Toàn Cầu Cao Võ

Chương 482: Phương Bình - Vận Mệnh Chi Tử

Phương Bình lại nói: "Thầy cô ơi, em sắp chết rồi, bên này ngoại trừ cho em dùng một viên Hồi Mệnh Đan, cái gì khác cũng không có, đối xử với công thần vậy sao ạ?”
Hoàng Cảnh hơi đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Nói đi, em muốn cái gì, hiện tại sắp đại chiến tới nơi, tài nguyên hiện có cũng đều cần dùng gấp, không phải bạc đãi em, tạm thời thật sự không thể lại lấy đi một lượng tài nguyên lớn được.”
“Em muốn đổi hai món vũ khí thành một thanh trường đao cấp B!”
Hoàng Cảnh hơi nhướng mày, giở công phu sư tử ngoạm ư!
Hai thanh vũ khí cấp C, 40 điểm/kg, Phương Bình mang về trường đao và trường thương, dù cho thu về theo giá gốc, trọng lượng chừng 25kg, cùng lắm là được 1000 điểm thưởng.
Đây vẫn là thu về với giá gốc!
Hiện tại, Phương Bình muốn đổi thành binh khí cấp B, đây là khái niệm gì?
Tông sư trở xuống, bao gồm Lữ Phượng Nhu, lúc này đều dùng binh khí cấp B. Hợp kim cấp B trị giá 100 điểm thưởng/kg. Binh khí Phương Bình hiện đang sử dụng, ít nhất cũng tầm 20kg, vậy thì lập tức biến thành 2000 điểm thưởng rồi!
Phương Bình kêu khổ nói: "Em không có ý giở công phu sư tử ngoạm, nhưng vì chạy về tình báo, em đã ném đi tất cả vũ khí và đá năng lượng thu được, giá trị hơn xa một món vũ khí như vậy. Bây giờ em cũng không phải muốn không, em lấy hai thanh vũ khí thu được nộp lên, đổi một thanh vũ khí hợp tay có gì là sai sao ạ?”
"Cấp B em không dùng được, lãng phí..."
"Em sắp lên cấp bốn rồi!"
Hoàng Cảnh đau đầu, gật đầu nói: "Được."
"Còn nữa..."
"Còn nữa?"
Phương Bình nhìn về phía Hoàng Cảnh, bất đắc dĩ nói: "Thầy, em bị thương nghiêm trọng như thế, lượng thuốc cần dùng không phải số lượng nhỏ, một đường chạy tới đây, thầy biết em đã đối mặt với cái chết bao nhiêu lần sao?
Thầy nói xem, nếu như em núp ở trong rừng, không trở về…”
"Em dám!"
Đường Phong quát một tiếng, ông chán ghét Phương Bình là vì điểm ấy!
Phương Bình cau mày nói: "Đổi một người võ giả cấp ba khác, dù có muốn trở về, e là cũng về không được có phải không? Thầy Đường, thầy đặt tay lên ngực tự hỏi xem, võ giả cấp bốn có thể về được không?
Chẳng lẽ em không biết nguy hiểm sao?
Nếu như thầy tới trễ một bước, có phải là em đã chết rồi không?
Hiện tại bây giờ em không phải đang cùng nhà trường đòi lợi ích, em chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể cống hiến nhiều hơn cho nhân loại!
Nhưng một câu “Em dám!” của thầy, nếu như lúc đó em thật sự chết rồi, vẫn không thể đưa tin tình báo cho mọi người, nói nhẫn tâm một chút, với tình huống lúc đó, thầy cảm thấy ai cũng có thể giống như em, dám mạo hiểm, bất chấp thập tử vô sinh đánh xuyên qua phòng tuyến sao?
Không nói người khác, chính thầy đây, nếu bây giờ trước mặt thầy có ba, năm vị cường giả cao cấp đang đợi thầy, thầy sẽ mở đường máu sao?
Em chỉ tranh thủ chút tài nguyên tu luyện, có gì sao sao?”
Đường Phong á khẩu không trả lời được, Hoàng Cảnh bất đắc dĩ, nói không lại người ta thì đừng mở miệng, này không phải tìm ngược sao?
Không quan tâm Đường Phong, Hoàng Cảnh mở miệng nói: "Còn muốn cái gì?"
“Em muốn không nhiều, cho em 2 viên Hồi Mệnh Đan, sau đó cho em 2000 điểm thưởng là được.”
Hoàng Cảnh hơi trầm ngâm chốc lát, một lát sau mở miệng nói: "Được!"
Phương Bình nói nghe có vẻ ung dung như vậy, nhưng chẳng lẽ nhiêu đó không nhiều sao?
Trường đao cấp B, ít nhất cũng cần 1000 điểm thưởng, thêm vào 2000 điểm thưởng và hai viên Hồi Mệnh Đan, tổng giá trị 3400 điểm thưởng, hơn trăm triệu.
Nhưng mà đối với tin tình báo của Phương Bình… nhiêu đó cũng đáng.
Nhưng trong mắt rất nhiều người, loại trả giá này không nên yêu cầu báo đáp.
Nhưng võ giả tương đối hiện thực, mọi người ai cũng cần tài nguyên tu luyện, điểm này Hoàng Cảnh cũng có thể hiểu được.
"Vậy em cẩn thận dưỡng thương, buổi tối em về Ma Võ trước đi."
"Về Ma Võ?"
Phương Bình hơi sửng sốt, cứ như vậy cho mình về rồi?
Lần này, Đường Phong cũng không mở miệng, Phương Bình lần đầu tiên xuống địa quật, chém giết không ít cường giả cấp bốn cấp năm… Mặc dù mọi người đều cảm thấy khả năng cậu chém giết cấp năm rất nhỏ, nhưng có huy chương ở đó, vũ khí cũng cầm theo về, bất kể như thế nào, giết chính là giết.
Hơn nữa còn mang về tin tình báo quan trọng, hiện tại bị thương nghiêm trọng, cũng có thể đi về trước.
"Vậy bọn họ..."
"Những người khác nhất định phải tham dự phòng thủ."
Phương Bình suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Thôi quên đi, em cũng không trở về đâu, bây giờ em trở về, mọi người chẳng phải sẽ cho rằng em trốn về sao?
Nhưng mà Viện trưởng, thầy có thể gửi điểm thưởng cho em trước được không?
Dược phẩm và vũ khí em cũng muốn sớm nhận được, khôi phục chiến lực.”
"Có thể, nhưng mà điểm thưởng..."
Ở địa quật hình như không có tác dụng chứ?
“Em cầm trước, dù có chết trận, hẳn cũng nằm trong phần tài sản của em, có thể để lại cho người nhà.”
Hoàng Cảnh bật cười, gật đầu nói: "Vậy em an tâm dưỡng thương, đồ vật sẽ được nhanh chóng đưa tới."
Nói xong, Hoàng Cảnh tiếp tục nói: "Chúng tôi còn có nhiệm vụ, lần này em làm rất tốt, nhưng mà... Lần sau không được lỗ mãng như thế nữa."
Phương Bình nghĩa chính ngôn từ nói: "Giết địch là trách nhiệm của mọi người!”
Hoàng Cảnh lại lần nữa bật cười, em... thật không phải lạc đường sao?
Có người nói Phương Bình bị lạc đường, Hoàng Cảnh thực ra… cũng hơi tin tưởng.
Ai lại rảnh tới mức không có gì làm, lại chạy đi thành Đông Quỳ giết chóc!
Nhưng chuyện này, bây giờ mặc kệ thật cũng được, giả cũng tốt, cứ coi như không biết là được rồi.
Hoàng Cảnh đi rồi, Đường Phong mới vừa định rời đi, Phương Bình bỗng nhiên nói: “Thầy Đường, thầy cứu em một mạng, ơn này em nhớ, nhưng mà thầy còn thiếu em vài cái mạng, tính ra thầy thiếu em không ít, nếu như thầy cho em mấy chục viên Hồi Mệnh Đan…”
"Chờ em đánh bại tôi lại nói!"
Đường Phong hừ một tiếng, cất bước rời đi.
Ông vừa đi, Lữ Phượng Nhu liền cười nói: "Nhóc con, lần này lòng tự tin của em tăng vọt nha."
Khiêu khích Đường Phong, trước đây Phương Bình chỉ dám âm thầm nói sau lưng, ngay cả trước mặt cũng không dám nói.
"Ha ha..." Phương Bình có chút hưng phấn nói: "Cô ơi, xương tủy của em tựa thủy ngân rồi!"
"Hả?"
“Cô cảm nhận được không ạ?” Phương Bình lắc lắc chân, cười nói: “Thật sự xương tủy tựa thủy ngân rồi…”
Một lát sau, Phương Bình treo lơ lửng trên không trung, Lữ Phượng Nhu xách cổ cậu lên, có hơi kinh dị nói: “Làm sao làm được vậy?”
“Cái đó… Cô thả em xuống trước đi!”
Xấu hổ chết được!
Cũng không phải lần đầu tiên rồi!
Lữ Phượng Nhu ném cậu xuống, ánh mắt sáng quắc, nói: “Nhóc, chuyện gì xảy ra?”
"Đó giờ em vẫn cốt tủy tựa thủy ngân mà!"
"Hừ!"
"Thật!"
Lữ Phượng Nhu không còn hỏi dò, liếc mắt nhìn hắn, vừa đi ra ngoài, vừa nói: "Em vẫn nên quay trở về đi, lần này rất nguy hiểm, hai thành đột kích, đại chiến sẽ nổ ra sớm, không phải ngày mai cũng là ngày mốt.
Thương thế của em chưa lành, chỉ là cấp ba, một khi đại chiến bạo phát, xác suất chết đi rất lớn.”
"Bọn họ là cấp hai, còn đều ở đây, "
“Bọn họ không thể không ở lại, địa quật không cho phép rút lui! Nếu ở lại, tất nhiên sẽ tử chiến không lùi! Em thì khác, em mới vừa lập công lớn, cho nên em có thể rời đi.”
“Nếu như mọi người đều chết hết rồi, chỉ còn mình em sống, vậy Phương Bình em chẳng phải sẽ bị người đời bêu xấu cả đời sao? Cũng chẳng còn ai chứng minh rằng em là công thần cả.”
"Ngớ ngẩn!"
“Em thật ra rất sợ chết, cực kỳ sợ chết, nhưng đi đến bước ngoặt này, có một đội ngũ Tông sư đang ở đây, nếu em còn không dám ở lại, vậy ngày sau một mình em đối mặt với cường địch, chẳng phải em chỉ còn con đường chờ chết rồi hay sao?
Huống hồ, em cảm thấy chúng ta có thể thắng, hai thành mà thôi, Tông sư nhân loại nhiều như vậy, nếu không phải lo lắng, giết hết bọn họ còn được!”
“Em nghĩ hay quá ha.” Lữ Phượng Nhu cực đoan trước mặt đám người Đường Phong, bây giờ lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Em phải biết, thành chủ thấp nhất là cường giả cấp chín, 13 thành địa quật đồng nghĩa với ít nhất có 13 vị cấp chín, đó là ít nhất!
Nhân loại bao nhiêu cấp chín?
Tầm 30 người.
Một khi thật sự khai chiến, nơi sâu xa trong địa quật còn có thể có cường giả chạy qua chạy lại, một khi phát động đại chiến, bình định Ma Đô địa quật, tổn thất của nhân loại sẽ hơn một nửa.
Một khi các lối vào khác cũng bùng nổ đại chiến, nhân loại triệt để tiêu đời."
"Vậy cũng không lý nào chờ chết!"
"Đúng, cho nên lần này, đối phương có hai thành hợp tác, chúng ta cũng sẽ có cường giả cấp chín đến tọa trấn, đối phương đến bao nhiêu cường giả cấp cao, chúng ta đến bấy nhiêu, chỉ cần không quá nhiều, giết bọn họ cũng chẳng sao cả.
Trên thực tế, chúng ta kiêng kỵ, nhân loại địa quật thực ra cũng kiêng kỵ.
Mà võ giả cao cấp và Tông sư đều có chiến lực đỉnh phong, mỗi lần khai chiến… thực ra võ giả trung cấp sơ cấp mới là đối tượng bị thương vong nặng nề nhất, em cẩn thận một chút, đừng nhanh như vậy đã chết rồi.”
“Không đến nỗi, em cảm thấy mạng em lớn lắm…” Phương Bình cười ha ha, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, thực ra em từng bảo toàn mạng sống từ trong tay sinh vật địa quật cấp cao thoát ra, nào có dễ chết như vậy.:
"Giảo?"
"Ừm."
"Đoán được." Lữ Phượng Nhu liếc hắn một cái nói: "Đừng lấy chuyện ngẫu nhiên làm chuyện tất nhiên, lần này là do may mắn thôi, lần sau gặp phải, cửu tử nhất sinh."
“Dạ rõ."
"Tôi đi trước đây."
Lữ Phượng Nhu không nói gì nữa, cất bước rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận