Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1892: Phân Chia Thực Lực Tuyệt Đỉnh

Trương Đào suy nghĩ một chút lại nói: "Nếu thật sự phải từ bỏ Ma Đô địa quật, ta kiến nghị Phương Bình đi vào đánh du kích! Những người này muốn canh giữ đường nối, vậy để Phương Bình đi phá thành!
Phương Bình muốn một lần đại thắng, một lần giải quyết vấn đề. Nhưng độ khó rất lớn, không thể giải quyết nổi. Nếu như không được, vậy thì từ từ đi, để hắn hành động một mình càng tốt hơn.
Nếu mang theo Lý Trường Sinh, một thành hai vị cấp chín cũng không đủ đối phó bọn họ, ta cảm thấy như vậy càng tốt hơn, nhưng thằng nhóc kia nhất định phải một lòng một dạ thắng trận lớn, chúng ta cũng phải cân nhắc tình huống thực tế."
"Tùy ngươi vậy, ta cảm thấy ngươi vẫn nên nói cho rõ ràng. Với lại, hôm đó ngươi đi Ngự Hải Sơn... Trương Đào, nếu chúng ta thua, cấp chín địa quật lao ra, sẽ lớn chuyện đó!"
Lý Chấn vẫn còn có chút lo lắng, Phương Bình đi vào, Trương Đào cũng sẽ đi. Hắn đi rồi, nếu Phương Bình thua, lui về mặt đất, đối phương rất có thể sẽ truy sát đến mặt đất.
Trương Đào cắn răng nghiến lợi nói: "Không sao! Không phải chỉ là một ít cấp chín sao? Lần này ông đây không thèm quan tâm đến bọn họ! Giết ra đến, vậy thì chờ chết đi! Ông đây đã chôn ba phân hóa thể trong đại sảnh, có gan thì cứ để bọn họ đi ra!"
"..."
Lý Chấn mệt mỏi, ông không muốn nói chuyện với cái tên khùng này nữa. Mẹ nó chứ, ngươi cắt phân hóa thể giống như cắt thịt bò vậy! Cẩn thận có ngày lật xe!
Ngươi phải đến Ngự Hải Sơn, lần này cắt chém nhiều phân hóa như vậy, e là cũng thất thoát không ít sức mạnh, đừng đùa khùng đùa điên, đùa chết mình thì toi!
"Ngươi chớ làm loạn, Trương Đào, ngươi phân ra nhiều lực lượng tinh thần như vậy, nếu cứ tiếp tục, sẽ rất nguy hiểm!"
Trương Đào nở nụ cười, một lát mới nói: "Không có chuyện gì, thịnh thế đến! Gần đây lực lượng tinh thần của ta tăng trưởng quá nhanh, thời đại toàn dân luyện võ mở ra, nhân tâm hội tụ, ý chí mạnh mẽ, đại thế cuồn cuộn, cắt chém một ít lực lượng tinh thần thôi mà, không sao đâu."
Lý Chấn có chút bất đắc dĩ, trầm ngâm chốc lát nói: "Hay là chúng ta đổi chỗ đi? Ta phát hiện lực lượng tinh thần của ta tăng trưởng bình thường, sao lực lượng tinh thần của ngươi lại nhanh như vậy? Có phải là do khác biệt giữa Bộ Giáo Dục và Quân bộ không ? Nhưng theo lý thuyết, thời chiến càng phải hướng về Quân bộ mới đúng, tại sao lại là Bộ Giáo Dục?"
Trương Đào cười nhạo nói: "Ta là dạy dỗ, giáo hóa chúng sinh, ngươi là khuôn khổ ép bức, sao mà giống được?
Với lại, ngươi cũng nên xem lại mình, ai đời suốt ngày lạnh như băng, giả vờ lạnh lùng vô tình các thứ, ai thèm quan tâm ngươi là ai?
Ta quản lý Bộ Giáo Dục, thúc đẩy cải cách, ai cũng gọi ta Bộ trưởng quốc dân, chúng ta khác hoàn toàn hiểu không? Đã sớm nói ngươi đừng có giả vờ giả vịt, rảnh rỗi thì đi thăm dân nhiều vào, ngươi nhất quyết không tin..."
Lý Chấn nín một lát, nói một câu: "Có lẽ là vậy, chắc là do vấn đề mặt mũi, ta không có mặt dày như ngươi, chỗ nào có thứ tốt chỗ đó có ngươi, ở khắp mọi nơi, ta cũng không tràn đầy sức sống và tinh lực như thế."
Trương Đào chửi thầm một tiếng, ngươi mới không biết xấu hổ. Ta là thân thiện ok!
Nhiều năm như vậy, chuyện to chuyện nhỏ, ta quản hết, đám khốn kiếp các ngươi, ai cũng chăm chăm tu luyện, đáng đời không ai biết các ngươi là ai.
Trương Đào đang nói chuyện chuyện phiếm với Lý Chấn, Phương Bình cũng đã bàn xong chuyện đại chiến, hắn đến bên cạnh Ngô Khuê Sơn, nở nụ cười nói: "Hiệu trưởng, lần này ngài không đến tuyệt đỉnh, thật tiếc quá."
"..."
Ngô Khuê Sơn nhìn hắn cười tươi như hoa, theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn. Ông nhanh chóng nói: "Ta còn có việc, đi trước đây."
"Đừng mà!" Phương Bình vội vàng nói: "Hiệu trưởng, ngài không đến tuyệt đỉnh, ta cảm thấy bản nguyên của ngài có lẽ có chút vấn đề, ta giúp ngài kiểm tra xem có gì nghiêm trọng hay không nhé, ngài cho ta xem một chút nhé?"
Phương Bình cảm thấy không dùng hệ thống dò xét bản nguyên của Ngô Khuê Sơn thì tốt hơn.
Ngô Khuê Sơn nói: "Xem kiểu gì? Ta không chết, ngươi làm sao xem được bản nguyên của ta? Thứ này không phải muốn xem là xem, nếu đơn giản như vậy, mọi người đều có thể đi tìm cấp chín để quan sát một chút, chẳng phải là người người đều đột phá cấp chín bản nguyên hay sao?
Người không chết, người khác không thể nhìn thấy bản nguyên của họ. Đương nhiên, mạnh mẽ dò xét vẫn được, nhưng phải xem thực lực thế nào.
Tuyệt đỉnh có thể mạnh mẽ dò xét người yếu, nhưng cũng chưa chắc đã thấy được cái gì, trừ khi lấy mạng họ, nếu không, khi bản nguyên vẫn còn "sống", không ai có cơ hội nhìn rõ ràng.
Không phải Ngô Khuê Sơn không muốn, mà là không có cách nào cho người ngoài nhìn.
Bản nguyên rất mơ hồ, đó là không gian ý chí của một người, chứ không phải là tồn tại thực thể.
Người còn sống, bản nguyên sẽ có năng lực tự động phản kích.
Nghe ông nói như vậy, Phương Bình cũng phản ứng lại.
Đúng! Hình như là như vậy thật! Người sống chủ động cho ngươi vào dò xét, ngươi cũng chưa chắc đã dò xét được gì.
Phương Bình thấy hơi bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Hiệu trưởng, bản nguyên của ngài được bao xa rồi? Ý ta là khoảng cách ước lượng một chút ấy, con đường bản nguyên hẳn là một con đường dài rộng, mặc dù hư ảo, nhưng có lẽ cũng có thể cân nhắc đến khoảng cách."
Ngô Khuê Sơn hơi kinh ngạc nhìn Phương Bình, Trần Diệu Tổ ở bên cạnh cười nói: "Ngươi biết rõ quá nhỉ, không phải ngươi còn chưa xác định được bản nguyên sao? Nói như thể ngươi nhìn thấy rồi ấy."
Nơi này hiện đang tập hợp nhiều cường giả bản nguyên, trước đây không được mấy người, nên mọi người cũng không bàn luận đến vấn đề này. Hôm nay vừa khéo, mọi người lại ở cùng nhau.
Quách Thánh Tuyền muốn thỉnh giáo nên hỏi:" Bản nguyên của mọi người ra sao, tình huống thế nào? Võ giả hiện đại khá là kiêng kỵ chuyện này, hơn nữa, cũng khó để diễn tả bản nguyên. Nhưng con đường phía trước của chúng ta nên đi như thế nào? Điều này thật sự kiến chúng ta phải đau đầu."
Quách Thánh Tuyền thở dài nói: "Tuy bọn ta hưởng phúc từ kiếp trước, lĩnh ngộ bản nguyên từ sớm, nhưng bây giờ, phúc phần đã hưởng, kế tiếp lại không biết nên đi như thế nào, đây là một nan đề.
Đáng tiếc, bản nguyên chỉ có thể tự hiểu, tự lĩnh ngộ, không thể nói bằng lời, các ngươi có nói ta cũng chưa chắc đã hiểu, ta nói, chưa chắc các người đã hiểu."
Phương Bình nghe đến đây, đúng là có chút suy nghĩ. Những người này không nhìn thấy bản nguyên của đối phương, nếu mình làm người trung gian, đi vào quan sát rồi miêu tả lại, ta có thể miêu tả được không?
Khẽ lắc đầu, Phương Bình ngắt lời nói: "Các vị tiền bối, trước hết đừng nói đến những chuyện cao siêu này! Chúng ta nên chia sẻ xem mọi người đã đi được bao xa, để ta có cái nhìn và phán đoán tổng quát thực lực của mọi người, phòng ngừa sắp xếp xảy ra sai sót."
"Dựa vào khoảng cách để phán đoán thực lực, thật ra không quá chính xác…"
Ngô Khuê Sơn vừa nói xong, Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Ngài trước hết cứ chia sẻ xem mình đã đi được bao xa đi đã rồi tính. Trước đó Bộ trưởng có nói muốn làm một bảng tiêu chuẩn để phân chia thực lực thì phải? Sao đến bây giờ còn chưa thấy động tĩnh gì?"
Vừa dứt lời, trong đại sảnh bỗng vang lên giọng của Trương Đào, ông cười ha hả nói: "Đã có tiêu chuẩn phân chia thực lực, có muốn nghe không?"
Phương Bình cũng không để ý chuyện lực lượng tinh thần của ông vẫn luôn ở đây, vội vàng nói: "Mời ngài nói nghe thử!"
"Võ giả hiện đại thường dùng số liệu quen thuộc để phân chia, cân đo đong đếm thực lực. Nếu mọi người đã quen dùng đơn vị mét khi nói đến khoảng cách, vậy ta sẽ giải thích đơn giản."
Một giây sau, Trương Đào trực tiếp xuất hiện tại tại chỗ.
Ông liếc nhìn Phương Bình một cái, tự ngồi xuống, mở miệng nói: "Bản nguyên ngắn hay dài sẽ thể hiện bản thân đi được bao xa, còn chiều rộng của con đường thể hiện tiềm năng phát triển của người đó.
Bản nguyên nhỏ hẹp, quanh co, có dài đến mấy thì tiềm lực cũng có hạn. Con đường rộng rãi trống trải, mênh mông như đại dương vô biên vô hạn đồng nghĩa với tiềm lực vô hạn. Đương nhiên, không ai làm được đến mức này, nói để các ngươi có cái so sánh thôi.
Ta chỉ đơn giản nói về chiều dài bản nguyên vậy, còn về tiềm năng, các ngươi không đến tuyệt đỉnh thì không cần phải quan tâm.
Dựa trên kết quả thăm dò của ta về bản nguyên của một số võ giả, căn cứ vào phán đoán và kinh nghiệm bản thân, con đường bản nguyên trong không gian ý chí của một người dài hay ngắn sẽ thể hiện được mức độ thực lực tương ứng.
Lấy tuyệt đỉnh làm ví dụ, con đường bản nguyên của bọn ta có thể xem là 1000 mét, thật ra con số này cũng không quá chính xác, nhưng đại khái là gần như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận