Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3021: Nhân Ma (2)

Chương 3021: Nhân Ma (2)Chương 3021: Nhân Ma (2)
Phương Bình cười nhạo: "Tiền bối cho rằng ta muốn giết Thánh Nhân, không, có lẽ ta muốn giết Thiên Vương! Có lẽ tiến bối cho rằng ta không dám trở mặt, không, ta sẽ trở mặt!
Tiền bối cảm thấy ta và Thần Giáo là kẻ thù, không hẳn đâu nha, nói không chừng ta sẽ tìm Khôn Vương hợp tác, tiêu diệt Hồng Vũ trước, sau đó để bọn họ dời Thần Giáo đến địa quật, ta không cần địa quật nữa, ta tặng cho hắn!
Nếu hắn kiêng ky, ta sẽ bảo lão Trương liêu mạng với Hồng Vũ, cả hai cùng chết cho rồi, lão Trương chết, chắc là bọn họ sẽ yên tâm hơn nhỉ?
Nếu còn không được, ta sẽ kêu Trấn Thiên Vương ác chiến với Hồng Vũ, Khôn Vương chắc sẽ vui sướng đến chết mất!
Tiền bối cho rằng ta không làm được?
Vậy liền sai rồi, ta có thể, bởi vì ta không gì không làm được!"
Phương Bình đắc ý, cười ha ha: "So về độ điên cuồng... Các ngươi chơi không lại ta đâu! Ta sợ chết, ta sẽ không chết, ta sẽ để Võ Vương chết thay ta, tuyệt đối không thành vấn đề, tiên đề là ta có thể bảo vệ nhân loại, chỉ đơn giản như vậy!
Các ngươi càng muốn cái gì, ta một mực không cho các ngươi cái đó.
Kế sách của lão cổ hủ đều dừng ở trên giấy, cho rằng lòng người là thứ các ngươi có thể tùy ý điêu khiển? Cho nên, ta nghĩ tới nghĩ lui... Chỉ có hai kết quả, hoặc là cùng thua với các ngươi, hoặc là thắng!
Đừng nghĩ ta nói đùa!
Này thì tính kế, tính kế cái quần què!"
Ta đã chôn vô số bom và đầu đạn hạt nhân trên Trái Đất, tuy Trái Đất đã khôi phục một ít năng lượng, độ cứng của Trái Đất cũng tăng lên, nhưng nổ Trái Đất là chuyện mà ta có thể làm được!
Ta nói thật đấy!
Phương Bình văng tục, khinh bỉ nói: "Chơi với ta, chơi cái gì? Nếu cuối cùng ta thua, các ngươi cũng thua, cùng thua! Chín Hoàng bốn Đế thì ghê gớm lắm sao?
Chín Hoàng bốn Đến tính kế nhân loại phải không? Nếu ta thua trận... Ha ha, ta cho nổ Trái Đất!
Ta không nghĩ vậy, ta cảm thấy ta mới là hy vọng, ta chết, thì không còn hy vọng gì rồi!
Sắc mặt Nguyệt Linh bất định, trâm giọng nói: "Ngươi muốn nổ Nhân Gian? Các ngươi hiện tại vì Nhân tộc, nhiệt huyết chiến đấu mấy trăm năm..."
Phương Bình cười nói: "Đúng đấy, nhưng thế thì làm sao? Ngọc đá cùng vỡ, ta làm được! Tiền bối định nói đến lão Trương phải không, có lẽ ông ấy sẽ nói, chúng ta chết rồi, nhân loại có lẽ còn có hy vọng...
Chỉ đơn giản như vậy!"
Phương Bình bĩu môi, đắc ý, càn rỡ, hung hăng, điên cuồng! Thậm chí có hơi cuồng loạn!
Cảm thấy không biết ta? Không hiểu ta?"
Phương Bình cười: "Ta vốn là loại người này! Phương Bình trong tưởng tượng của các ngươi và Phương Bình chân chính không giống nhau, ta không có giới hạn!"
Ta ích kỷ như vậy đấy, ta mà thua, các ngươi cũng đừng hòng sống tốt hơn, sao hả?
Nguyệt Linh cau mày không ngứớt, đây... Mới là Phương Bình sao?
Như biết bà ấy đang nghĩ gì, Phương Bình cười ha hả: "Bọn họ đương nhiên sẽ không đồng ý, có một số chuyện, không cần bọn họ đồng ý! Nếu chết, hắn muốn Nhân tộc cùng diệt vong!
Quá ác!
Thật tàn nhẫn!
Đồ điên! Mấy tỷ Nhân tộc, hắn làm sao dám, làm sao có thể! Sao Võ Vương có thể đồng ý? Trấn Thiên Vương sao có thể để yên?
Thật sự, bà không ngờ Phương Bình sẽ nói như vậy!
Phương Bình ta cũng không phải là người có lòng trung thành tuyệt đối!
Những thứ đó, bị ta dùng khí bản nguyên bọc lấy, chôn ở các nơi trên thế giới. Giấu rất nghiêm mật, lúc bọn họ không ở Trái Đất, ta đã cho người đi làm.
Bây giờ ta còn sống, bọn họ sẽ không đi tìm, nếu tìm, ta sẽ trở mặt!
Không tìm... Khi ta chết, bùm, nổ tung!"
Phương Bình cười khà khà không ngừng: "Bất ngờ không? Ta thực sự chờ mong, thực sự muốn cho các ngươi xem pháo hoa lớn nhất, đẹp nhất Tam Giới! Cho Nhân Gian chôn cùng, chôn vùi kế hoạch vạn năm của các ngươi!"
Nói đến đây, Phương Bình ngưng cười, ánh mắt lạnh lẽo: "Cho nên, hợp tác đi! Ta thắng mới có lợi, ta thua, lấy đâu ra lợi ích! Việc này ta chỉ nói với tiền bối thôi đấy, biết vì sao không? Bởi vì ta cảm thấy phần thắng của tiền bối không lớn, hợp tác với ta mới có thể thắng!
Những người khác... đều có phần thắng, không nói bọn họ, tránh xảy ra sự cối
Tiền bối, ta thẳng thắn với người lắm đấy!"
Phương Bình như người điên, lại đổi giọng, sự lạnh lùng biến mất, thay vào đó là sự bất cần đời, cười ha ha nói: "Cược một lần đi! Thắng thì có ngọc cốt! Thua, người cũng có tổn thất gì đâu mà, không phải sao?"
Nguyệt Linh hít sâu một hơi: "Bản cung cảm thấy, trong tất cả Thiên Vương Tam Giới, ngươi mới thật sự là người điên!"
"Bị các ngươi ép!" Phương Bình xem thường: "Các ngươi đều đang ép ta, ta đương nhiên phải điên thôi!"
"Ngươi nguy hiểm hơn nhóm Võ Vương nhiều!"
Phương Bình gật đầu: "Tiền bối nói đúng, Võ Vương còn có lương tri, còn có lương tâm, còn có giới hạn, nhưng ta thì không! Bởi vì ta biết... Ta không già bằng các ngươi, chỉ có thể so xem ai tàn nhẫn hơn ail
Tính kế tới lui, dây mơ rễ má xoay ta vòng vòng, ta chóng mặt muốn chết, nên ta không tính kế nữa, thẳng thắn vẫn tốt hơn!"
Nhất thời, Nguyệt Linh không nói gì, chỉ một khoảnh khắc như thế, bà hơi sợ Phương Bình.
Đúng, lòng bà băng giá.
Bà cảm giác mình đã đủ tàn nhẫn, nhưng so với Phương Bình, bà thấy mình không bằng.
Nhân Gian... Vô số nhân loại đang bảo vệ Nhân Gian, không đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối không bỏ cuộc, không tuyệt vọng. E là không nghĩ rằng, đến khi chết, lại muốn Nhân Gian chôn cùng.
Bây giờ đã cói
Phương Bình!
Người được khen là hy vọng của Nhân tộc, Nhân Vương Phương Bình!
"Ngươi không xứng làm Nhân Vương..."
Phương Bình gật đầu, thành thật nói: "Cho nên chặt đứt đạo của mình, đạo Nhân Hoàng! Ta mà là Nhân Vương gì chứ, ta cũng chẳng phải Nhân Hoàng! Lão Trương mới đúng, ta không phải, tiền bối không thấy sao? Ta đã chặt đứt đạo, nên ta không phải, chỉ là một cái danh hiệu mà thôi." Nguyệt Linh nhắm mắt, lát sau, bà mở mắt nói: "Bản cung đồng ý! Phương Bình, ngươi không chết, e là Tam Giới sẽ phải run rẩy vì ngươi!"
"Đã run lên nhiều lần rồi." Phương Bình cười he he: "Tiên bối đồng ý là được, ta sẽ cho tiên bối xem pháo hoa, 11 đóa, không biết có phóng đủ hết được không! Thả xong, Tam Giới sẽ run rẩy một hồi. Để Hồng Vũ khóc lóc đi tìm Khôn Vương hợp tác, thiết nghĩ, Khôn Vương chắc sẽ phải cảm ơn tal"
"Quyết định như vậy nhé!"
Phương Bình cười nói: "Trong vòng ba ngày tới sẽ hành động, trong vòng ba ngày, tiền bối tốt nhất nên dẫn Hồng Vũ đi chỗ khác! Ta thích hiệu suất, quyết định sớm, kết thúc sớm!
Đương nhiên, ta cũng đề phòng tiền bối, nếu vợ chồng hai người hợp tác hại ta, thì ta nguy to!"
Phương Bình suy nghĩ một chút, cười nói: "Tiền bối, nếu người hại ta, ta và Võ Vương sẽ tập trung giết một mình bà. À không, toàn bộ Nhân tộc sẽ vây giết một mình bà, chỉ giết bà và người của bà. Ta sẽ nói rõ với Khôn Vương, để hắn đừng nhúng tay, để Võ Vương tự bạo giết các ngươi, bọn họ hẳn là sẽ đồng ý, bởi vợ chồng hai người rất đáng sợi"
Phương Bình cười ha hả uy hiếp, Nguyệt Linh nghe mà run cả người.
Phương Bình cười nói: "Thật đấy, ta không thích nói láo! Đến khi sắp chết, ta sẽ kéo Thương Miêu đến trước mặt ta, để vợ chồng hai người đánh chết Thương Miêu, chờ Thiên Cẩu, Thiên Thần, Linh Hoàng khôi phục lại, sẽ tìm các ngươi báo thù, chơi chết các ngươi mới thôi!"
Nguyệt Linh không nhịn được khẽ quát: "Nếu không tin, hà tất tìm đến bản cung!"
"Đề phòng trường hợp xấu nhất thôi!"
Phương Bình cười: "Ta đây có gì nói đó, lời nói khó nghe nói trước, đây chính là thành ý hợp tác! Nếu muốn tính kế tiên bối, ta không nên nói mấy lời khiến người chán ghét như thế này, ngược lại, nếu đã nói ra, tiền bối nên yên tâm mới phải.
Tính ta vậy đó, trẻ con thẳng thắn, ta thích vậy."
Sắc mặt Nguyệt Linh khó coi: 'Phương Bình, quá kiêu ngạo không hẳn là chuyện tốt! Ngươi quá ác độc, đa nghi, có lẽ ngươi cũng không hoàn toàn tin tưởng Võ Vương và Trấn Thiên Vương, tiếp tục như vậy... Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu."
"Cái gì?" Phương Bình kinh ngạc: "Người như ta mà còn có thể chết tử tế? Người đừng đùa! Hoặc là ta thắng, ta sẽ là cường giả đệ nhất Tam Giới! Hoặc là ta chết không toàn thây, chết không chỗ chôn, sao người lại hy vọng ta chết tử tế cơ chứ!? Thật ngây thơi"
"Ngươi..." Nguyệt Linh kém chút bị tức chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận