Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1165

Phương Bình không bài xích trận đấu như vậy, ngược lại, hắn thấy càng thú vị, những cường giả tuyệt đỉnh kia đưa ra quy tắc như vậy, có lẽ chính là để con cháu đời sau của mình nhìn thấu hết bản chất của những thứ này.
Tất cả mọi thứ đều nói rõ rằng, người yếu thiệt thòi nhiều lắm. Nhưng có mấy người có thể nhìn thấu? Các vị tuyệt đỉnh quả thật rất máu lạnh, bọn họ đang dùng máu của người ngoài nói cho con cháu mình biết, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền nắm giữ tất cả.
Đáng tiếc, theo Phương Bình, còn chưa đủ máu lạnh.
Nếu thật máu lạnh, vậy thì nên tàn nhẫn thêm một chút, hủy bỏ các đặc quyền của con cháu mình! Khi đó, e là tất cả mọi người đều cảm nhận được nguy cơ chân chính.
Trong lúc đáng tiếc, Phương Bình lại có phần vui vẻ.
Chính là bởi vì các vị tuyệt đỉnh còn chưa đủ máu lạnh, cho nên mới phải bảo vệ nhân loại.
Nếu ngay cả tính mạng người nhà mà mình cũng không để ý, làm sao hy vọng bọn họ sẽ bảo vệ thế giới loài người? Đùa à.
Đây là một loại tâm lý rất phức tạp!
Vừa hy vọng các vị cường giả tuyệt đỉnh tuyệt tình một chút, vừa hy vọng các vị tuyệt đỉnh có nhân tính một chút, võ giả mà không có cảm tình, ai sẽ bảo vệ tổ quốc?
Trong đám người, Đỗ Hồng đứng lên.
Có người lớn tiếng giễu cợt nói: "Đỗ Hồng, Hoa Quốc không còn ai sao? Để người như ngươi làm thủ lĩnh thanh niên Hoa Quốc, có gan thì khiêu chiến ta này!"
Đây là lời của Gaimon từ Thế Giới Vạn Tháp.
Khiêu khích những cường giả tinh huyết hợp nhất này, để bọn họ sử dụng lần khiêu chiến lên người mình, đây cũng là điều các tinh huyết hợp nhất đều sẽ làm.
Bằng không, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống đồng đội bị đánh giết.
Roses tóc vàng mắt biếc khẽ cười nói: "Đỗ Hồng tướng quân, nghe nói trận trước ngươi đã giết 30 ngàn người, thực lực cá nhân của ngươi như thế nào, không ai kiểm chứng, hay là chúng ta giao thủ thử đi, sao hả?"
Thánh Địa Cổ Phận, một vị da dẻ ngăm đen, đôi mắt cực lớn, tóc tai bẩn thỉu, nhìn như giẻ lau nhà, hai tay chắp trước ngực, mở miệng nói: "Đỗ tướng quân, Bố Đà Da cũng muốn mở mang xem võ đạo Hoa Quốc mạnh mẽ như nào."
Mấy vị cường giả tinh huyết hợp nhất luân phiên khiêu khích. Phương Bình nghe xong một hồi, nhỏ giọng cười nói: "Mấy người này khiêu khích chẳng ra sao mà."
Bên cạnh, Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Phải giữ thể diện chứ, chẳng lẽ còn có thể mắng người hay sao? Mất mặt lắm. Hơn nữa, cường giả võ đạo đều có tâm tính kiên định, các phe đều có kế hoạch của mình, thực ra khiêu khích cũng vô dụng."
"Vậy cũng không hẳn."
Trong lúc hai người nói chuyện, tầm mắt Đỗ Hồng rơi xuống người một vị võ giả cấp sáu cao kỳ. Bị Đỗ Hồng nhìn, nam thanh niên tóc nâu hơi biến sắc, nhưng cũng không nói gì.
Phương Bình hơi nhíu mày, muốn đánh giết đối thủ hả? Tinh huyết hợp nhất đánh với đỉnh cấp sáu cũng nắm chắc phần thắng, nhưng Đỗ Hồng không chọn cao thủ đỉnh cấp mà còn cấp sáu cao kỳ, ý định đánh giết đối phương quá rõ ràng rồi.
Ngoại trừ Hoa Quốc, Thiên Đường Chư Thần xem như là phe có nhân số nhiều nhất, 14 người.
Thấy Đỗ Hồng nhắm vào người mình, sắc mặt Roses khó coi, lạnh nhạt nói: "Lẽ nào Đỗ tướng quân không có gan đánh với ta một trận sao? Sợ ta đánh chết tướng quân hả? Yên tâm đi, nếu phải giao thủ, ta sẽ giữ cho ngươi một cái mạng!"
"Ngươi, đi ra!"
Đỗ Hồng không bị quấy rầy, trực tiếp chỉ về vị võ giả cao kỳ kia. Võ giả tóc nâu cũng không nói nhiều, đứng dậy, đi về phía võ đài.
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn một bộ thấy chết không sờn, bỗng nhiên thấp giọng mắng một câu!
Ngồi ở phía trước, Bộ trưởng Vương quay đầu nhìn hắn.
Phương Bình thấy thế thấp giọng nói: "Biết rõ đến tham gia có thể sẽ chết, vì sao không cho phép chịu thua?"
"Gặp máu!"
"Chính là vì để con cháu đời sau của tuyệt đỉnh mở mang kiến thức xem võ giả chiến đấu tàn khốc thế nào ư? Vì làm khỉ diễn cho người khác xem à?"
Bộ trưởng Vương trầm giọng nói: "Bởi vì tiêu chuẩn! Đây là lợi ích, không có lợi không dậy sớm nổi, tuyệt đỉnh tung ra mồi nhử, ngươi không nhận, không ai ngăn cản ngươi!"
"Ta không để ý đến tiêu chuẩn này!"
Phương Bình mắng một tiếng, sau đó bỗng nhiên nói: "Muốn gặp máu đúng không? Muốn cho con cháu tuyệt đỉnh mở mang kiến thức một chút xem võ giả chiến đấu làm sao đúng không? Được, ngày hôm nay..."
"Phương Bình!"
Sắc mặt Bộ trưởng Vương lạnh xuống, khẽ quát: "Đừng làm rộn lên! Hơn 100 năm nay đều như vậy! Nếu ngươi không tham gia, không ai ép ngươi cả, hiện còn chưa đến lượt ngươi, ngươi có thể bỏ quyền tham gia, thậm chí còn có thể giả chết, tự tàn các thứ!
Nhưng đây là chuyện quan trọng, có liên quan đến chuyện sinh ra nhiều vị cường giả cấp cao, nếu ngươi quấy rối, làm trận đấu này loạn lên, Ma Võ cũng không giữ được ngươi!"
Phương Bình hừ một tiếng, khó chịu nói: "Ta biết, ta không làm rộn! Ý ta là, lát nữa đến ta, ta sẽ chuyên đánh con cháu tuyệt đỉnh, đánh không chết là được, đánh tàn phế mấy người rồi tính tiếp! Nếu mà không được thì... Nhìn ông nội ngươi chứ nhìn!"
Phương Bình bỗng nhiên nhìn hai người nhà họ Dương, mắng một câu, mặt mày hung ác nói: "Mẹ nó, còn nhìn ta như thế, đến lượt ta khiêu chiến, ta sẽ trực tiếp làm thịt hai người các ngươi!
Bớt chơi trò này với ta, võ đại có 4 người, ta mặc kệ các ngươi khiêu chiến ai, chỉ cần dám gây sự với võ đại, ta đảm bảo, hai ngươi đừng hòng sống sót! Mẹ nó, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, tuyệt đỉnh nhà các ngươi ngủm rồi, ta làm thịt các ngươi thì có làm sao!"
"Phương Bình!"
Một trong hai người họ Dương lạnh mặt hơn băng, trầm giọng nói: "Ngươi thật sự cho rằng bọn ta không làm gì được ngươi sao!"
Phương Bình bỗng nhiên bình tĩnh hẳn, khẽ cười nói: "Được thôi, trước giờ ta chẳng thèm để ý các ngươi, nhưng bây giờ, ta muốn hỏi một câu, vì sao các ngươi lại căm thù ta? Ta và nhà họ Dương không thù không oán chứ? Tông sư Dương Đạo Hoành qua đời, ít nhiều gì, ta cũng đã mang về di thể và thần binh cấp chín.
Nói thật, nếu lúc đó lòng dạ ta độc ác, trực tiếp đánh giết hai vị Tông sư cấp tám, thì thần binh cấp chín cũng không cần phải trả.
Ở Giới Vực, nếu ta giết bọn họ, ai biết?
Ta nói tất cả bọn họ đều kéo nhau cùng chết, các ngươi lại có thể làm sao?"
"Ngươi không dám!" Người kia lạnh lùng nói: "Ngươi mà dám giết bọn họ, đó chính là triệt để đắc tội thành Trấn Tinh, ngươi dám sao?"
Phương Bình cười nói: "Ồ, nói như vậy, chuyện ta cứu bọn họ là chuyện đương nhiên phải làm à? Trong suy nghĩ của các ngươi, ta không cứu Tông sư Dương Đạo Hoành về là một chuyện sai lầm sao?"
Hai người đều không nói lời nào, không biết là ngầm thừa nhận hay là không muốn mở miệng.
Phương Bình lại lần nữa cười vui vẻ nói: "Cho nên, trong ý nghĩ của các ngươi, dù ta không thể cứu ông ấy về, nhưng chiến lợi phẩm nhất định phải thuộc về các ngươi. Hiện tại là ta đang chiếm đoạt chiến lợi phẩm của các ngươi, phải không?"
"Cho nên, ta không phải là ân nhân của các ngươi, mà là kẻ thù! Kẻ thù khiến nhà họ Dương các ngươi sa sút, không sai chứ?"
"Bởi vì ta yếu, cho nên, trong suy nghĩ và nhận thức của các ngươi, chính là như vậy phải không, người yếu làm gì có quyền lên tiếng!
"Các ngươi... Còn sống ở quá khứ sao?"
Nói xong lời cuối cùng, Phương Bình bỗng nhiên lộ vẻ tội nghiệp và thương xót nói: "Nói thật nhé, những người đời này ta giết, 99% đều là võ giả địa quật. Ta từng giết một số võ giả tà giáo, đó là vì ta cảm thấy bọn họ đáng chết.
Lúc ta mới tập võ, vì tính tình còn kích động, đã từng đánh chết hai vị bạn học, bây giờ nghĩ lại, có lẽ bọn họ không đáng chết.
Nhưng ta chưa từng hối hận, bởi vì bọn họ trêu chọc ta trước, là bọn họ muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Mang về hai vị Tông sư thành Trấn Tinh, ta không thể nói mình có hối hận hay không, nếu đã làm thì sẽ không nghĩ những thứ này nữa. Nhưng mà, mang về di thể của Tông sư Dương Đạo Hoành... có lẽ là chuyện mà ta làm sai nhất từ trước đến giờ.
Người nhà họ Dương thật sự cho rằng có thể qua mặt được Phương Bình ta?
Hai người các ngươi đã dùng ánh mắt căm thù này nhìn chằm chằm ta rất lâu, ta nể tình lão tổ nhà các ngươi bảo vệ chở che nhân loại nhiều năm, không muốn giằng co với các ngươi, nhiều lần nhân nhượng, có phải điều đó khiến các ngươi cảm thấy các ngươi có thể được voi đòi Hai Bà Trưng rồi hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận