Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1100

160 tỷ?
Trương Đào hơi đau đầu, đây cũng không phải là số lượng nhỏ. Ông không tiện hỏi nhiều, đợi lát nữa hỏi lại cũng không muộn.
Lần này, khi ông muốn bỏ chạy, Phương Bình bỗng nhiên lại lẩm bẩm nói: “Ta tự bạo mấy chục tỷ đá năng lượng, nổ vương thành, cũng không biết chính phủ có đền bù không...”
“Hả? Ngươi nổ vương thành?”
Vương thành bị nổ, Trương Đào biết, nhưng... là thằng nhóc này nổ á? Trương Đào cảm thấy mình đang nghe chuyện cười!
Phương Bình thấy ông ấy không nói trọng điểm, thế là hắn bày ra gương mặt hàm hậu thành thật, nhỏ giọng nói: “Đại khái khoảng 50 tỷ đá năng lượng, lại dùng 20 tỷ chữa thương, 70 - 80 tỷ, cộng thêm 160 tỷ kia, đại khái 250 tỷ rồi.
Còn có... Khụ khụ, hiệu trưởng của chúng ta cũng bị thương, không biết có thể trả 50 tỷ này không.
Võ đại dù sao cũng thuộc Bộ Giáo Dục... Ai, 300 tỷ...”
Đầu Trương Đào cũng sắp nổ tung!
Đùa cái gì vậy!
Ông thiếu thằng nhóc này 300 tỷ?
Đám người Tần Phượng Thanh cũng ngây ra như phỗng! Ngươi điên rồi hả? Ngươi dám lấy tiền của tuyệt đỉnh? 160 tỷ, chớp mắt thành 300 tỷ?
Đừng tưởng Trương Đào dễ nói chuyện thì ăn hiếp người thành thật, ông ta chỉ cần phun một ngụm nước miếng là đã có thể giết chết ngươi.
Một bên, Ngô Khuê Sơn cũng đen mặt!
Thôi điiiiiii! Đủ rồi!
Nhưng mà cũng đúng, mình bị thương vì việc công... Có được trả phí bồi thường không? Nghĩ nghĩ một lát... Trừ phi mình sung công thần binh cấp chín của mình, bằng không đừng mơ.
Ông có thể nâng cấp thần binh lên cấp chín đã là rất lời rồi, nghiêm túc nói tiếp thì, dựa theo công lao phân phối, ông không thể có nhiều thứ như vậy, hai vị cấp bảy của Ma Võ cũng chưa chắc nhận được nhiều như vậy.
Thần binh cấp chín cũng không phải cải trắng. Cấp bảy có khá nhiều, cấp tám ít hơn tí, cấp chín hầu như không có.
Hiện tại, tiến vào Thiên Nam địa quật, tính cả Dương Đạo Hoành của thành Trấn Tinh, 12 vị cấp chín, không phải ai cũng có thần binh cấp chín.
Chỉ có 4 người là thực sự có thần binh, Nam Vân Nguyệt, Trương Vệ Vũ, Lý Đức Dũng, Dương Đạo Hoành.
Những người khác còn đang dùng thần binh cấp bảy đây này.
Trương Đào bỗng nhiên không muốn nói chuyện, cũng không muốn để ý tới Phương Bình, nhìn về phía Nam Vân Nguyệt nói: “Nói tình hình cụ thể cho ta biết, trung ương chính phủ còn đang chờ trả lời.”
“Ừ.” Nam Vân Nguyệt cũng không nói nhiều, phân phối việc xong, rời khỏi cùng Trương Đào.
Không chỉ Hoa Quốc, toàn cầu đều đang chú ý Thiên Nam địa quật.
Đương nhiên, chuyện bọn họ bình định Thiên Nam địa quật đã truyền ra ngoài. Bọn họ còn chưa ra ngoài, một số cường giả tuyệt đỉnh đã tung tin ra ngoài.
Tùng Vương nổi giận, kém chút nữa đánh nhau với Lý Chấn ở Ngự Hải Sơn, tuyệt đỉnh đều có cảm ứng.

Trương Đào vừa đi, các Tông sư cũng muốn chữa thương khôi phục, từng người tản đi, nhưng vẫn chưa rời khỏi Thiên Nam.
Thiên Nam vẫn còn cần người trấn thủ, mọi người cũng cần chờ mọi chuyện kết thúc rồi mới đi.
Bọn họ đều đi rồi, Ngô Khuê Sơn cũng chưa đi, đến lúc này ông mới thấy quả đầu “tươi tốt” của Tần Phượng Thanh, thật sự rất kích động muốn vỗ vào đầu hắn.
Thằng nhóc này ăn linh tinh cái gì vậy trời ơi? Hỗn hợp huyết nhục? Bọn nhóc con này sao cứ thấy cái gì là ăn cái đó vậy?
Tần Phượng Thanh bị nhìn đến ngượng, lẩm bẩm nói: “Tuyệt đỉnh nói đây là đồ tốt...”
Ngô Khuê Sơn lười nói, nhìn về phía Phương Bình: “Các ngươi không đi được, sau khi Bộ trưởng Trương biết chuyện, đại khái sẽ dò hỏi các ngươi một số việc, đều chờ ở đây. Với lại... nhớ kể lại chi tiết tình hình cho ta.”
Phương Bình gật đầu, còn nói nhiêu giấu nhiêu thì tính sau.
Nghĩ nghĩ, Phương Bình hỏi: “Hiệu trưởng, nếu ta lấy thi thể thành chủ thành Sắc Vi cho ngài dùng một chút, ngài có thể tới cấp chín sao?”
“Không biết được.” Ngô Khuê Sơn lắc đầu, nhìn thoáng qua thi thể bị Phương Bình gác lên trên thi thể yêu thú, nghĩ nghĩ nói: “Cấp chín, mỗi người có con đường khác nhau, chỉ có thể tham khảo, hơn nữa võ giả địa quật và chúng ta tu luyện có phần khác biệt, nhưng chắc chắn sẽ có tác dụng...”
“Vậy trường học dùng 300 tỷ mua thi thể này thì sao?” Phương Bình nói nhanh: “Ta còn có khuyến mãi nè, miễn phí tặng Thiết Mộc cấp chín, tặng luôn hai kim cốt cấp tám...”
Hắn nói đến đây, Ngô Khuê Sơn bỗng nhiên nhíu mày nói: “Đừng lan man, người của thành Trấn Tinh sắp đến! Các ngươi phải nói kỹ tình hình Dương đại Tông sư chết trận như thế nào, có lẽ sẽ nhắc đến một số chuyện của tuyệt đỉnh, tốt nhất đừng có giấu giếm gì, hiểu ý ta không?”
Đám nhóc con này có bí mật, ông biết.
Những lời lúc trước Phương Bình nói, chắc chắn là có giấu giếm. Quan trọng là, một số chuyện liên quan đến tuyệt đỉnh, Phương Bình tốt nhất là nói thật, nếu không, dù hắn lập công lớn, việc này mơ hồ không rõ, cũng có chút phiền phức.
Còn chuyện Dương Đạo Hoành mất, Ngô Khuê Sơn thật ra không nghĩ nhiều, dù có biết ông cũng sẽ không quan tâm.
Cường giả đại chiến cùng nhau, chỉ cần không phải cố ý đánh chết người một nhà, thì rất khó tránh ngộ thương người cùng phe.
Cường giả cấp chín như Nam Vân Nguyệt đại chiến, đôi khi cũng lỡ tay gây thương tích cho người một nhà, nếu chết chỉ có thể tính xui xẻo.

Ngô Khuê Sơn và Phương Bình còn đang nói, trong căn cứ quân sự ngoài đường nối, Nam Vân Nguyệt đã báo lại kỹ càng mọi chuyện một lần.
Ánh mắt Trương Đào có chút khác thường nói: “Thì ra là thế... Nhưng mà...”
Trương Đào hơi tỏ vẻ thắc mắc, sau một lúc lâu mới nói: “Phương Bình... không giống võ giả phục sinh.”
Nam Vân Nguyệt sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Hắn... Không phải võ giả phục sinh?”
Làm một trong ba bộ trưởng, địa vị của bà ngang bằng với Trương Đào. Có vài bí mật, bà cũng biết. Bà vẫn luôn cho rằng Phương Bình là võ giả phục sinh!
Trương Đào không chắc chắn lắm, cũng có chút kỳ quái, trầm ngâm nói: “Đúng là không giống, tuy rằng biểu hiện rất giống, nhưng ta có cảm giác... Thôi, cũng không cần quá mức truy cứu chuyện này.
Lý Hàn Tùng và Vương Kim Dương đúng là võ giả phục sinh, ta cảm giác được, hơn nữa e là hai người bọn họ đều đang ở giai đoạn chính thức thức tỉnh. Hơn nữa…”
Trương Đào dừng một chút nói: “Hai người này, không, bao gồm cả Diêu Thành Quân, tại sao đến bây giờ mới sống lại?”
Trương Đào lại lần nữa hoang mang, sau một lúc lâu mới nói: “Ta sẽ đi tìm người hỏi một chút, không biết có phải là do năm đó thực lực quá yếu hay không.”
Nam Vân Nguyệt cũng gật đầu nói: “Có thể là vậy, biểu hiện của mấy người này có chút khác thường, ta cũng chưa liên tưởng đến bọn họ là nhóm người năm đó, hình như không giống trước đây lắm, ta còn tưởng rằng là thật sự biến dị...”
Trương Đào cười khổ nói: “Ta cũng không quá để ý, ai biết bọn họ hiện tại mới thức tỉnh, ta còn tưởng là không có ai.”
Nói xong, Trương Đào lại nói: “Thôi, không cần quá để ý, những người này tuy thức tỉnh, nhưng sau khi thực lực đến cấp bảy cấp tám, tiến bộ cũng rất khó, ai, nhân loại thật không thiếu những người này...”
Trương Đào lắc đầu, không tiếp tục nói tiếp, tạm dừng một lát mới nói: “Đợi lát nữa chờ người của thành Trấn Tinh tới, hỏi một chút tin tức, với lại, xem có thể xác định thân phận của bọn họ không.”
“Đã biết.”
Nam Vân Nguyệt trả lời xong, vẫn nhịn không được nói: “Phương Bình thật sự không phải võ giả phục sinh sao?”
“Không chắc lắm, ngươi biết, ta không quá hiểu cái này, chờ Lý Chấn trở lại hỏi hắn đi.”
“Ừm.” Nam Vân Nguyệt vẫn không quá dám tin nói: “Hắn không phải võ giả phục sinh, tốc độ tu luyện nhanh như vậy? Hơn nữa thằng nhóc này, nói thật, có hơi kỳ quái...”
Ngay cả Nam Vân Nguyệt đều nói như vậy, Trương Đào thật sự bi khơi dậy chút hứng thú, nghĩ nghĩ cười nói: “Cứ theo dõi tiếp thôi, tu luyện nhanh chưa chắc là võ giả phục sinh, có lẽ thật sự tới thời, thật ra cũng có chút may mắn trong đó.”
Nam Vân Nguyệt khẽ cười nói: “Ngươi đang nói chính mình sao?”
Trương Đào bật cười, sau lại khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Sớm hay muộn cũng phải đi một chuyến! Nhiều năm như vậy, cây yêu thực kia bị ai giết cũng không rõ, bí mật của địa quật còn nhiều hơn ta nghĩ.”
Nam Vân Nguyệt cũng không nói nhiều, năm đó cây yêu thực rơi từ trên trời xuống, đến bây giờ Trương Đào cũng chưa biết được là ai giết. Nhưng chuyện này thật ra cũng không quan trọng lắm, ít nhất thì đến hiện tại, bên kia không xuất hiện vấn đề gì.
Chỉ vậy là đủ rồi!
Một cây yêu thực cấp chín lại không phải yêu thực tuyệt đỉnh, Nam Vân Nguyệt cảm thấy không cần phải miệt mài truy cứu làm gì. Nếu thật là yêu thực tuyệt đỉnh... vậy thật sự khủng bố.
Nói xong, Trương Đào lại nghĩ tới Tần Phượng Thanh, tên kia đi vào kiểu gì? Chẳng lẽ Thiên Nam địa quật cũng có lỗ hổng? Lúc vị tuyệt đỉnh nhà họ Dương kia đi vào, phá hủy một số chỗ, đến bây giờ còn chưa khép lại sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận