Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1833: Người Giàu Không Hiểu Người Nghèo Khổ

Phương Bình than thở: "Có chút xíu thất bại mà cũng không chịu được thì còn có thể mong nó chịu được cái gì? Lúc trước, khi ngươi tham gia thi đấu giao lưu, ngay cả cơ hội lên đài ngươi cũng không có, Đại Sư Tử nói ngươi không thích hợp dự thi, làm hậu cần đi, ngươi có bị đả kích không? Khi đó, ngươi còn chưa biết địa quật là gì, nhưng vẫn vượt qua được đó thôi."
"Đâu có giống..."
"Giống!"
Phương Bình cười nói: "Không cần lo chuyện đó, tu luyện võ đạo, thà chịu thiệt trong tay người mình còn hơn thất bại trước mặt kẻ địch! Ít nhất người mình sẽ không giết nó."
Nói xong, Phương Bình lại nói: "Hai ngày tiếp theo, ta sẽ đến Kinh Đô xem tình hình của hiệu trưởng, cũng không biết tình huống của ông ấy thế nào rồi. Sau khi trở về, ta sẽ xuống địa quật..."
Phương Bình dừng một chút, liếc nhìn Trần Vân Hi, cười nói: "Gần đây ngươi đừng bế quan, phải mài giũa cảnh giới cho tốt, tinh huyết hợp nhất muốn đến cấp bảy, cứ dựa vào thiên tài địa bảo mãi cũng không tốt. Tuy ngươi thường xuống địa quật, nhưng cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, ít nhất là sau khi đến cấp sáu, ngươi vẫn chưa chiến đấu được nhiều. Nếu cứ tùy tiện khống chế sức mạnh cấp bảy rồi mất khống chế thì phiền phức vô cùng."
"Ta biết."
"Vậy thì tốt."
Phương Bình bàn bạc với Trần Vân Hi xong, xử lý chút chuyện của Ma Võ.
Ngày 6 tháng 12, Phương Bình khởi hành đi Kinh Đô, chuẩn bị đến xem tình huống của Ngô Khuê Sơn.

Ngay khi Phương Bình vừa xuất phát.
Ở Kinh Đô, trong một căn nhà tứ hợp viện, ba vị tuyệt đỉnh đều đến, vây quanh Ngô Khuê Sơn đang trôi nổi ở giữa, ai cũng nhíu mày.
"Hắn hiện tại thế nào rồi?"
Nam Vân Nguyệt nhìn một hồi, nhíu mày nói: "Theo lý thuyết, dù có thể dung hợp con đường bản nguyên hay không, thì hắn cũng phải tỉnh lại, vì nếu có bất kì xung đột nào, hắn đã sớm chết rồi. Hiện tại người không chết, nhưng lại không tỉnh, cũng sắp 20 ngày rồi."
Lý Chấn khoanh tay, nhìn chằm chằm Ngô Khuê Sơn, lắc đầu nói: "Không rõ lắm, có lẽ là đang tiêu hóa đại đạo của Huyền Ngọc Chân Vương."
Bọn họ nói xong, Trương Đào liên tục nhìn chằm chằm vào Ngô Khuê Sơn. Nhìn rất lâu, Trương Đào bắt đầu mò cằm, mò một hồi, đăm chiêu, hai người khác nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Sau một khắc, Trương Đào chậm rãi nói: "Ta nên chừa chút râu mép, râu dài các thứ, không thì bọn họ cứ nghĩ ta còn trẻ lắm.”
"..." Sắc mặt đám người Nam Vân Nguyệt khó coi vô cùng!
Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nói mấy câu này?
Trương Đào cũng không quản bọn họ, cười ha hả nói: "Không sao đâu, tình hình cũng khá là thú vị... Ta từng bảo hắn thôn phệ đạo của Huyền Ngọc, bây giờ thì tốt rồi, hắn nghe thấy, nhưng hắn không thôn phệ..."
Trương Đào hình như đã nhìn thấy gì, lại cười nói: "Thật sự rất thú vị... Hình như hắn đã bọc đạo của Huyền Ngọc bên ngoài đạo của hắn!"
"Có ý gì?" Lý Chấn nghe xong vẫn không hiểu.
Trương Đào khinh bỉ nhìn hắn, tiếp tục nói: "Nghĩa là, bên ngoài, hắn đang dùng đạo của Huyền Ngọc, nhưng thực ra hắn chỉ dùng đạo của Huyền Ngọc để nuôi dưỡng con đường bản nguyên của mình, bên ngoài là con đường bản nguyên của Huyền Ngọc, bên trong là của hắn. Ta không biết đây là hai con đường hay là một, hắn thừa cơ con đường bản nguyên của mình đang suy yếu, hòa đạo khác vào..."
"Không có xung đột sao?" Lý Chấn kinh ngạc nói: "Hắn xử lý bản nguyên xung đột như thế nào?"
Trong tình huống bình thường, đối với loại đường ngoại lai không phải do mình lĩnh ngộ này, xung đột con đường bản nguyên sẽ xảy ra.
Trương Đào lại sờ cằm, một lát sau mới nói: "con đường bản nguyên của hắn khá đặc biệt! Đại ái vô cương?"
Trương Đào bật cười nói: "Chắc là vậy rồi, con đường bản nguyên tràn đầy bao dung và che chở? Con đường bản nguyên của Huyền Ngọc cũng mang ý che chở, nên hắn mới không xảy ra bất kì xung đột nào... Nhưng như thế cũng không tốt..."
Trương Đào lẩm bẩm nói: "Nếu cứ thế, thì khi hắn tỉnh lại, hắn chắc chắn sẽ lên đến tuyệt đỉnh, chưa chắc đã là chuyện tốt! Đạo của Huyền Ngọc quá mạnh, đạo của hắn lại quá yếu. Nếu dựa vào đạo của Huyền Ngọc để trở thành tuyệt đỉnh, thì dù có nuôi dưỡng được con đường bản nguyên của bản thân, cũng rất khó đẩy nó lên được tuyệt đỉnh.”
Lý Chấn gật đầu nói: "Không sai, nếu đã hoàn thành một con đường, thì con đường thứ hai sẽ khó đi vô cùng!”
"Phải thay đổi chút mới được!"
Nghĩ tới đây, Trương Đào dùng sóng tinh thần nói: "Tiểu Ngô, đừng trở thành tuyệt đỉnh, không vội! Nếu như có thể, hãy để con đường bản nguyên của ngươi tiêu hóa một phần con đường bản nguyên của Huyền Ngọc, đứng song song với hắn!
Cứ như vậy, ngươi không có sức chiến đấu tuyệt đỉnh, cũng sẽ không bị hạn chế, có thể đi cả hai con đường rất xa. Sau này, ngươi có thể tự quyết định xem có nên phát triển cả hai con đường hay không, hoặc là có nên hấp thu Huyền Ngọc không!"
Ngô Khuê Sơn vẫn chưa trả lời, nhưng hơi thở trên người đã thay đổi một chút.
Lúc này, Nam Vân Nguyệt bỗng nhiên nói: "Trương Đào, ngươi có thể nhìn thấy con đường bản nguyên của hắn thay đổi sao?"
"Dùng tâm cảm nhận!" Trương Đào cười nói: "Với lại ta thấy nhiều rồi, cũng quen. Ta thường thường cảm nhận được loại thay đổi này, đại khái có thể đoán được..."
Hắn vừa nói xong, hai người còn lại đều câm nín.
Lý Chấn liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Ít nói nhảm, chừng nào mới đưa đá năng lượng cho ta?"
"Coi ngươi kìa..." Trương Đào cười nhạo nói: "Ngươi còn chưa tới, ta đã sai người đưa đi rồi, 1 tấn mà thôi, gấp gáp thế?”
"Đừng nói cái này..." Trương Đào vòng qua đề tài này, như có điều suy nghĩ nói: "Chưa thành tuyệt đỉnh đã bắt đầu thăm dò hai con đường, có quá đơn giản không nhỉ? Các ngươi cũng biết, sau khi trở thành tuyệt đỉnh, đạo của chính mình quá mạnh, đi ra con đường thứ hai quá khó!
Nếu như, ở con đường thứ nhất, khi ta đi đến điểm 0.99, không thành tuyệt đỉnh, mà chọn đi con đường thứ hai, cũng đi đến điểm 0.99, có phải là có thể trực tiếp đạt tuyệt đỉnh cả hai con đường không?"
Lý Chấn mệt mỏi nói: "Nào có đơn giản như vậy! Đi một đường cũng đủ khó rồi, nói chi hai cái! Giữa hai con đường không ổn định và một con đường chắc chắn có thể hoàn thành, ngươi nói cái nào dễ hơn? Bây giờ ngươi kêu Trương Vệ Vũ đi ra con đường thứ hai, hắn đi được sao? Dù có đi được, thì phải mất bao lâu chứ? Thà bây giờ trở thành tuyệt đỉnh luôn, thế mới là tốt nhất, ngươi đừng có nghĩ mấy chuyện vô căn cứ đó nữa!”
"Vô căn cứ?" Trương Đào bất mãn nói: "Cái này mà là vô căn cứ á? Võ đạo là phải nghiên cứu! Sao có thể nói là vô căn cứ được? Ngươi nói không thể, bây giờ Ngô Khuê Sơn đi ra được này, đương nhiên, đạo của Huyền Ngọc là ngoại lai, thành tựu tương lai cũng có hạn. Nhưng hắn chắc chắn sẽ mạnh hơn tuyệt đỉnh bình thường."
Đang nói chuyện, Trương Đào lại nhìn Lý Chấn nói: "Con đường thứ hai của ngươi đi được bao xa rồi?"
Lý Chấn lạnh nhạt nói: "Ngươi ngon mà? Tự mà xem đi!"
"Chẳng thèm xem."
Trương Đào xem thường nói: "Dù có đi được 999 mét cũng bình thường, không đáng phải quan tâm. Ta đang nghĩ, nếu ngươi hủy diệt con đường đó, rồi hòa vào trong kiếm đạo của mình, ngươi có thể trở nên mạnh hơn không?”
Lý Chấn cau mày nói: "Ta không thể làm điên làm khùng như ngươi được! Bây giờ tình hình rất nguy cấp, ta đi ra hai con đường, ta sẽ mạnh hơn, có thể sánh với Mệnh Vương, nhưng nếu ta hủy diệt con đường này, Kiếm Đạo chẳng thu hoạch được gì, ta lại còn bị hạ cảnh giới, cũng y như bây giờ... Vậy 5 năm nỗ lực sẽ biến thành công dã tràng! Chúng ta cũng không có thời gian để lãng phí!"
Có lẽ khi hắn hủy diệt con đường còn chưa đi đến cuối kia, hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng cũng có thể hắn sẽ rớt cấp, yếu hơn hẳn bây giờ, cứ thế, mọi công sức mà hắn bỏ ra sẽ biến mất. Nhưng nếu hắn có thể hoàn thành con đường thứ hai, hắn cũng là tuyệt đỉnh cực mạnh, có lẽ sẽ trở nên giống như Mệnh Vương.
Mệnh Vương đi ra hai con đường, hơn nữa đã đi rất lâu, là cường giả tuyệt đỉnh cao cấp nhất.
"Sánh bằng Mệnh Vương..." Trương Đào khẽ thở dài: "Sánh bằng Mệnh Vương cũng không đủ! Tuy Mệnh Vương không yếu, nhưng cực hạn của hắn cũng chỉ là lấy một địch ba. Hắn có thể ngăn cản ba vị tuyệt đỉnh, nhưng bốn, năm tuyệt đỉnh thì sao?
Tuyệt đỉnh, chưa từng có trường hợp thay đổi bản chất, không thể nghiền ép đối phương được. Ba đại đạo thì sao chứ? Cường giả đi ra ba đại đạo có thể đối phó với 5 vị tuyệt đỉnh? 7 vị à? 9 vị sao? 10 vị, hắn đánh nổi sao?
Không thể! Nếu thật sự có thể lấy một địch mười, năm đó Ma Đế đã thắng!
Cho nên, ngươi đừng có so với Mệnh Vương. Dù ngươi có bằng hắn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại ba vị Chân Vương, hiệu quả cũng không lớn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận