Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1050

Phương Bình cảm thấy chuyện diệt thành hẳn có thể xem là công lao của hắn. Dù sao, nếu hắn không nổ thành Sắc Vi, những người này... liệu sẽ đến Giới Vực Chi Địa sao?
"Nếu có thể chơi chết tên cấp chín này... Xem như ta thật sự diệt thành rồi! Vương thành đó!"
Vương Kim Dương thấy mệt với hắn, cũng hơi cạn lời: "Bây giờ còn có tâm tư nghĩ cái này à? Chúng ta làm sao vượt qua đây? Quá nguy hiểm, cấp chín còn kém chút bỏ mạng đây này..."
Phương Bình không nghĩ đến chuyện diệt thành nữa, trầm ngâm nói: "Trên người Sắc Vi Vương có tinh hoa sinh mệnh!"
"Phương Bình!"
Phương Bình phất tay nói: "Bình tĩnh đừng nóng! Trên không trung quá cao sẽ gặp nguy hiểm, hình như... hình như là vết nứt không gian, trực tiếp chém cấp bảy làm đôi, ngay cả cấp chín cũng không dám ngự không quá cao, cho nên bay lên cao rất không an toàn."
Vương Kim Dương không nhịn được trợn trắng mắt, nhảm ruồi, cái này ta cũng thấy, còn cần ngươi nói sao?
"Dưới nước có yêu thú cấp chín, hơn nữa còn không ít..."
Phương Bình vuốt cằm nói: "Bọn chúng định vị thông qua khí tức? m thanh? Hay là dưới nước có thể nhìn thấy ở trên?"
Hắn không nhìn thấy dưới nước có gì, Cấm Kỵ Hải hơi mơ hồ.
"Nếu là khí tức, vậy chúng ta thu lại khí tức, trực tiếp đi qua, không sao cả. Nếu là âm thanh... lúc di chuyển cố gắng đừng gây ra tiếng động là được rồi. Sợ là sợ yêu thú dưới nước có thể thấy được chúng ta, nếu vậy thì đừng hòng đi qua rồi."
Phương Bình nghĩ đến đây, mở miệng nói: "Ném một tảng đá qua xem chúng nó có công kích một thứ không có sinh mạng hay không."
Nói xong, Phương Bình nhặt một tảng đá lên, đứng xa mặt nước ít nhất cả nghìn mét, lúc này mới dùng sức quăng đá xuống nước.
"Ầm!"
Ngay lập tức, một cái xúc tu duỗi ra, đánh nát tảng đá.
Phương Bình hơi biến sắc, thấp giọng nói: "Vì âm thanh quá lớn sao? Hay là nó nhìn thấy? Nếu nhìn thấy là tảng đá, vẫn công kích à? Nói như vậy... khả năng lớn hơn là do âm thanh gây ra..."
Vương Kim Dương nhìn hắn tự lẩm bẩm, không khỏi nói: "Phương Bình, thật sự phải qua sông sao?"
Đến lúc này, hắn cũng hơi sốt sắng rồi.
Quá kích thích!
Phía dưới có thật nhiều yêu thú cấp chín, ngay cả cấp chín cũng phải cẩn thận.
Phương Bình không trả lời lão Vương, tiếp tục tự nói: "Không đúng, nếu như thật sự nguy hiểm, vậy những người khác làm sao áp giải võ giả nhân loại qua bên kia? Hay là người của vùng cấm có biện pháp riêng?"
Nhất thời, Phương Bình nghĩ không ra, nhánh sông Cấm Kỵ Hải này nguy hiểm đến mức cấp chín cũng khó mà vượt qua được, những người khác đi qua chẳng lẽ là đi nạp mạng? Thành Trấn Tinh có không ít võ giả cấp bảy cấp tám cũng đi Giới Vực. Chẳng lẽ bọn họ cũng đi nạp mạng sao?
"Thành Trấn Tinh... Vùng cấm... đều có cấp chín tuyệt đỉnh! Yêu thực yêu thú cấp chín đều có thể phóng ra uy thế, lưu lại khí tức... Chẳng lẽ yêu thú Cấm Kỵ Hải chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bọn họ chỉ cần mang theo đồ có khí tức của tuyệt đỉnh là có thể ung dung qua sông?"
Phương Bình hình như đã hiểu ra cái gì, bên cạnh, Vương Kim Dương bất đắc dĩ nói: "Dù có thể, chúng ta cũng không có, vậy không có cách nào..."
Phương Bình cười nói: "Ta phán đoán được sơ sơ người khác làm sao qua sông rồi. Nếu đoán không sai thì đại khái có liên quan đến tuyệt đỉnh, nếu không, không lý nào đám người Sắc Vi Vương lại tử thương nặng nề như vậy.
Suy ra, yêu thú dưới nước thực ra không nhìn thấy, nếu không, ngươi mang theo vật có khí tức của tuyệt đỉnh nhưng lại không phải tuyệt đỉnh, nhìn thấy nhiều võ giả như vậy, có người rất yếu, nhìn một cái có thể thấy được.
Cho nên, ta đoán yêu thú dưới đáy biển chỉ cảm ứng được khí tức và âm thanh."
Nói xong, Vương Kim Dương đã hiểu rõ vì sao hắn phải suy đoán người khác làm sao qua sông rồi. Nếu Phương Bình đoán không sai, vậy đúng như lời hắn từng nói, yêu thú không nhìn thấy vật trên mặt biển.
"Nói như vậy, chỉ cần chúng ta không gây ra tiếng động là có thể an toàn qua sông..." Nói xong, Phương Bình nhìn lão Vương nói: "Cởi quần áo!"
"Hả?"
"Quần áo dễ gây ra tiếng sột soạt, cởi sạch, hai đứa mình trần truồng ngự không, cẩn thận một chút, không phát ra tiếng động thì không sao cả..."
Sắc mặt Vương Kim Dương biến đổi liên tục!
Trong lúc hắn còn đang biến sắc như con tắc kè, Phương Bình đã bắt đầu cởi quần áo rồi! Vương Kim Dương thấy vậy chỉ đành cười khổ, ngươi thật thẳng thắng trực tiếp!
Nghĩ thì nghĩ, hắn cũng bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi vừa nói: "Để ta qua sông trước, ngươi không phải có thể che lấp khí tức trong phạm vi ngàn mét sao? Chờ ta sắp qua được bờ bên kia rồi ngươi hẵng qua sông!"
Dù sao Phương Bình suy đoán không hẳn đúng. Nếu yêu thú có thể nhìn thấy người thì sao? Vậy thì chết chắc rồi!
Phương Bình liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói: "Nói thật, ta chỉ suy đoán thôi... Nếu đoán sai thì coi như cuộc đời chấm dứt tại đây á."
"Ta tin tưởng ngươi!"
Vương Kim Dương khẽ cười nói: "Hơn nữa, lần này ngươi xuống địa quật vì ta, đã đi đến mức này, lẽ nào ta lại không đủ dũng cảm thử đi trước dò đường sao? Ngươi nói rất có lý, ta cảm thấy sẽ không có chuyện gì đâu."
Phương Bình suy nghĩ một chút, cũng không xoắn nữa, gật đầu nói: "Vậy nếu ngươi chết rồi, ta sẽ trở về, sau đó chờ ta mạnh hơn một chút, ta sẽ lại tới xem. Còn cô vợ nuôi từ nhỏ của ngươi, ta nuôi hộ ngươi..."
Vương Kim Dương cạn lời với suy nghĩ của Phương Bình, nhưng lại nghe hắn nói tiếp: "Lão Vương à, cởi luôn quần lót đi, ta giữ giúp ngươi, nếu ngươi chết rồi, ta có thể làm một cái y quan trủng (1)."
"Ngươi..."
Vương Kim Dương rất bất đắc dĩ, đậu móa nó chứ, ngươi có thể đừng nói mấy lời xui xẻo vậy được không?
Không nói còn đỡ, nói rồi, hắn đều nghĩ mình chết chắc rồi.
Không nói nhảm nữa, lão Vương cởi quần lót.
Nhìn Phương Bình, lão Vương bỗng hỏi: "Sao ngươi không cởi?"
"Ngươi chết rồi ta đâu cần qua sông, vậy ta cởi làm gì? Ngươi an toàn qua bờ bên kia rồi ta cởi sau cũng được..."
Nói nghe có lý dễ sợ, nhưng thấy Phương Bình cứ nhìn nhìn hắn, lão Vương vẫn không nhịn được, thấp giọng mắng: "Nhìn cái gì, ngươi không có sao?"
Phương Bình nhếch miệng cười nói: "Có chứ, hùng vĩ đồ sộ hơn ngươi nhiều, ta rất hãnh diện về điều này!"
"Biến đi!"
Vương Kim Dương cảm thấy mình là người luôn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng hiện tại kém chút tức điên rồi.
Đậu xanh, lúc nào rồi mà trong đầu ngươi vẫn nghĩ mấy thứ này?
Nói đùa thì nói đùa, lão Vương cởi sạch chuẩn bị qua sông, Phương Bình cũng vô cùng căng thẳng.
Phán đoán của hắn cũng không phải là vô căn cứ. Dù sao cũng là lần đầu tiên đến Cấm Kỵ Hải, còn phải qua sông, nếu phán đoán sai, thật sự sẽ chết người. Cấp bảy cấp tám nói chết là chết, mạng của lão Vương không hẳn cứng hơn bọn họ.
Lúc này, lòng bàn tay Phương Bình cũng đổ mồ hôi, hắn nhìn Vương Kim Dương nói: "Cẩn thận một chút... Mà thôi, cẩn thận cũng vô dụng, đáng chết cũng chết à."
"Ngươi câm miệng!"
Sắc mặt Vương Kim Dương đen thui như than cốc, ngươi dám nói nữa xem, ông đây băm ngươi luôn!
"Lão Vương, đừng như vậy mà, à, có di ngôn gì muốn nói không?"
Vương Kim Dương liếc hắn một cái, một lát sau mới hừ nhẹ nói: "Nếu ông đây chết rồi, mấy ngàn năm sau lại phục sinh, tiền đề là ngươi không lừa ta!"
Phương Bình không nói gì, khô khốc nói: "Chết ở địa quật không hẳn có thể phục sinh à nha..."
Ánh mắt Vương Kim Dương thay đổi, không còn thiện lành như trước: "Trước đó ngươi không phải nói rằng chúng ta đánh nhau với đối phương ở địa quật mới tử vong sao?"
Phương Bình mờ mịt nói: "Thật sao?"
"Hừ!"
Vương Kim Dương thật sự muốn đánh người!
Đậu móa, ngươi tự nói mà, giờ quên rồi?
Hiện tại, hắn có thể xác định, thằng láo toét này rất có thể đã lừa hắn ngay từ đầu. Hắn còn nhớ, Phương Bình lần đầu tiên nói với hắn, nói rằng bọn họ giao thủ với cường giả địa quật nên mới mất mạng. Đương nhiên hắn hình như không nói chết ở đâu, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, thằng khốn Phương Bình này rất có thể đang lừa hắn.
Do bây giờ đang ở địa quật, ở nhánh sông Cấm Kỵ Hải... nếu không, hắn thật có lòng muốn liều mạng đập cho Phương Bình một trận.
Ông đây hơi tin thật luôn! Đậu móa nhà ngươi, lại lừa ông!
Vương Kim Dương âm thầm chửi tục không ngừng, tội nghiệp thanh niên, bị Phương Bình chọc điên rồi.
Nếu biết trước như vậy, hai năm trước nên bóp chết tên khốn này từ trong trứng nước mới đúng.
---
(1) Y quan trủng: Mộ chỉ táng quần áo và di vật của người mất chứ không táng di thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận