Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1646

Không còn nhóm người Cơ Dao chặn đường, đoạn đường kế tiếp thuận lợi vô cùng.
Tốc độ của cung điện cực nhanh, Phương Bình cảm ứng một chút, tốc độ này e là bằng một nửa tốc độ âm thanh, một giờ đi ngàn dặm!
Tốc độ này không thể sánh được với tốc độ nhanh nhất của cường giả cấp tám cấp chín, nhưng cường giả di chuyển quá nhanh, cơ thể phải chịu lực cản, ma sát lớn.
Lợi ích của cung điện này chính là cơ thể không phải gánh chịu lực cản hay lực ma sát gì, chỉ cần tiêu hao năng lượng và tinh thần là được, hai vị cường giả cấp tám thay phiên điều khiển, có thể duy trì tốc độ tốt nhất.
Phương Bình tính theo thời gian của nhân loại, đại khái là khoảng 10 giờ sáng, bọn họ ra khỏi Ngự Hải Sơn. Mãi đến tận hơn 5 giờ chiều, mọi người mới đến nơi cần đến.
Hành trình dài gần 7000 dặm! Vùng cấm quả nhiên lớn đến đáng sợ.
Vị trí bị chặn lại trước đó hẳn là khu vực biên giới của hai vương đình. Vương thành Thanh Dương cũng ở khu vực biên giới của Yêu Thực vương đình, đoạn đường này dài tận 7000 dặm...
"Đến nơi rồi!"
"Xuống đi!"
Mấy vị thống lĩnh quát lên, nhóm người Phương Bình dồn dập từ bên trong cung điện đi ra.
Rơi vào tầm mắt là một tòa thành lớn vô cùng! Tại trung tâm tòa thành cũng không phải là kiến trúc của phủ thành chủ, mà là một quảng trường khổng lồ, giờ khắc này đã có không ít người đang nghỉ ngơi trong quảng trường.
Nhìn thấy cung điện đáp xuống, mấy chục vị cường giả cao cấp dồn dập ngự không lên, sau đó liên tiếp chào hỏi.
"Bái kiến hai vị điện hạ!"
"..."
Phương Bình mặc kệ những người này, hắn nhìn chung quanh một lần, đại khái hiểu ra, nơi này là nơi tập hợp nhóm người ngoại vực, không ít võ giả trung cấp đều sốt sắng nhìn về phía này.
Nhìn sơ qua, e là không dưới ngàn người. Lúc này, còn có một số cường giả cao cấp lục tục dẫn theo người chạy về nơi này.
Những người này cũng không được đi cung điện như bọn họ, đều trực tiếp ngự không dẫn theo đám võ giả trung cấp kia. Phương Bình thậm chí còn thấy có không ít người bị thương, có lẽ do thời gian ngự không khá dài, tốc độ quá nhanh, những người này không được bảo vệ, nhục thân không chịu được lực ma sát lớn nên bị nứt ra rồi.
"108 ngoại vực... Không, người của phái Yêu Thực tại 107 ngoại vực đều đến sao?"
Phương Bình tính toán một thoáng, nếu mỗi ngoại vực đều giống như Ma Đô địa quật, mỗi vực 50 người, vậy cũng có hơn 5000 người.
Ở vùng cấm, võ giả trung cấp thật sự không đáng giá.
Phương Bình còn đang suy nghĩ, Phong Diệt Sinh lười biếng nói: "Các ngươi sắp xếp đám người vực Nam Thất này đi, đợi người đến đông đủ thì để các thế lực đến chọn người!"
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn nhóm người Phương Bình, quát lớn: "Đều ngoan ngoãn ở đây đi! Đi ra ngoài mà bị giết đều là tự các ngươi chuốc lấy!"
Bỏ lại lời này, những người này nhanh chóng rời đi.
Mà trong quảng trường, có một đội võ giả mặc giáp đi đến, người đứng đầu là cường giả cấp bảy, uy nghiêm vô cùng, đối phương quát lớn nói: "Còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Võ giả các vực tự đến vị trí của vực mình mà nghỉ ngơi! Không được đi lung tung, chờ ngày mai các thế lực lớn đến nhận người!"
Phương Bình nhìn lướt qua, phát hiện một vấn đề khá nghiêm trọng!
Ta mù chữ! Ta không biết chữ! Tổ cha nó chứ! Rắc rối rồi đây!
Hắn không biết chữ địa quật, nói thì biết nói, nhưng chuyện nghiên cứu văn tự địa quật, phía nhân loại vẫn chưa có tiến triển quá lớn.
108 ngoại vực dường như đã được sắp xếp sẵn, vị trí không giống nhau.
Hiện tại có tận mấy chục nơi còn trống, ta nên đi đến chỗ nào?
Dù Phương Bình hoảng loạn trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn luôn trấn định, 50 người lận, sợ gì chứ, mình không biết chữ, lẽ nào cả đám không ai biết chữ sao? Đi theo bọn họ là được rồi!
"Nhưng nên chú ý vấn đề này! Mình không biết chữ, nhìn thấy văn kiện cơ mật mình sẽ không hiểu, cũng không biết đường, lỡ đi lầm đường hoặc đi lạc thì làm sao bây giờ? Trời ơi, phiền ghê!"
Phương Bình thầm khinh bỉ chính mình, thất sách quá, lúc đến hắn hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, may mà không có thi viết, nếu không, chẳng phải hắn sẽ bị lộ ngay rồi sao?
"Quỳ Minh có biết chữ không? Nếu hắn không biết chữ thì tốt."
Phương Bình tự an ủi mình một câu, một võ giả cấp sáu không biết chữ, là chuyện hết sức vớ vẩn, cũng chỉ có thể tự an ủi mình.
...
Tại quảng trường lớn trong vương thành Thanh Dương.
Phương Bình không biết chữ, đành phải cùng hành động với những người khác, mọi người nhanh chóng đi tới góc phía Đông Bắc.
Quảng trường lộ thiên, người vùng cấm cũng không hề chuẩn bị phòng cho mọi người nghỉ ngơi. Đối với võ giả mà nói, ảnh hưởng của hoàn cảnh chẳng là gì.
Mấy người Phương Bình vừa đi tới bên này, bên cạnh đã nhanh chóng có người đi tới, trong ngực ôm cái bao lớn, không lãnh đạm như những người khác, người này nhìn có vẻ ấm áp hơn nhiều, vẻ mặt tươi cười, người mặc cẩm bào, thân phận có vẻ không thấp, cũng không phải xuất thân từ ngoại thành.
Ở ngoại vực địa quật, một số quý tộc trong vương thành đều mặc cẩm bào hoặc quần áo cùng loại như tơ lụa. Cũng không phải là vải bông bình thường hay là tơ lụa, mà là loại vải dệt từ sản phẩm của yêu thực.
Cư dân ngoại thành vương thành ăn mặc bình thường hơn nhiều. Về phần thôn xóm bên ngoài, hầu hết đều mặc quần áo da thú.
Từ cách ăn mặc cũng có thể nhìn ra thân phận một số người.
Lúc này Phương Bình không mặc cẩm bào, mà mặc một bộ áo giáp của Cấm Vệ Quân vương thành, khá đắt đỏ.
Tuổi người đàn ông mặc cẩm bào cũng không lớn, vừa đến đã tươi cười nói: "Chư vị tới từ vực Nam Thất phải không?"
"Ta xin tự giới thiệu một chút, ta đến từ vực Nam Lục, là hàng xóm với các vị."
"Ta tên Cận Ngọc Hoài, người của thành Cận Mộc."
"..."
Cận Ngọc Hoài giới thiệu hồi, cũng không quan tâm đến sự cảnh giác và hờ hững của mấy người Phương Bình, nhanh chóng cười nói: "Lần đầu tới vương đình, không hiểu vực khác của ngoại vực lắm, chỗ các vị có võ giả Phục Sinh Chi Địa không?"
Phương Bình khẽ đảo mắt, nhanh chóng cười nói: "Có, chỗ các ngươi cũng có phải không?"
Đây là biết rõ còn cố hỏi. Phương Bình biết vực Nam Lục là nơi nào.
Đông Ngô địa quật!
Vực Nam Bát là Đông Lâm địa quật, vực Nam Cửu là Nam Giang địa quật...
Tất nhiên Phương Bình đều biết rõ những nơi này.
Nhưng hắn chưa từng đi qua địa quật Đông Ngô, mà quen một học viên tinh anh của Đông Ngô Võ Đại. Chuyện xảy ra trước đây cũng rất lâu rồi, trước kia khi còn là cấp một, ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, gặp được học sinh của Đông Ngô Võ Đại.
Thành Cận Mộc... Phương Bình suy nghĩ một chút, dường như là thành trì ở tuyến ngoài cùng khai chiến với nhân loại.
Phương Bình chưa từng đi qua Đông Ngô địa quật, nhưng hắn cũng đã chơi qua Dị Giới Xâm Nhập một lần. Trò này cũng khá hay, ít nhất giúp người chơi biết tình huống đại khái của địa quật.
Phương Bình nói tiếp, Cận Ngọc Hoài không biết là cao hứng hay là mất mát, ánh mắt hơi thay đổi, nhanh chóng cười nói: "Thì ra vực Nam Thất cũng có võ giả phục sinh, võ giả phục sinh thật đúng là ở khắp mọi nơi. Chư vị đã từng đấu với võ giả phục sinh?"
Hắn vừa dứt lời, Hoa Bách Dung cũng nói tiếp: "Chưa từng, chúng ta và võ giả phục sinh khai chiến không lâu..."
Nghe vậy, Cận Ngọc Hoài có vẻ vui mừng, vội cười nói: "Thành Cận Mộc chúng ta khai chiến với võ giả phục sinh rất lâu rồi, chúng ta hiếm khi có thể gặp nhau ở vương đình, hiện tại nhàn rỗi, không bằng giao dịch một phen như thế nào? Bên ta có không ít đồ hiếm của võ giả phục sinh, rất là quý giá..."
Nói xong, Cận Ngọc Hoài nhanh chóng mở cái túi lớn của mình ra. Khóe miệng Phương Bình hơi co rút.
"Các vị nhìn thấy không? Cái này gọi là Khí Huyết Đan, đây chính là trân bảo hiếm có, dù năng lượng không phải quá dư dả, hệ thống tu luyện của chúng ta hơi khác của võ giả phục sinh, nhưng Khí Huyết Đan cũng có tác dụng với chúng ta. Võ giả phục sinh rất ít mang theo những bảo vật này, muốn thu được những bảo vật này, thật quá khó khăn..."
"Khí Huyết Đan?"
Hoa Bách Dung cười nói: "Đây đâu phải bảo vật gì, khi chúng ta và võ giả phục sinh khai chiến, cũng có người đã thu được."
"Cũng không nhiều nhỉ?"
Cận Ngọc Hoài tươi cười nói: "Võ giả phục sinh coi là trân bảo, mang cũng không nhiều, dù các ngươi thu được, cũng sẽ rất ít, thời khắc mấu chốt bọn họ sẽ còn hủy diệt những thứ này, đúng không?"
Hoa Bách Dung gật đầu, đúng là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận