Toàn Cầu Cao Võ

Chương 867: Còn Thiếu Chút Nữa (2)

Ngô Khuê Sơn không phải là học trò của lão hiệu trưởng, nhưng đạo sư của hắn cũng là đạo sư ở Ma Võ, chỉ là đã hy sinh tại địa quật.
Tính ra, hắn và Ngô Xuyên cũng có thể xem như là sư huynh đệ, đạo sư của hắn chính là người trong nhóm đạo sư đầu tiên của Ma Võ, xét về thâm niên, có lẽ không thấp hơn lão hiệu trưởng.
Những suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất.
Ngô Khuê Sơn cũng không nghĩ nhiều, hắn hít sâu một hơi, gật đầu với Hoàng Cảnh.
Hoàng Cảnh thấy thế, nghiêng đầu nhìn Tống Doanh Cát, nói: "Lấy cái bồn tắm lớn đến đây... À, phải được chế tạo từ tinh thạch ấy nhé."
"Hả?"
Tống Doanh Cát sửng sốt, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên đi ra ngoài, lát sau, hắn vác một cái nồi thủy tinh lớn đi tới, cười khan nói: "Không có bồn tắm lớn, chỉ có cái nồi này thôi, mấy năm trước, kỹ thuật còn chưa phát triển tới mức này, đây là cái nồi dùng để đốt đá năng lượng đấy."
Hoàng Cảnh cũng không thèm để ý, chênh lệch không quá lớn, cũng được.
Nhận cái nồi to này, Hoàng Cảnh mở mấy cái vò trong tay, đổ chất lỏng màu đỏ vào trong.
Nhìn cái vò máu màu vàng kia, Hoàng Cảnh liếc mắt nhìn Ngô Khuê Sơn, Ngô Khuê Sơn khẽ gật đầu, dùng đi.
Máu của yêu thú kim thân cấp tám cũng là thứ tốt. Trước đây Phương Bình từng dùng qua Cường Thân Dịch của trường học để tôi thể, đối với võ giả sơ cấp mà nói, hiệu quả không tệ.
Nhưng Phương Bình không biết, trong Cường Thân Dịch có pha lẫn một lượng nhỏ máu của yêu thú cấp cao. Nhưng chỉ là một lượng rất nhỏ.
Bây giờ Phương Bình dùng lượng máu này... Sau này mà hắn không mang về thi thể của yêu thú cấp cao... Ngô Khuê Sơn tuyệt đối không tha cho hắn, sẽ tìm hắn tính sổ cho xem.
Thấy Ngô Khuê Sơn gật đầu, Hoàng Cảnh đổ vò máu màu vàng vào trong nồi lớn.
Dòng máu màu vàng vừa mới được đổ vào, trong chớp mắt, nó gạt hết dòng máu màu đỏ sang một bên, dù đã mất đi thân xác nhiều năm, giờ đây nó chỉ còn là dòng máu đơn thuần mà thôi, nhưng nó vẫn bá đạo không gì sánh được.
Hoàng Cảnh không chậm trễ nữa, nhanh chóng mở cửa phòng tu luyện, vác nồi bước vào, sau đó thả cái nồi xuống, mở miệng nói: "Đi vào, tắm!"
Phương Bình hiện đang đau đầu làm sao để huyết nhục của mình không bị tan vỡ, thấy vậy, hắn liếc mắt nhìn nồi lớn, không do dự, trực tiếp nhảy vào trong nồi.
Khi hắn chui vào nồi ngồi, những huyết dịch kia bắt đầu sôi lên.
Hoàng Cảnh trầm giọng nói: "Trong đây có máu của yêu thú cấp bảy cấp tám, có thể dùng để tôi thể, đừng hấp thu vào trong cơ thể, trừ phi ngươi muốn mình có một vài đặc điểm đặc thù của yêu thú."
"Vâng."
"..."
Hoàng Cảnh không ở lại nữa, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, mấy vị cường giả cấp tám vẫn còn đang tiếp tục cung cấp vật chất bất diệt, một bên khác, Tống Doanh Cát cũng tiếp tục cho người đốt đá năng lượng.
Lần này, thằng nhóc Phương Bình đánh đổi quá lớn rồi.
Nếu như vậy mà vẫn không được, vậy Ma Võ cũng không còn cách nào, trừ phi tìm được cường giả đỉnh cao nhất đến giúp thử, nhưng xác suất làm vậy không lớn.
Trong phòng tu luyện, dòng máu trong nồi bắt đầu sôi sùng sục.
Huyết nhục trên tay Phương Bình bắt đầu hấp thu lượng máu này, nhưng máu được lọc qua một lần sẽ bị đào thải ra ngoài.
Trong nháy mắt, phần huyết nhục trên xương bàn tay của Phương Bình xuất hiện hào quang màu vàng kim nhàn nhạt.
"Có hiệu quả!"
Mọi người bỗng nhiên phấn chấn hẳn, lão Lý cũng vui vẻ, vội vàng nói: "Có hiệu quả, đây là dấu hiệu của việc rèn nửa kim thân thành công!"
Mà lúc này đây, Phương Bình đang kết hợp lực lượng thiên địa, vật chất bất diệt, lực lượng khí huyết, năng lượng từ đá năng lượng... nhanh chóng tái tạo và rèn đúc huyết nhục của mình.
Phần thịt trên xương bàn tay dần được mở rộng ra.
Dần dần, toàn bộ cánh tay trái đều được lấp đầy bởi da thịt, mà phần da thịt này lại hơi hơi có màu vàng nhạt.
Thấy cảnh này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, không còn tan rã như trước rồi.
Điều này có nghĩa rằng, cường độ của huyết nhục hiện tại đã có thể chịu được sức mạnh của kim cốt rồi.
Cánh tay trái đã được khôi phục, phần da thịt hiện lên màu vàng nhạt, Phương Bình lại dùng lực lượng thiên địa tiếp tục áp súc lượng huyết nhục này, khiến ánh sáng màu vàng ngày càng đậm hơn.
Một lát sau, cánh tay phải cũng xuất hiện huyết nhục màu vàng kim nhàn nhạt.
Bốn vị cường giả đang cung cấp vật chất bất diệt liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý và thu tay lại, bốn người còn lại bắt đầu thay vào.
Ngô Khuê Sơn hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Phương Bình, đừng tiếp tục áp súc huyết nhục nữa, có thể chịu được kim cốt là được."
Thằng nhóc này định triệt để rèn kim thân chân chính luôn thật đấy à?
Thù lao của 8 vị cường giả cấp tám có hạn, nào có nhiều vật chất bất diệt tùy ý cho ngươi lãng phí như thế.
Phương Bình trong phòng hơi tiếc nuối, nhưng cũng không tiếp tục áp súc nữa.
Mấy vị cường giả cấp tám này cũng không phải ba mẹ hắn, sao có thể liên tục đưa vật chất bất diệt vào liên tục để giúp hắn tái sinh huyết nhục một cách hoàn hảo nhất được.
Gần như ngay lập tức, hai chân, trước ngực và sau lưng đều xuất hiện huyết nhục mới.
Bên ngoài phòng, Phó Xương Đỉnh nhìn một hồi, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Hắn còn cái kia không?"
"Cái gì?"
Triệu Lỗi sửng sốt, Phó Xương Đỉnh lại nhẹ giọng nói: "Thằng em."
"Khụ khụ khụ!"
Triệu Lỗi kỳ quái nhìn hắn, ngươi nghĩ cái quái gì vậy hả?
Mấy vị võ giả sơ cấp đứng cạnh không nghe được, nhưng lời này đã lọt vào tai mấy vị võ giả cấp cao.
Lão Lý lẫm liệt nói to: "Mặc kệ có hay không, trước không có thì bây giờ cũng có, mà còn là màu vàng..."
"Khụ khụ khụ!"
Ngô Khuê Sơn ho khan ngắt lời, liếc hắn một cái, cái ông này, già mà không đứng đắn, trước mặt học sinh mà nói chuyện chẳng giữ ý gì cả.
...
Phương Bình trong phòng không quan tâm được nhiều như vậy.
Lúc này, huyết nhục trên người ngày càng nhiều.
Không bao lâu, huyết nhục trên người hầu như đều được khôi phục lại rồi.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút.
Ngay khi mọi người còn ở bên ngoài quan sát, Phương Bình bỗng nhiên hủy đi huyết nhục trên mặt, khiến nhóm người Phó Xương Đỉnh sợ khiếp vía, phải lùi lại một bước. Đậu xanh, hù chết người đó, có biết hông hả!
"Như vậy cũng không có chuyện gì, trâu!"
Phó Xương Đỉnh thở ra một hơi, loại người này thật đáng sợ.
Phương Bình mặc kệ bọn họ, ụp đầu vào trong nồi, ngụp lặn để máu yêu thú ngập qua đầu.
Dòng máu trong nồi cũng dần nhạt đi, không còn là màu đỏ và vàng như ban đầu, mà gần như biến thành trong suốt rồi.
Sau khi cung cấp chừng 15 phút, sắc mặt bốn vị cường giả kim thân hơi tái nhợt, bọn họ nghiêng đầu nhìn Ngô Khuê Sơn.
Ngô Khuê Sơn nhẹ nhàng gật đầu, mấy người đều thu tay lại.
Trong phòng, Phương Bình bỗng nhiên rầu rĩ nói: "Các vị Tông sư, xin cho thêm một chút xíu nữa đi."
Ngô Khuê Sơn thấy hắn còn ụp mặt trong nồi không ngoi lên, cau mày nói: "Hẳn là được rồi."
"Còn thiếu một chút..."
"Phương Bình!"
Ngô Khuê Sơn hơi bất mãn, ngươi thật sự xem mấy vị cấp tám này là cấp dưới của ngươi chắc?
Nếu thương thế đã khỏi rồi thì đi ra.
Phương Bình im lặng chốc lát, bỗng nhiên ló đầu lên, buồn phiền nói: "Thêm chút đi mà!"
"..."
Bên ngoài, mọi người ban đầu hơi sửng sốt, sau đó, tiếng nín cười khó khăn của mọi người vang lên.
Ngô Khuê Sơn hơi nhíu mày, lặng im vài giây mới nói: "Cứ như vậy đi, để nó mọc lại tự nhiên, dùng vật chất bất diệt cho mục đích này không cần thiết, lãng phí."
"Hiệu trưởng!"
Phương Bình tan vỡ, khổ sở nói: "Ta... Đầu ta trọc lóc như quả trứng gà rồi, cho ta xin thêm một chút xíu thôi mà!"
"Khụ khụ, tóc, lông mày sớm muộn cũng mọc lại thôi mà."
Ngô Khuê Sơn vô trách nhiệm nói một câu. Dùng vật chất bất diệt để mọc tóc và lông mày quá lãng phí, trọc lóc thì trọc lóc thôi mà, qua mấy hôm lông tóc cũng mọc lại mà, Phương Bình cũng không phải kim thân thật, chỉ là nửa kim thân.
"Đừng mà!"
Phương Bình khóc không ra nước mắt, vội vàng nói: "Ta trả tiền mà..."
Bên ngoài, mấy vị cấp tám không ai phản ứng lại, gần như đủ rồi.
Hơn nữa, bọn họ cảm thấy không quá cần thiết phải khôi phục lại lông tóc ngay bây giờ, cho dù có trả tiền cũng quá lãng phí vật chất bất diệt rồi.
"Hiệu trưởng!"
"Lão sư!"
"Mấy vị Tông sư..."
Thấy mấy người này muốn đi ra ngoài, Phương Bình gấp muốn khóc tới nơi, mẹ kiếp, đậu xanh đậu phộng, đã đến mức này rồi, mấy người không thể cho xin thêm một chút nữa sao?
Hắn cũng biết dáng vẻ mình hiện tại như thế nào, toàn bộ trọc lóc, không phải trọc theo kiểu cạo đầu còn chân tóc, mà là trọc lóc không có cọng lông cọng tóc chân lông gì trên đầu cả, nhìn như mắt mũi miệng mọc trên quả trứng gà mới luộc ấy.
Tuyệt đối bóng loáng!
Không một cọng tóc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận