Toàn Cầu Cao Võ

Chương 42: Phương Bình Đóng Vai Phản Diện

Dưới lầu.
Phương Bình căn bản không về nhà, mà trực tiếp đi ra khỏi toà nhà tìm một nơi ẩn nấp.
Cậu lo lắng đối phương nhất thời không bị ảnh hưởng của thuốc, ý thức được hắn bị mình tính kế, sẽ xuống lầu tìm mình xử lý.
Đối với võ giả, Phương Bình vẫn duy trì sự cảnh giác tuyệt đối.
Tuy rẳng vừa rồi cậu bị lỡ tay, đổ cả ba bình nước thuốc vào trong ấm, theo lý thuyết, không chết người cũng là một chuyện may mắn rồi.
Nhưng võ giả có thể chịu được, Phương Bình lại cảm thấy hẳn là không thể nào chết người được, nói không chừng đối phương vẫn còn có sức lực kháng cự.
Trước hết ở bên ngoài quan sát xem sao, sau đó lại đi thăm dò.

Phòng 201.
Hoàng Bân đi vào phòng ngủ, giấu kỹ gói hàng, đột nhiên cảm thấy hơi hoa mắt.
Lắc lắc đầu một chút, đột nhiên Hoàng Bân cảm thấy bàn chân mình như muốn nhũn ra, thậm chí có cảm giác tê liệt khiến hắn muốn ngồi xuống ngay lập tức.
"Đậu xanh!"
Gặp tình huống như thế, đối tượng đầu tiên Hoàng Bân nghĩ tới không phải là Phương Bình, mà là cục trinh thám của Dương Thành!
Hắn bị phát hiện, hơn nữa còn bị ám hại rồi!
Nhưng đối phương làm sao có thể ám hại hắn?
Não bộ của Hoàng Bân cũng bắt đầu trì trệ khiến hắn nhất thời kinh hãi, cũng khó mà tin được.
Hắn chắc chắn khi mình chuyển qua đây ở, không có ai giám sát mình.
Mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa, hắn đều lưu tâm quan sát thật kỹ, toàn bộ trinh thám của Dương Thành không thể nào qua mắt được hắn.
Lần trước cũng như vậy, đám người trinh thám của Dương Thành chẳng bao lâu đã bị mình phát hiện rồi.
Huống chi, sáng sớm nay chính mình đã ra ngoài mua đồ ăn sáng…
Đồ ăn sáng?
Lẽ nào đồ ăn sáng đã bị hạ thuốc?
Nhưng mà từ lúc ăn sáng tới giờ đã hai ba tiếng rồi, thuốc gì mà hiệu quả lại chậm như vậy?
Mãi cho đến lúc này, Hoàng Bân cũng chưa từng nghĩ tới Phương Bình.
Hơn nữa, đầu óc lúc này mờ mịt, Hoàng Bân cũng chẳng nghĩ được gì nhiều.
Cảm nhận được tứ chi của mình đang muốn nhũn ra, trong lòng Hoàng Bân đã bấn loạn, không thể tiếp tục để như vậy!
Hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, cảm nhận được mùi máu tanh nồng trong khoang miệng,
Hoàng Bân cũng không kịp để ý những điều này, miễn người quay người cầm lấy gói hàng, sau đó khó khăn bò đến bên cửa sổ trong căn phòng đó.
Kết quả vừa nhìn một cái, cửa sổ của gian phòng lại có song chống trộm.
"Mẹ nó!"
Đầu Hoàng Bân đau như muốn nứt ra, lúc này hắn đã cảm nhận được tứ chi của mình ngày càng mất cảm giác, vừa nghĩ đám người của cục trinh sát Dương Thành có thể đang chờ bên ngoài.
Hắn cũng không dám đi cửa chính, chỉ có thể nhảy cửa sổ xem có thể tìm ra một đường sống hay không.
Khó khăn lết từ trong phòng ra phòng khách, Hoàng Bân mạnh mẽ đấm vào hai chân mình, lúc này hắn đã không còn cảm giác được tứ chi của mình nữa cũng không cách nào khống chế tứ chi của mình.
Phương Bình quả thật đã hạ thuốc quá liều quá nhiều.
Cho dù kháng thể của võ giả mạnh đi nữa, nhưng Hoàng Bân cũng chỉ là võ giả cấp hai thôi.
Phương Bình lại hạ thuốc gấp mười lần bình thường, nếu là người bình thường, e là lúc này đã ngất xỉu, miệng chảy nước miếng không ngừng rồi.
Mà Hoàng Bân bây giờ vẫn có thể di chuyển, quả thật là hiếm có.
Hoàng Bân cũng không có thời gian tự hào về kháng thể của mình, chỉ có thể dựa vào ý chính mạnh mẽ và khát vọng sống mãnh liệt, cuối cùng cũng xem như lết ra được tới ban công.
Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
"Ầm ầm ầm..."
"Chú ơi, con trở lại xem ti vi nè.”
"Chú ơi, chú còn ở nhà không?"
Hoàng Bân rơi vào trạng thái mờ mịt, lúc này chỉ miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, hắn căn bản không thèm để ý thằng nhóc ở ngoài gõ cửa.
Đã tới bước này rồi, Hoàng Bân cũng không để ý tới chuyện che giấu thân phận nữa.
Nhưng đột nhiên, ý thức của Hoàng Bân hơi tỉnh táo một chút, đúng rồi, bắt làm con tin!
Nếu bây giờ mình nhảy xuống dưới qua đường ban công, với trạng thái trước mắt của mình, khả năng chạy trốn được rất thấp.
Nhưng chỉ cần bắt được con tin, nhất là một học sinh lớp 12 chuẩn bị thi khoa võ, cục trinh thám Dương Thành cũng không dám để thằng nhóc này mất mạng.
Dường như đã thấy được nhánh cỏ cứ mạng, Hoàng Bân lại dùng nghị lực kinh người của mình, xoay người đi tới bên cửa.
Thừa lúc người của cục trinh thám còn chưa chú ý tới việc mình bị trúng chiêu, trước hết bắt thăng nhóc này lại rồi tính.
...
Ngoài cửa.
Phương Bình tiếp tục gõ cửa, gõ một hồi cũng không thấyđ ộng tĩnh gì bên trong.
Phương Bình suy đoán, người kia hẳn là trúng chiêu rồi.
Nhưng Phương Bình cũng không dám hoàn toàn yên tâm, cậu còn đang cầm một cây gậy nhìn giống cây côn giấu ở sau lưng.
Tốt nhất là đừng có ai ra mở cửa, sau đó mình sẽ trèo lên từ sân sau nhà mình, tới kiểm tra một chút.
Nếu ổng ra mở cửa, vậy phải tuỳ cơ ứng biến rồi.
Nếu ổng bị trúng thuốc rồi, vậy mình thử xác định tình huống rồi cho ổng một gậy thử xem.
Nếu mà không trúng thuốc vậy mình sẽ nói đường ống nước dưới nhà bị tắc nghẽn, mình tới thông đường ống.
“Đúng, thông đường ống!” Phương Bình tự âm thầm cổ vũ chính mình,
Trong lòng suy tính rõ ràng xem nên đối phó như thế nào, Phương Bình tiếp tục gõ cửa, hiền hoà gọi: “Chú ơi, chú có nhà không?”
“Chắc không phải là đi ra ngoài rồi chứ, vậy để sau mình lại đến vậy…”
Phương Bình tự nhiên nói xong, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ.
Một lát sau, cửa chống trộm được mở ra từ bên trong.
Hoàng Bân đã hoa hết cả mắt, thậm chí cũng đã không thấy rõ người bên ngoài, miễn cưỡng hàm hồ nói: "Vào... Đi vào..."
"Chú, chú không sao chứ?" Phương Bình cũng không dám đi vào lúc này, theo bản năng nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, cẩn thận nói: "Ngìn mặt chú hình như không tốt lắm? Chú bị bệnh rồi hả?”
Hoàng Bân đã cảm giác mình sắp ngất tới nơi, làm sao có thời gian phí lời với cậu, khó khăn mở cửa chống trộm ra.
Hắn thở dốc, nặng nề nói: "Vào... Đi vào..."
“Chú ơi, có muốn con giúp chú gọi cấp cứu tới không? Hay báo cảnh sát cũng được.
Nhìn chú như thế này không được ổn lắm…”
Đầu Hoàng Bân như muốn nổ tung, báo cảnh sát cái đầu mày!
Thằng nhóc này đã đứng đây lâu như vậy rồi, nói không chừng người của cục trinh thám sắp ập tới rồi.
Thừa lúc còn một chút xíu lực, Hoàng Bân cũng không nhớ cần phải nói gì nữa, đưa tay ra chộp lấy Phương Bình.
Phương Bình đã sớm đề phòng chuyện này, vội vã lui về sau thêm vài bước nữa.
Hoàng Bân hơi ngây người, lúc này, Phương Bình cũng nhận ra được trình trạng của hắn rất không ổn.
Không nói tới chuyện vừa rồi người này lại muốn bắt lấy mình, vừa nhìn thôi đã biết không phải người tốt rồi.
Nếu như là người tốt, khi cảm thấy trong người không khoẻ, lập tức sẽ tự nhiên nhờ Phương Bình gọi cấp cứu.
Nhưng mà người đàn ông trước mặt này lại muốn bắt lấy mình!
Nếu nói ổng là người tốt, Phương Bình sẽ nhai cây gậy đang cầm trên tay luôn!
Lúc này, Phương Bình tuyệt đối xác định được những suy đoán trước đây của mình là đúng.
Không do dự nữa, có một võ giả muốn gây bất lợi cho mình, nói không chừng còn muốn lấy mạng nhỏ của mình, không cần khách khí với loại người như thế này.
Tay phải đang cầm cây gậy ở phía sau lưng vung ra, đánh tới đầu Hoàng Bân.
"Là thằng nhãi súc sinh này!"
Đây là phản ứng ngay lập tức của Hoàng Bân!
Đối phương lại đề phòng mình, còn chuẩn bị cả gậy nữa, cho dù bây giờ hắn đã không còn tỉnh táo, cũng biết được người tính kế mình là ai.
Không phải kẻ thù, cũng không phải người của cục trinh thám, càng không phải những võ giả từ ngoài đến…
Hoàng Bân hắn bị một thằng nhóc ngốc nghếch tính kế!
"Súc sinh!"
Lời này hắn không mắng ra miệng, cũng không kịp mắng.
Trong chớp mắt Phương Bình hạ gậy xuống, Hoàng Bân miễn cưỡng giơ tay phải lên, không phải phản kích, mà là che chắn cho cái đầu của hắn.
Nếu là bình thường, hắn không bị trúng thuốc, trong thời gian gậy hạ xuống, hắn đã một cước đá chết Phương Bình.
Nhưng mà hiện tại, tứ chi vô lực, còn có thể đứng vững đều nhớ vào ý chí cực kỳ mạnh mẽ của hắn.

"Ầm!"
Cây gậy gỗ kia không đập lên đầu Hoàng Bân, mà đập vào cánh tay hắn.
Ánh mắt Phương Bình hơi thay đổi một chút, người bình thường trúng phải một gậy này, không gãy xương là may mắn lắm rồi.
Nhưng một gậy này đánh vào cánh tay đối phương lại giống như đập vào xi măng vậy, cây gậy bị bật trở về.
Lần này, cho dù không biết võ giả khủng bố đến mức nào, nhưng Phương Bình cũng ý thức được cơ thể đối phương mạnh mẽ cỡ nào!
Nhưng ý nghĩ này chỉ loé lên rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận