Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1333

Vừa vào cửa, Phương Bình liền cười nói: "Bộ trưởng, đánh nhau một trận là chuyện tốt, cũng không phải hoàn toàn vì thù riêng. Nếu quả thật vì thù riêng, vậy ta sẽ không đề xuất ý kiến để thầy trò toàn trường xuất chiến.
Các thầy cô muốn báo thù, vậy thì tự mình đi là được, cần gì phải dẫn theo toàn trường xuất trận?
Cho nên, hiện tại nói muốn chiến một trận, cũng liên quan đến một vài vấn đề của Ma Võ.
Ta biết rõ, hiện Ma Võ có vấn đề, vấn đề rất lớn.
Bắt đầu từ năm ngoái, Ma Võ phát triển cực nhanh, thực lực tăng lên rất nhiều, nhưng xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, chúng ta luôn nói địa quật có uy hiếp lớn thế nào, địa quật nguy hiểm cỡ nào...
Nhưng trên thực tế, ngoài trừ một số người còn đang kiên trì xuống địa quật, e là giờ đây các học sinh khác... chắc đều xem thường địa quật, không để địa quật vào mắt.
Trong mắt bọn họ, địa quật là cái gì? Địa quật chính là vùng đất châu báu, nơi cất giữ báu vật, nơi chúng ta tùy ý rong ruổi chiếm lấy tài nguyên, về chuyện đổ máu hay hy sinh gì đó... đều là truyền thuyết.”
“Nhưng đây là truyền thuyết sao? Thế cục hôm nay chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Học sinh võ đại không phải quân nhân, nhưng võ giả đều là chiến sĩ.
Hiện tại, nên tranh đấu một trận, để những tên hống hách ngang ngược nông cạn này hiểu, rốt cuộc địa quật là cái gì, võ giả là cái gì, bọn họ tập võ là vì cái gì?
Trường học mở rộng cung cấp tài nguyên, những tài nguyên này từ đâu mà đến? Từng khối đá năng lượng đều nhuốm máu võ giả, tài nguyên bọn họ dùng đều do các tiền bối dùng máu tươi đổi lấy.
Hai năm nay, dù ta thu được một vài thứ, có thể nói câu khó nghe, Phương Bình ta đã trải qua vô số trận đánh to nhỏ, bị đuổi giết, trọng thương sắp chết không chỉ một hai lần…
Ta có thể cung cấp tài nguyên cho những kẻ yếu, nhưng ta không thể dễ dàng tha thứ cho ý nghĩ sai lầm đó của bọn họ. Đồ của ta không phải từ trên trời rơi xuống, không phải chỉ cần xuống địa quật là có thể nhặt được.
Cứ tiếp tục như vậy, ta lo Ma Võ sẽ nuôi ra một đám vô ơn bạc nghĩa, điều này không phù hợp với dự tính ban đầu của ta, cũng không phù hợp dự tính ban đầu của nhân loại.
Võ giả nhất định phải tranh, võ giả nhất định phải chiến."
Phương Bình thao thao bất tuyệt, nói xong, đi đến trong đại sảnh, ngắm nhìn bốn phía, cười nói: "Các thầy cô không cần cảm thấy lần chiến đấu này vì thù riêng, không cần cảm thấy bản thân đã liên lụy ai cả! Không cần cảm thấy như vậy!
Bắt đầu từ ngày gia nhập võ đại, mọi người đều phải sẵn sàng khai chiến với địa quật.
Đừng nói bây giờ Ma Võ mạnh mẽ, không hề yếu hơn thành Thiên Môn, dù có yếu hơn thật, yếu gấp mười lần, nên chiến vẫn phải chiến.
Những gì chúng ta có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị, có thể cho đều đã cho, lúc này không chiến, chẳng lẽ còn muốn nuôi đến cấp sáu, cấp bảy sao?"
Nam Vân Nguyệt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Ngươi có biết, thực lực hiện nay của thành Thiên Môn như thế nào không?"
Phương Bình gật đầu, mở miệng nói: "Hai vị cấp chín, một vị kim thân cấp tám, ba vị cấp bảy. Đương nhiên, ta biết, nếu thật muốn khai chiến, với tính nhỏ nhen của địa quật, e là sẽ có tiếp viện.
Địa quật khai chiến với chúng ta, từ trước đến nay, đều muốn lấy thịt đè người, người của bọn họ phải nhiều hơn chúng ta, chúng ta không được phép nhiều bằng bọn họ, mà cũng không đủ người để so về số lượng với bọn họ.
Hiện tại, Ma Võ có hiệu trưởng cấp chín, thầy Lý cấp tám, tính cả ta, thì có 5 cấp bảy. Nếu khai chiến, e là những thành trì khác ít nhất sẽ tiếp viện 3 đến 5 vị võ giả cấp bảy."
"Nếu ngươi biết, vậy sao ngươi còn tự tin có thể thắng?"
Phương Bình cười nói: "Nếu chỉ có như vậy, thì ta có đủ tự tin. Cấp bảy đều giao hết cho ta, các thầy cô bao vây tiêu diệt cấp tám, hiệu trưởng và thầy Lý xuất chiến tiêu diệt cấp chín."
"Rất phách lối."
Trương Đào thản nhiên nói: "Nếu thật sự có tiếp viện, sẽ có thêm ba, năm vị cấp bảy, nghĩ là có 6 đến 8 người cấp bảy, khi đó cũng sẽ không đơn độc đấu với ngươi, ngươi xác định ngươi có thể giết địch sao?"
"Nào có chuyện thắng trăm phần trăm, nếu có thể đánh, thì đánh một trận."
Phương Bình trả lời: "Bây giờ, đối với chúng ta mà nói, tình huống này đã đến cực hạn. Nếu không, tiếp tục chờ đợi, chúng ta mạnh lên... thì đối thủ cũng sẽ càng mạnh mẽ.
Dù Ma Võ có 10 vị cấp chín, nếu thật khai chiến thì đối phương sẽ phái ra 20 vị cấp chín. Nếu đã ở thế yếu, thì cứ cố hết sức làm giảm sự yếu thế đến mức thấp nhất!"
"Nếu các thành khác ra tay tiếp viện liên tục thì làm sao bây giờ, tuyệt đỉnh ra tay thì sao?"
Trương Đào thản nhiên nói: "Ngươi đã cân nhắc chưa?"
Phương Bình gật đầu, bật cười nói: "Chắc chắn sẽ cân nhắc, bộ trưởng, việc này hoàn toàn trông cậy vào ngài..."
Trương Đào không nói gì!
Nam Vân Nguyệt nở nụ cười, Điền Mục lầu bầu: "Nếu đã chuẩn bị xong hết rồi thì còn vòng vo làm gì... cứ nói thẳng là được rồi."
Trương Đào trừng mắt lườm ông!
Cấp chín thì giỏi lắm rồi hả? Tên khốn này, nếu ngươi còn dám khiêu khích, ta sẽ tát chết ngươi.
Điền Mục không nhìn ông mà nhìn thẳng phía trước, giống như vừa nãy không phải ông nói.
Trương Đào bình thường cũng khá dễ tính, nhưng có dễ tính đến đâu thì khi tức giận lên, ông cũng biết sợ.
Đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu thật bị Trương Đào đánh một trận trước mặt tiểu bối thì thật mất mặt.
Trương Đào không để ý đến Điền Mục, liếc nhìn những người khác, trầm ngâm một lúc nói: "Căn cứ tình báo từ quân đội, hiện nay, số lượng cường giả cao cấp của thành Thiên Môn đúng như ngươi nói.
Nhưng thành Thiên Môn còn có quân đội gần 100.000 người, trong đó còn có trên 10.000 võ giả, và gần 1000 võ giả trung cấp.
Những võ giả này, cũng không phải là người mới, bọn họ và thành Hy Vọng chém giết nhiều năm, đều là quân bách chiến.
Các bô lão Ma Võ đều đã trải qua, cũng đều biết, những người này không hề yếu, với tình hình Ma Võ hiện tại, nếu đại quân tàn sát... e là thây chất đầy đồng.
Bên Quân đội cũng không phải không có khả năng ra tay.
Nhưng nếu các ngươi muốn đơn độc giao chiến với thành Thiên Môn, thì người của quân đội nhất định phải đề phòng thành Yêu Quỳ xuất binh. Vì vậy, quân đội không thể hỗ trợ các ngươi, mà phải phòng ngừa thành Yêu Quỳ ra tay.
Bên thành Yêu Phượng cũng cần một nhóm võ giả đóng quân, hai thành này là thành trì gần thành Thiên Môn nhất, đây đã là trợ giúp cao nhất mà bọn ta có thể làm được, chính phủ bất lực trong việc tiếp tục tăng thêm viện binh.
Các địa quật khác cũng như thế, quân số eo hẹp, không thể điều binh.
Hiện nay, quân Võ An đang càn quét kẻ địch ở Tử Cấm địa quật, cũng không thể điều động..."
Phương Bình gật đầu, lúc này Ngô Khuê Sơn đã lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: "Bộ trưởng, tuyệt đỉnh sẽ ra tay sao?"
"Sẽ không... Ma Đô địa quật là địa bàn của Thanh Lang Vương, nhưng thành Thiên Môn là phái Yêu Thực, hơn nữa tình hình thành Thiên Môn có chút phức tạp.
Thành Thiên Môn vốn là thế lực dưới trướng một vị Chân Vương khác của phái Yêu Thực. Kết quả, thành chủ thành Thiên Môn đổi ý, để cho con cháu mình bái Hòe Vương làm sư phụ, nên nghiêm túc mà nói, thành Thiên Môn thuộc về phái Hòe Vương.
Chuyện thành chủ thành Thiên Môn quay sang đầu quân cho Hòe Vương, khiến vị Chân Vương phái Yêu Thực kia rất bất mãn.
Về Thanh Lang Vương, vị Chân Vương của phái Yêu Mệnh... hiện phái Yêu Mệnh vẫn chưa xác định bọn họ có muốn tham chiến hay không, nên lúc này sẽ không nhúng tay vào chuyện của các ngươi.
Ta và Hòe Vương đã thỏa thuận, ở Ma Đô địa quật, Hòe Vương sẽ không ra tay.
Thành thiên Môn và Ma Võ có thể giao chiến tương đối công bằng... Nhưng, tương đối công bằng, không có nghĩa là chắc chắn sẽ không xuất hiện biến cố.
Hòe Vương... Chỉ đồng ý đảm bảo các cấp chín của các thành khác sẽ không ra tay.
Nếu đến thời khắc mấu chốt, số lượng võ giả cấp bảy, cấp tám đến tiếp viện có lẽ nhiều hơn tưởng tượng của các ngươi, đương nhiên, cái này còn phải xem thành chủ thành Thiên Môn có thể kéo đến tiếp viện hay không."
Nói đến đây, Trương Đào lại nhìn mọi người nói: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận