Toàn Cầu Cao Võ

Chương 596: Không hợp thì giải tán

“Cấp mấy?”
“Không yếu!”
Phương Bình chỉ có thể cho ra đáp án như vậy, ngoại trừ tỉ mỉ quan sát, nếu không, trong chớp mắt rất khó phân biệt mạnh yếu thế nào, trừ phi đối phương bộc phát toàn lực.
Sau một khắc, sắc mặt Phương Bình thay đổi, quát bằng tiếng địa quật: “Á lực (Đi)!”
m thanh vừa dứt, Phương Bình và Tần Phượng Thanh cùng lúc đạp không bay lên, ngự không chạy trốn!
Nhưng giây phút hai người vừa đạp không, nơi đó vang lên tiếng nổ lớn, cường giả xuất thủ rồi!
“%#% (Bắt bọn họ lại)!”
Trong viện có một vị cường giả trung niên tóc dài, phẫn nộ quát một tiếng, cũng đạp không, nhanh chóng đuổi theo hướng hai người bọn họ bỏ chạy!
Cùng lúc đó, phía sau lại có mấy vị cường giả xông ra khỏi cửa đá, lăng không đuổi theo.
Sắc mặt Phương Bình khẽ biến, người đuổi theo phía trước là cấp năm, phía sau là mấy người cấp bốn, ở đây lại có nhiều võ giả trung cấp như vậy.
Nếu là chỉ có nhiêu đây thì tốt, sợ là sợ bên trong còn có người.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh không chia nhau ra chạy, hai người nhìn nhau, Tần Phương Thanh chỉ về phía trước, phất tay chém một cái!
Phương Bình gật đầu.
Chạy trước đã, chạy xa rồi, sau đó giết những võ giả truy sát.
Dọc đường bay như tên bắn.
Tốc độ của Phương Bình và Tần Phượng Thanh cực kỳ nhanh.
Khi chạy được hơn chục dặm, phía sau chỉ có cường giả cấp năm đuổi tới, mấy võ giả cấp bốn lúc này đã bỏ rơi xa ở phía sau.
“Nhóc con, cậu chạy cũng nhanh gớm!”
Tần Phượng Thanh hơi thở dốc, chạy nhanh và xa như vậy, năm cây cầu thiên địa của anh ta cũng không ổn định, tốc độ hồi phục hơi chậm, lúc này cũng hơi mệt rồi.
Lúc này hai người không dùng tiếng địa quật.
Chạy xa như vậy, khí huyết tràn lan, trừ phi tên cấp năm phía sau kia bị ngu, nếu không đã sớm biết bọn họ là võ giả nhân loại rồi.
“Bớt nói nhảm, có thể giết không?”
Phương Bình cũng không để ý hắn ta, tên này cũng không chậm.
“Giết!”
Thời điểm cần dứt khoát thì Tần Phượng Thanh cũng không mơ hồ.
Lời vừa dứt, đã quay người vung đao chém!
“Vù!”
Một âm thanh vang lên, truyền đi thật xa trong đêm.
Đao của Tần Phượng Thanh dường như chém vỡ đêm đen, trong không trung lập tức xuất hiện một vị cường giả.
Tốc độ của Phương Bình cũng không chậm, trường đao ở phía sau cũng đã sớm rút ra, một đao quét ngang, cùng với Tần Phượng Thanh đồng thời phong tỏa hai bên đối phương.
Trong đêm tối, cường giả trung niên đuổi tới, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hiện rõ sự châm biếm.
Dưới chân đạp không, cường giả trung niên biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt, xuất hiện trước mặt Tần Phượng Thanh.
Tần Phượng Thanh dường như không chút bất ngờ, cũng sớm có chuẩn bị, sau một khắc, thân hình Tần Phượng Thanh lui lại, dựa vào Phương Bình, không thu đại đao, một đao chém ngang xuống.
“Ầm!”
Cường giả trung niên vận dụng song quyền, đánh bên đây một quyền bên kia một quyền, hóa giải công kích hai bên, hai thanh đao đều bị đánh lui.
Đôi mắt của Tần Phượng Thanh và Phương Bình sáng lên!
“Cấp năm sơ kỳ hoặc là trung kỳ!”
Hai người nháy mắt đưa ra phán đoán, thực lực của đối phương không quá mạnh, vừa nãy hai người chỉ là công kích để đánh giá thực lực của đối phương.
Ánh mắt Tần Phượng Thanh sáng như tuyết, khẽ quát: “Như cũ!”
Cái gọi là như cũ, đương nhiên là Phương Bình mở hack tiêu hao đối phương, còn anh ta sẽ một chiêu miểu sát. (1)
“Anh được không?”
“Chỉ luyện một đao!”
Tần Phượng Thanh trả lời dứt khoát, đánh lâu dài, anh ta chưa chắc đã mạnh, nhưng anh ta luyện chiến pháp cao cấp, chỉ một đao!
Một đao, một đi không trở về!
Kẻ địch không chết thì anh ta chết.
Đây cũng là lý do đi làm nhiệm vụ, anh ta phải tìm thêm người, cộng sự có thể tranh thủ thời cho anh ta khôi phục.
Phương Bình nghe câu này thì không hỏi thêm nữa.
Bạo Huyết Cuồng Đao - thất trảm hợp nhất chớp mắt được chém ra, xẹt qua phía chân trời.
Cường giả cấp năm đối diện khẽ biến sắc, nhẹ hừ một tiếng, mạnh mẽ đánh ra một quyền, đánh trúng vào một bên lưỡi đao, trường đao rung lên từng hồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đối phương một quyền đánh lui thất trảm hợp nhất của Phương Bình, bước chân khẽ động, xuất hiện trước mặt Phương Bình.
Sau một khắc, quả đấm to lớn đấm về phía đầu của Phương Bình.
Nắm đấm vẫn chưa đến, năng lượng dao động chập chờn đã gần như xé rách đầu của Phương Bình.
“Chiến pháp cao cấp!”
Phương Bình khẽ hừ một tiếng, quyền trái cũng lập tức đánh ra, nắm đấm của hai người chưa chạm vào nhau đã vang lên tiếng nổ.
“Người sắp đuổi tới, nhanh!”
Tần Phượng Thanh lúc này lui sau mấy bước, chưa xuất thủ, thấy vậy gầm nhẹ một tiếng.
Phương Bình rên lên một tiếng đau đớn, tay phải cầm đao vung lên, nhưng không công kích, mà cắm đao vào vỏ.
Quan đao rất lớn cũng không có vỏ đao, nhưng vì lý do tiện lợi, Phương Bình đã tìm người đặc chế làm một cái vỏ đao từ da yêu thú địa quật, lúc cần có thể mang theo trường đao bên người.
Thu hồi trường đao, ánh mắt Phương Bình lạnh lùng, sau một khắc, cậu nhào vào người đối phương.
Song quyền ánh lên màu đỏ đậm, trong chớp mắt, song quyền liên tục đánh ra mấy chục quyền.
Cường giả trung niên là cường giả cấp năm, sớm đã đoán được thực lực của hai người đối diện không quá mạnh, tuyệt đối không phải là cấp năm, đương nhiên hắn sẽ không do dự.
Vừa đề phòng Tần Phượng Thanh đang tìm cơ hội, vừa vung quyền đánh Phương Bình, muốn chém chết Phương Bình trong thời gian ngắn.
“Ầm!”
Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên, Phương Bình bay ngược ra, máu tươi tràn ra khóe miệng.
Khi cường giả trung niên chuẩn bị truy sát, Phương Bình chân đạp hư không, quay lại phản kích, gầm nhẹ một tiếng, lại vung quyền.
“Ầm ầm ầm...”
Chỉ ngắn ngủi mấy giây, Phương Bình lại bị đánh bay.
Tần Phượng Thanh rục rà rục rịch, nắm ngang trường đao, luôn đợi cơ hội. Cường giả trung niên vừa muốn đánh chết một người rồi lại chém giết người còn lại, Phương Bình lại quay ngược lại chém giết hắn.
Lần này, Phương Bình xuất đại chiêu!
Lực lượng tinh thần đột nhiên ngưng tụ thành hình cây kim mỏng trong vô hình mờ nhạt đến mức không thể nhìn thấy, nháy mắt đâm thẳng vào đầu đối phương.
Máu tươi trong miệng phun ra, hóa thành một mũi tên máu, bắn về phía hốc mắt của đối phương.
Cường giả trung niên hiển nhiên không ngờ được người này nắm được nhiều bí thuật như vậy, bất luận là lực lượng tinh thần hay Huyết Tiễn Thuật, trong mắt ông ta đây đều là bí thuật.
Lực lượng tinh thần khiếp sợ phóng ra, thân hình đối phương khẽ run lên.
Lúc này, huyết tiễn được phóng ra.
Là cường giả cấp năm, lực lượng tinh thần cũng không yếu, mặc dù bị đơ ra giây lát nhưng vẫn có thừa năng lực đánh tan huyết tiễn.
Ngay giây khắc ông ta giơ tay chặn huyết tiễn, Phương Bình lại đồng thời đánh tới.
“Ầm!”
Lần này Phương Bình dùng Ma Ha Quyền, chiến pháp cao cấp cậu chưa nắm vững lắm, Phương Bình cũng không yêu cầu một chiêu tất sát, mà là không biết mệt mỏi, mạnh mẽ vung quyền, thế quyền bao phủ toàn thân đối phương, dường như ở đâu cũng có.
Đối phương một chiêu đánh tan huyết tiễn, sau một khắc, đang muốn phản kích, thì lực lượng tinh thần của Phương Bình lại phóng thẳng đến đầu đối Phương.
“Muốn chết! (tiếng địa quật)”
Cường giả trung niên phẫn nộ quát một tiếng, khí thế bộc phát, toàn thân tỏa ra làn sóng năng lượng mạnh mẽ, lập tức đánh tan công kích bằng lực lượng tinh thần của Phương Bình.
Nhưng lúc này song quyền của Phương Bình cũng đánh trúng vào nhiều chỗ trên người đối phương, khiến hắn liên tiếp lùi lại mấy bước.
Có điều người đàn ông trung niên là cường giả cấp năm, cơ thể đã được tôi luyện đến cực hạn, nội phủ ngũ tạng cũng đã rèn luyện xong, trong cơ thể chỉ có một số nội phủ vẫn chưa rèn luyện, mặc dù bị đánh lui nhưng không bị thương nặng.
Lùi mấy bước, đối phương vừa muốn bước lên đánh trả thì không ngờ lực lượng tinh thần vừa nãy bị đánh tan lại ngưng tụ thành một cây kim châm vô hình, đâm vào đầu của hắn ta!
Ngay giây phút đó đối phương choáng váng.
Gặp phải cường giả cấp Thống Lĩnh rồi sao?
Nếu không, sao lại như vậy!
Chính giây phút hắn ta choáng váng, đôi mắt của Tần Phượng Thanh luôn tìm cơ hội nãy giờ sáng lên như đèn pha trong đêm đen.
“Tiếp tục khiến hắn kinh sợ!"
Tần Phượng Thanh nhanh chóng hét lên, sau một khắc, trường đao bộc phát ra ánh sáng màu máu chói mắt, chiếu sáng hư không!
Phương Bình không trả lời, cũng không có thời gian trả lời.
Lực lượng tinh thần liên tục công kích đối Phương, máu trong miệng liên tục phun ra ngoài như không cần giữ mạng, hóa thành từng mũi tên máu đâm đến đầu đối phương.
Bản thân cậu cũng không vì Tần Phượng Thanh ra sức mà sẽ lựa chọn đứng bên quan sát.
Mà lại nhanh chóng xông lên, vung song quyền, mạnh mẽ công kích đối phương, không cho đối phương cơ hội chạy thoát!
“Chết!”
Cường giả trung niên cũng cảm nhận được nguy cơ, phẫn nộ quát một tiếng, toàn lực ứng phó, nắm đấm dường như đánh xuyên vào hư không, một quyền đánh vào người Phương Bình.
“Ầm!”
Phương Bình bay ngược ra, da thịt trên nắm đấm tay phải lập tức nổ tung, máu me tung tóe.
---
(1) Miểu sát: giết người trong tích tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận