôi, mục đích là gì?"
"Nam Võ đã sắp xếp lôi đài ở hội võ đạo Nam Võ, buổi tối nay, hai vị Tông sư là hiệu trưởng Nam Võ, Tổng đốc Nam Giang sẽ đến quan chiến.
Nam Võ 5000 học sinh, toàn bộ trình diện!
Đánh hay không đánh, hoặc phái nhóm học sinh khác đến xuất chiến, tất cả do nhà trường quyết định!
Nếu như nhất định muốn bọn em xuất chiến, mặc kệ thực lực của tụi em có hơi yếu, tụi em cũng sẽ tử chiến đến cùng, tuyệt đối không làm mất mặt Ma Võ!
Cùng lắm, đánh một trận tử chiến, không chết không lùi!"
Câu cuối cùng, Phương Bình nói dõng dạc.
Nhưng Đường Phong cũng biết tính cách của cậu, bên kia đầu dây hầu như cắn răng nghiến lợi nói: "Nói đi, em muốn bao nhiêu thuốc mới có thể đảm bảo tất thắng!"
"50 viên Khí Huyết Đan cấp hai..."
"..."
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, 50 viên Khí Huyết Đan cấp hai, dựa theo giá thị trường, cũng là 35 triệu.
Phương Bình cảm thấy, cái giá này cũng không cao lắm mới đúng.
Kết quả, đợi 2 giây đồng hồ, Đường Phong giận dữ hét lên: "Em thật sự nghĩ tôi bị ngớ ngẩn hả!
Mấy đứa em ở ngoài gây sự, muốn để nhà trường đứng ra xử lý, tính giỏi quá ha, khôn hết phần thiên hạ à!
20 viên Khí Huyết Đan cấp 1, 5 viên Khí Huyết Đan cấp hai, chỉ có như vậy!
Nếu không, tôi sẽ bảo nhà trường sắp xếp một đội khác đi Nam Giang!"
Phương Bình xoa xoa lỗ tai, làu bàu nói: "Thầy ơi, thầy phải làm gương, thầy hung dữ trước mặt học sinh như vậy không tốt đâu ạ.
Hơn nữa đây thật sự cũng không phải chuyện cá nhân của tụi em, không lẽ chuyện này không liên quan đến uy tín và danh dự của trường mình sao ạ?
Tụi em tuỳ tiện đánh, thắng thua không quan trọng, có mất mặt cũng không phải tụi em mất mặt.
Tụi em cũng chỉ là tân sinh viên mới nhập học chưa được một năm mà thôi…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận