Toàn Cầu Cao Võ

Chương 175: Võ giả cấp một!

Người ở đầu dây bên kia hơi sửng sốt một chút, lát sau mới nói: "Em là vợ tôi đó!"
"Sớm đã ly hôn rồi!"
"Có sao?"
"Phí lời!"
"Vậy em mượn danh nghĩa của tôi để hù dọa người khác thì sao?"
“Tôi thích thế, anh quản được sao, chờ tôi đột phá đến tông sư, tôi sẽ đánh anh bay về nơi sản xuất!
"..."
Người ở đầu dây bên kia không có gì để nói, lát sau mới uể oải nói: “Sẽ không đâu, lấy đại cục làm trọng, không ai nghĩ sẽ ảnh hưởng tới ai.
Ma Võ tranh thủ nhiều tài nguyên như vậy, lẽ nào là vì tôi sao?
Con gái tôi chết sớm, vợ tôi cũng ly hôn, người cô đơn, tôi tranh thủ tất cả những thứ này là vì ai chứ?
Tôi tập trung tài nguyên là vì..."
"Đừng đề cập với tôi những cái này, liên quan gì tới tôi!"
Lữ Phượng Nhu trực tiếp ngắt lời, tiện tay cúp điện thoại.
...
Ngoài cửa.
Phương Bình lẩm bẩm: "Đều chết trong khi giao đấu, rốt cuộc võ giả chết như thế nào!"
"Tà giáo?"
"Nhiệm vụ?"
"Hay là những thứ khác?"
"Đạo sư của Vương Kim Dương có thể chết rồi… Bé gái lần trước là con gái của đạo sư sao?"
“Hành trình đến Ma Đô, đến đất Bắc của Vương Kim Dương, khả năng còn có nguyên do sâu xa… Phức tạp thật!”
"Quên đi, thực lực mình quá yếu, trước mặt vẫn phải tích lũy thực lực, tích lũy tài phú.
Có thực lực và tài phú, mình mới có tư cách tham dự những điều này.
Giúp lão Vương cũng tốt, giúp mình cũng tốt, tất cả đều xây dựng trên cơ sở mình có thực lực."
"Không có thực lực, an toàn vẫn có thể an toàn, nhưng đây là điều mình muốn sao?"
"Lữ Phượng Nhu..."
Cuối cùng, cậu nhắc tới tên của đạo sư. Vị đạo sư này cũng không điên cuồng như trong trí tưởng tượng của mình, mà là một người rất tỉnh táo, rất lý trí.
Tỷ lệ học sinh tử vong cao, là bởi vì học sinh tiến bộ quá nhanh!
Điểm ấy, lại lần nữa vượt ngoài dự đoán của Phương Bình.
“Mặc kệ, trước tiên đột phá cấp một, tranh thủ thời gian, nhanh chóng lên cấp ba, sau cấp ba lại tính. Theo như lời mọi người nói, mình không tự tìm đường chết thì cũng không dễ chết như vậy.
Chết đều là do những người kia nhất định phải tìm đường chết.
Tần Phượng Thanh không phải còn sống rất tốt sao?
Lão Vương vẫn luôn tìm đường chết, cho đến bây giờ, vì thực lực đủ mạnh, cũng đang sống rất tốt đấy thôi.
Tóm lại, hoặc là thực lực phải đủ mạnh, hoặc là phải cẩn cận, có như vậy mới bảo đảm được an toàn…”
Cân nhắc lại một trận, Phương Bình thở ra một hơi, cất bước đi ra ngoài.
...
Cũng trong lúc đó.
Kinh Đô.
Vương Kim Dương xoay người rời đi.
Phía sau, võ giả đỉnh cấp ba của Kinh Đô Võ Đại ho ra máu, nói: "Vương Kim Dương, có gan thì bây giờ mày hãy khiêu chiến hội trưởng của tụi tao đi! Mày chẳng phải là hội trưởng hội võ đạo của Nam Giang Võ Đại sao? Lẽ nào không dám thử?"
Vương Kim Dương mặc kệ, đến khi xuống võ đài, có người thấp giọng nói: "Hay là thử một trận?"
Vương Kim Dương liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Cậu bị ngu hay là tôi bị đần hả?"
Ném xuống lời này, Vương Kim Dương trực tiếp rời đi, cấp ba đánh với cấp bốn, để mình đi chịu chết sao?
Cậu cũng chẳng nợ nần gì những người này, mọi người chỉ là hợp tác thôi, cậu đạt mục đích của cậu, tôi có mục đích của tôi, chẳng lẽ nghĩ tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc như đi nạp mạng hay sao?
Hay là mấy người cảm thấy Vương Kim Dương tôi không chịu nổi một kích?
Người bị quát lớn có chút không vui, hơi bực mình nói: "Vương Kim Dương, cậu đừng quên..."
Lời người đó còn chưa dứt, đột nhiên, trong chớp mắt, người đó bị một thanh trường đao bổ vào bả vai!
"Ầm!"
Cánh tay rơi xuống, tất cả xảy ra quá nhanh khiến người ta không biết làm thế nào!
"Ngu ngốc! Nói nhảm nữa, vật tiếp theo rơi xuống chính là đầu cậu đấy!"
Cười lạnh một tiếng, Vương Kim Dương cũng không ngừng lại, trực tiếp rời đi!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, một vài người vây xem hoàn toàn biến sắc, lại nhìn Vương Kim Dương, võ giả trên đấu trường ho ra máu cũng biến sắc, không nói một lời, yên lặng nhìn đối phương rời đi.
Những người khác cũng không lên tiếng, Vương Kim Dương sắp đột phá cấp bốn, sau lưng có chỗ dựa là tông sư, cũng không phải là loại người mặc cho người khác chém giết.

Thứ năm, ngày 4 tháng 9.
Ký túc xá tân sinh viên khu 1.
Phương Bình hôm nay không rèn luyện, chỉ duy trì tâm thái ôn hoà, chờ đợi Lữ Phượng Nhu đến.
Trên khau trà đặt sẵn ba viên thuốc, Khí Huyết Đan cấp một, Thối Cốt Đan cấp một, Hộ Phủ Đan cấp một.
Những loại thuốc này cậu đã có từ lâu rồi, những vẫn chưa dùng tới.
Ngoại trừ ba viên thuốc trước mặt, trong tay Phương Bình còn 18 viên Khí Huyết Đan phổ thông, 7 viên Khí Huyết Đan cấp một. Trong số các tân sinh viên cũng xem là người có tài nguyên phong phú.
Tuy rằng dựa theo lời mọi người nói, Phương Bình đã qua ba lần tôi cốt, đột phá cấp một không có nguy hiểm gì lớn, có thể chỉ cần Khí Huyết Đan cấp một thôi đã đủ rồi.
Nhưng tiền tài là vật ngoài thân, mạng nhỏ mới là của mình.
Phương Bình cũng không muốn vì tiết kiệm thuốc mà khiến mình gặp nguy hiểm.

Lữ Phượng Nhu đến không sớm, mãi đến 9 giờ mới đến.
Sau khi vào cửa, điều đầu tiên Lữ Phượng Nhu làm là nhìn xung quanh một lượt, đến khi nhìn thấy mấy viên thuốc trên khay trà, cười nhạt nói: “Đúng là chuẩn bị đầy đủ.”
Thẻ võ đạo hôm nay mới phát, mà Phương Bình hôm nay không đi tham gia huấn luyện, hiển nhiên không thể lấy được.
Đã như vậy, mấy viên thuốc này là do Phương Bình tự chuẩn bị.
Gia thế của Phương Bình như thế nào, Lữ Phượng Nhu biết rất rõ. Trước khi đến Võ Đại mà có thể tập hợp đủ ba viên thuốc trước mặt này cũng không phải là chuyện đơn giản.
Bao nhiêu tinh anh của xã hội nỗ lực công tác nhiều năm, cũng không có cách nào mua đủ.
Không nói nhảm nữa, Lữ Phượng Nhu trầm giọng nói: "Không phải võ giả đột phá cấp một, lấy cái gì làm giới hạn?"
"Mở rộng kinh mạch!"
“Em đã tu luyện Rèn Luyện Pháp, hẳn là rõ ràng công hiệu của Rèn Luyện Pháp, mở rộng mạch chủ trong cơ thể để khí huyết lưu thông, dùng khí huyết hàm dưỡng xương cốt và cơ thể.
Phi võ giả tu luyện Rèn Luyện Pháp, chỉ tu mạch chủ, gồm 14 mạch chủ chạy khắp thân thể.
Đương nhiên, đây là nghĩa rộng, cơ thể người có cấu tạo phức tạp nhất. Rốt cuộc cơ thể người có bao nhiêu kinh mạch, đến bây giờ cũng không cách nào nói rõ.
Phi võ giả đốt phá cấp một, với mục đích mở rộng kinh mạch, để khí huyết có thể hàm dưỡng xương cốt và thân thể sâu hơn.
Chắc là em chuẩn bị rèn xuong chi dưới phải không?”
"Dạ."
Phương Bình gật đầu, cậu cũng đã sớm chuẩn bị.
“Nếu đã chuẩn bị rèn xương chi dưới, vậy thì chỉ cần mở rộng kinh mạch chi dưới, để chuẩn bị cho sau này rèn luyện chi dưới.”
Lữ Phượng Nhu nói xong hỏi: "Hiện nay, tổng số kinh mạch chi dưới cần mở rộng là 62 mạch, cái này em có biết không?"
Phương Bình vội vàng nói: "Dạ biết, cơ thể người có 206 đốt xương, tương ứng với 206 kinh mạch, mỗi kinh mạch đối ứng với một đốt xương, chính là để chuẩn bị rèn luyện xương cốt chuyên sâu.
Xương chi dưới có tổng cộng 62 đốt xương..."
Những thứ này đều là nội dung bên trong cuốn Tu luyện pháp cơ bản, lúc đi thi chuyên môn cũng có hỏi những phần này, Phương Bình đương nhiên biết.
“Vậy em có biết rõ nơi phân bố của 62 kinh mạch này không?”
"Dạ biết rõ..."
Lữ Phương Nhu cũng không phí lời, trực tiếp mở một bản đồ cơ thể người được vẽ theo nguyên lý thấu thị (1), nói: "Chỉ ra chính xác vị trí của 62 mạch máu theo trình tự, nếu nắm rõ được những điều này, em có thể lựa chọn đột phá.
Nhớ kỹ, nhất định phải nắm rõ, nếu chưa nắm rõ mà em mở rộng mạch lung tung, tới lúc tàn phế đừng bảo tôi chưa nhắc nhở em!"
Phương Bình nghiêm nghị, vội vàng gật đầu, cậu sẽ không lấy mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn, từ chuyện cậu chuẩn bị sẵn cả ba viên thuốc có thể thấy được điều này.
Cậu tự chỉ ra các kinh mạch trong hình theo trình tự.
Lữ Phượng Nhu cũnh không phát biểu ý kiến, chờ cậu nói xong, mới nói: "Cũng được, trước tiên dùng Hộ Phủ Đan, sau dùng Thối Cốt Đan, cuối cùng khi đả thông kinh mạch, nếu cảm thấy khí huyết không đủ mới dùng Khí Huyết Đan bổ sung. Dùng Khí Huyết Đan bạo phát lực khí huyết, tiếp tục mở rộng các kinh mạch còn đang bị phong bế một nửa.
62 kinh mạch này cũng không phải hoàn toàn bị phong bế, mà là bị phong bế một nửa, đả thông kinh mạch cũng không quá khó.
Với khí huyết của em, dù cho không dùng Khí Huyết Đan, xác suất có thể đả thông kinh mạch rất cao.
Hơn nữa…"
Lữ Phượng Nhu dừng một chút, bỗng nhiên nói: "Em quả thật sợ chết đấy nhỉ!"
---
(1) Thấu thị: nhìn xuyên thấu qua lớp da, nhìn được thớ thịt, xương cốt, mạch máu bên trong cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận