Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1272

Một số thiên tài có bối cảnh lớn, lão tổ mạnh, bắt đầu trò chuyện không kiêng dè.
"Phong Diệt Sinh thật quá đáng, không coi ai ra gì! Hắn tự xem mình là đệ nhất chiến tướng ở Thần Lục sao!"
"Nếu có bản lĩnh thật thì ai nói làm gì, quan trọng là méo có bản lĩnh, liên lụy đến mọi người!"
"Đâu chỉ liên lụy chúng ta, người của bọn hắn còn thảm hơn, người theo Phong Diệt Sinh đi vào, không còn ai sống luôn!"
"Thảm vậy? Không còn ai sống luôn à?"
"Thật, không còn một mống, trước đó Bách Vũ thống lĩnh còn sống, cũng đột phá rồi... Kết quả, vì muốn chạy thoát, Phong Diệt Sinh để Bách Vũ ở lại đánh với Tưởng, xong quy tiên luôn rồi!"
"Thảm quá vậy, nghe nói lần này có tới mấy người đột phá thống lĩnh lận đó, kết quả đi chầu trời hết rồi."
"Các ngươi nói xem... liệu có phải do Phong Diệt Sinh cố ý hay không? Ngay cả Hòe vương tử cũng chết queo rồi, chậc, thân phận của Hòe vương tử cũng cao quý lắm, nào có dễ dàng bị giết như vậy?"
"Thiên Thực vương đình... He he, nghe nói, Phong Diệt Sinh muốn làm người thừa kế vương vị... Lần này, thiên tài cùng lứa không còn một ai, xong còn hại chết mấy người của khu vực thống lĩnh... Ha ha, cứ chờ mà xem, nói không chừng, đến cuối cùng, chỉ còn mình hắn sống sót!"
"Không thể nào! Phong Thanh là..."
"Phong Thanh là một trong số những người thừa kế vương vị, bây giờ đã là cấp bảy cao kỳ, cũng là người tiềm năng nhất trong gia tộc họ Phong, nếu hắn chết ở khu vực chiến tướng thì... Ha ha!"
Những lời này truyền vào tai Phong Cửu Thành.
Sắc mặt Phong Cửu Thành liên tục biến đổi!
Sẽ không!
Diệt Sinh không phải loại người như vậy, cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng mà... người chết hết rồi, nghe nói, ngay cả võ giả cấp thống lĩnh cũng chết không ít, Diệt Sinh... là chiến tướng duy nhất còn sống sót?
Đúng lúc này, Phong Cửu Thành đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình! Không trung, có người đang chăm chú nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lẽo!
Hòe Vương!
...
Trên đài cao, Trương Đào và Chiến Vương đứng chắp tay sau lưng.
Lúc này, Chiến Vương cũng đã cân nhắc lại, cười nói: "Trương Đào, ngươi nói xem, sẽ không phải là bọn họ thật sự nội chiến đấy chứ? Thằng nhóc béo mập nhà ta, ta biết, nó không mạnh như vậy.
Bây giờ ai cũng nói nó giết người như ngóe, tung hoành Vương Chiến Chi Địa, ta càng nghĩ càng thấy không đúng. Nhưng nếu là Yêu Thực vương đình tự nội chiến thì dễ hiểu hơn nhiều."
Trương Đào cười không nói!
Đúng, ngươi nói đúng, tự ngươi nghĩ đến đấy nhé, ta không nói lời nào. Mập mạp nhà ngươi không có năng lực này, nhưng người khác có.
Tình thế bây giờ rất có lợi cho chúng ta, ngay cả người vùng cấm cũng ra sức nói vậy, vậy thì chờ bọn nhỏ đi ra, áp lực sẽ nhỏ hơn nhiều.
Trương Đào nhìn Hòe Vương trên không trung, cười nói: "Hòe Vương, đừng quên cuộc đặt cược giữa chúng ta!"
"Hừ!"
Hòe Vương hừ lạnh một tiếng! Nhưng trong lòng lửa giận ngập trời!
Phong Diệt Sinh chết tiệt, khốn nạn, khốn kiếp, lẽ nào thật sự là âm mưu quỷ kế của tên nhóc này?
Khốn kiếp!
Nếu đang trong một trường hợp khác, ông ta cũng sẽ không tức giận như vậy, dù hậu duệ Hòe Mộc Thanh chết, ông cũng không có cảm giác đau buồn gì, hậu duệ ông nhiều như sao trời, Hòe Mộc Thanh không đến cao cấp, ông cũng không quá quan tâm.
Nhưng Phong Diệt Sinh làm hỏng đại sự của ông!
Lần này, vất vả lắm mới tìm được cơ hội để đổi lấy khí tức bản nguyên của Trấn Thiên Vương, bây giờ, mất trắng!
Chết hết rồi, chỉ còn một mình Phong Diệt Sinh còn sống. Trừ phi võ giả phục sinh chết hết, ông mới thắng cược.
Nhưng võ giả phục sinh sẽ chết hết sao?
"Hẳn là sẽ không, ít nhất, Tưởng Siêu sẽ không chết!"
Lúc này, Hòe Vương không tự chủ mà nảy sinh suy nghĩ như vậy.
Không gì khác, nếu mọi chuyện do Phong Diệt Sinh tính toán, Tưởng Siêu đương nhiên sẽ không chết, bởi Phong Diệt Sinh cần một người gánh tội thay hắn.
Tưởng Siêu sống sót, hơn nữa còn sống rất thoải mái, lúc này mới đủ để chứng minh sự mạnh mẽ của hắn. Đủ để chứng minh, không phải do Phong Diệt Sinh bất tài, chỉ là đối thủ mạnh đến đáng sợ, khiến toàn quân mình bị diệt.
"Giỏi tính toán!"
Ánh mắt Hòe Vương lấp lóe, thật đủ tàn nhẫn!
Phong Vương quả nhiên bồi dưỡng được một đứa cháu ngoan, tâm kế sâu như vậy, một khi leo lên được vị trí chủ vương đình, có lẽ gia tộc Phong Vương sẽ thật sự xuất hiện Chân Vương thứ hai!
...
Cũng trong lúc đó.
Phong Diệt Sinh, người được suy đoán có hy vọng trở thành Chân Vương, đang điên cuồng chạy trốn, cả người đẫm máu thê thảm vô cùng, vừa chạy vừa thét: "Vương huynh, cứu ta!"
Phía sau, tốc độ Phương Bình cực nhanh, cả giận nói: "Đậu mòe, ngươi giỏi chạy quá ha, không giết được ngươi, ta sẽ không ra khỏi Vương Chiến Chi Địa!"
Sau đó, nhóm người Phong Thanh cũng nhanh chóng đuổi theo, không ngừng tung chiêu vào người Phương Bình!
Ánh mắt Phương Bình lóe lên tia giận dữ, nhìn lướt qua Phong Diệt Sinh, cười gằn nói: "Đừng nóng, chúng ta chơi từ từ, lần sau trốn kỹ một chút, ta sẽ lại tìm ngươi!"
Nhất định!
Trên người tên này còn một thanh thần binh cấp tám, còn có vài món trang sức áp chế lực lượng tinh thần, hơn nữa còn là loại cực tốt, không giết hắn thì giết ai?
"Chờ ta!"
Phương Bình cười gằn, dưới chân bùng nổ lên tia sáng, tự bạo lực lượng tinh thần cản đám người phía sau rồi biến mất tại chỗ trong chớp mắt.
"Vương huynh..."
Phong Diệt Sinh vừa tránh được một kiếp, bi thương kêu lên, cái tên này nhắm đến mình rồi, thôi xong!
Vừa thoát khỏi nhóm người Phong Thanh không bao lâu, Phương Bình cảm ứng được có cường giả đang giao chiến ở phía trước.
Phương Bình cảm ứng rõ ràng một lúc, ánh mắt khẽ nhúc nhích, không chắc chắn: "Tưởng Hạo?"
Luồng sức mạnh bạo phát khí huyết huyết của nhân loại kia hình như là của Tưởng Hạo.
Tưởng Hạo đánh nhau với nhóm người Cơ Dao?
Nghĩ đến đây, vốn định đi đường vòng, Phương Bình thu lại khí tức, nhanh chóng chạy đến xem.
...
Phía trước.
Tưởng Hạo điên cuồng, cũng không còn hiền lành như trước, hắn nổi giận cực kỳ, quát lớn: "Ta không đi, lại đây, ngày hôm nay, nếu các ngươi không giết ta, ta sẽ giết toàn bộ các ngươi!"
Trong lúc nói chuyện, trường kiếm trong tay Tưởng Hạo bắn mạnh ra, một số võ giả cấp sáu xui xẻo trúng kiếm đều phải chết!
Trung tâm, có mấy vị võ giả cấp bảy vây nhốt Tưởng Hạo. Ngạc Tất Đạc mạnh nhất, hắn chợt quát lên: "Điện hạ, các người tản ra!"
Tưởng Hạo triệt để điên rồi!
Dù biết bọn họ có không ít cường giả, nhưng hắn vẫn xông vào, sau khi xông vào, dù có đánh như thế nào cũng không chịu đi!
Ngạc Tất Đạc kinh ngạc ngây người! Ngươi muốn chết sao?
Dù sao Tưởng Hạo cũng không phải cường giả cấp bảy vô địch, hắn chỉ là cấp bảy trung kỳ, đương nhiên, chiến lực mạnh mẽ, không ít thủ đoạn chiến đấu, dù có đối chiến với cấp bảy cao kỳ cũng chưa chắc đã rơi vào thế hạ phong.
Nhưng nếu đánh nghiêm túc, không chạy, Tưởng Hạo không phải là đối thủ của hắn.
Hiện tại thì sao?
Mình ở đây, xung quanh còn có vài vị võ giả cấp bảy, Tưởng Hạo vẫn điên cuồng xông vào, chủ động tiến vào vòng vây. Tên điên này chán sống vậy luôn?
Ngạc Tất Đạc quát lớn một tiếng, ánh quyền lay trời, lực lượng thiên địa đan dệt, một quyền đấm hư không nổ đùng đùng, nổ nát ánh kiếm của Tưởng Hạo.
Mấy vị võ giả cấp bảy toàn lực ứng phó, Tưởng Hạo bị vây đánh ở giữa, cả người đẫm máu. Nhưng không lâu sau, mọi người đều xác định, Tưởng Hạo điên thật rồi.
Tưởng Hạo lúc này vừa hưởng thụ, vừa sung sướng cười to: "Đúng, chính là như vậy! Đúng, mạnh tay lên chút đi, nào, lại đây, giết ta, giết ta đi!"
Tên này nói xong, miệng phun máu tươi, máu tươi bắt đầu vẽ hình trong không trung.
Không, đang ngưng tụ thành chữ!
Thấy cảnh này, Ngạc Tất Đạc thật sự nhịn không được, phẫn nộ quát: "Ngươi thật sự muốn chết sao?"
Nào có ai như vậy!
Tên này bây giờ còn có hy vọng chạy thoát, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định trốn, mà đang chuẩn bị tung chiêu bản nguyên tuyệt học!
Bản nguyên tuyệt học truyền thừa từ Chiến Vương!
Một khi sử dụng, dù sau đó Tưởng Hạo có giết được một vài người bọn họ, thì bản thân hắn cũng chết chắc rồi, sau khi sử dụng, ngay cả cấp sáu cũng chưa chắc có thể đánh lại.
Tưởng Hạo cũng nổi giận, quát: "Ai bảo các ngươi không giết ta, không giết chết ta, ta sẽ làm thịt các ngươi!"
Hắn giận tím người! Mấy ngày nay, người của hai vương đình lớn mà thấy hắn thì chỉ làm hai chuyện sau.
Một, để lại mấy người vây lấy hắn.
Hai, tránh khỏi hắn.
Nói chung là không quá để ý đến hắn.
Điều này khiến Tưởng Hạo cảm giác mình bị sỉ nhục, một nỗi nhục lớn nhất đời. Đám người này, hoặc là một đám nhát cáy ngày xưa nhìn thấy hắn thì sợ gần chết, hoặc là những tên điên cuồng truy sát hắn... bây giờ, không ai để ý hắn.
Không thể tha thứ!
Đương nhiên, hắn sẽ không làm chuyện đâm đầu vào chỗ chết, chừa lại chút sức lực cuối cùng để chạy trốn, tiêu diệt một vài tên cấp bảy, sau đó, đám người này sẽ đi khắp nơi truy sát hắn chứ?
Bị truy sát vốn là chuyện của Tưởng Hạo hắn, liên quan cái quần què gì tới thằng em mập kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận