Toàn Cầu Cao Võ

Chương 824: Làm Người Phải Có Mơ Ước (3)

Bây giờ đã là năm 2010, mạng lưới 3G cũng đã phát triển hơn một năm, trên thị trường, cũng xuất hiện không ít smartphone sử dụng 3G.
Theo sự phát triển của giao tiếp nhanh và thuận tiện, Phương Bình cảm thấy, có thể cải thiện cách giao lưu võ đạo.
Lúc trước, mời đạo sư giảng võ đạo, mọi người đều phải mặt đối mặt, cũng chưa chắc có thể tìm tới người.
Nhưng bây giờ, Phương Bình cảm thấy, điện thoại di động sử dụng video chat, voice chat, những thứ này thật ra đều có giá trị, chứ không chỉ để trò chuyện thông thường.
Nếu võ đạo có thể giao lưu nhanh và tiện, thì đối với võ giả mà nói, rất có lợi.
Hơn nữa chính phủ bây giờ đang hướng đến toàn dân hóa võ đạo, có thể công bố tin tức địa quật bất cứ lúc nào, sau đó, sẽ có càng ngày càng nhiều người tiến vào giới võ đạo.
Bây giờ, hiểu biết của dân thường đối với võ đạo chủ yếu bắt nguồn từ lớp huấn luyện võ đạo, trên internet chỉ có vài ba câu nhỏ nhặt.
Phương Bình chuẩn bị vừa tạo trang web thương mại, vừa làm một khu giao lưu võ đạo chuyên nghiệp. Việc này, chính phủ thật ra cũng đang làm, nhưng rất nhiều lúc, chính phủ làm, chưa chắc tốt bằng tư nhân làm.
"Lúc trước vào trường, ta đã muốn xây dựng con đường vận chuyển tài nguyên võ đạo lớn nhất... Bây giờ nhìn lại, chưa chắc là đùa."
Phương Bình giao lưu cùng các trường, trong lòng có cảm giác thành công. Một số ảo tưởng của ngày xưa, bây giờ cũng sẽ không tiếp tục là ảo tưởng, hắn đã bắt đầu bước được bước thứ nhất.
Còn công ty chuyển phát thức ăn nhanh thì... Phương Bình cảm thấy, có lẽ ngày nào đó có thể đưa thức ăn ngoài xuống địa quật, cũng không phải là ảo tưởng.
"Làm người phải có mơ ước, nếu không thì khác gì cá ngừ 3 cô gái chứ."

Trong lúc Phương Bình còn đang bận bịu, giao thừa cũng càng ngày càng gần.
Ma Võ sắp nghỉ đông.
Ngày 28 tháng 1, đám học sinh và đạo sư đến Nam Giang cũng toàn bộ trở về.
Lần này đi Nam Giang địa quật, những người này ở địa quật gần 1 tháng, lúc trở lại, thay đổi rất nhiều so với lúc đi.
Chuyến đi Nam Giang địa quật, tuy rằng song phương lần đầu tiếp xúc, nhưng các cường giả cũng đứng vững bước chân, tương đối an toàn một ít.
Lần này, cuối cùng vẫn xuất hiện tình huống giảm quân số.
Một vị đạo sư và một vị học viên, lúc đào mỏ, bị yêu thú đỉnh cấp bốn phục kích, những người khác đứng cách khá xa, chưa kịp cứu viện, hai người hầu như bị diệt trong chớp mắt tại mỏ khoáng.
Gặp phải tình huống này, cũng rất khó trách ai.
La Nhất Xuyên mang đội, lúc đó đang canh gác ở bên ngoài, con yêu thú kia ban đầu ẩn giấu cũng rất kỹ, lực lượng tinh thần của La Nhất Xuyên còn chưa tới mức ngoại phóng, cũng không cảm ứng được.
Lúc chạy đến thì, người đã tử vong rồi.
Gặp phải chuyện như vậy, chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Quen với tử vong rồi, lần này tử vong hai người, mọi người có lẽ sẽ có thương cảm, nhưng cũng không đến nỗi quá đau lòng.
Mỗi một lần xuống địa quật là lần cuối cùng, đây là quan niệm của võ giả.
Tử thương quá mức nặng nề, mọi người sẽ không thể nào tiếp thu được, tử thương trong phạm vi hợp lý, trừ bỏ người thân bạn bè đau lòng, những người khác chỉ buồn tiếc một trận, cũng sẽ qua.
Bởi vì không ít người bị thương, trường học cũng không làm gì quá rình rang. Nên chữa thương thì chữa thương, nên tu luyện thì tu luyện, lần này mọi người xuống địa quật, thu hoạch đều không nhỏ.
Qua một thời gian ngắn, tiêu hóa những thứ đó, thực lực của đám học viên và đạo sư này đều sẽ tiến bộ.
Hơn nữa lần này, mọi người cũng trải qua không ít lần giao chiến, không ít học viên cũng trở nên thành thục thận trọng hơn trước đây rất nhiều.

Những người khác, chữa thương chữa thương, nghỉ ngơi nghỉ ngơi.
Chờ bọn hắn đều đi rồi, Phương Bình liếc mắt nhìn Trần Vân Hi còn chưa đi, xoa xoa huyệt thái dương, cười cười nói: "Chúc mừng."
Trần Vân Hi vừa mới đột phá đến cấp ba cao kỳ giữa tháng 12, lần này lại đột phá đến đỉnh cấp ba rồi.
Tốc độ này, cực nhanh.
Trần Vân Hi nở nụ cười, có chút không che giấu được hưng phấn nói: "Đều nhờ ngươi lần trước cho ta tinh hoa sinh mệnh..."
Phương Bình ho nhẹ một tiếng, ngăn không cho cô nói tiếp, hắn cảm thấy, lần sau nên dùng năng lượng tinh hoa để định nghĩa cái thứ kì lạ đó, lần sau ai dám nói với hắn tinh hoa sinh mệnh, hắn đánh chết người đó.
Nhưng Trần Vân Hi có thể đột phá, thật sự có liên quan rất lớn đến tinh hoa sinh mệnh. Tuy rằng lần trước Phương Bình không cho nhiều, nhưng Trần Vân Hi cũng mới là cấp ba, từ cấp ba cao kỳ đến đỉnh phong, cũng không phải rèn luyện xương cốt, chỉ cần quyền lực hợp nhất là được.
Dưới sự trợ giúp của tinh hoa năng lượng, Trần Vân Hi đánh nhau với kẻ địch rất nhiều lần ở địa quật, rất nhanh vượt qua ngưỡng cửa này, bước vào đỉnh cấp ba.
"Như thế xem ra, có lẽ ngươi sẽ đột phá đến cấp bốn nhanh hơn Hàn Húc nhiều…”
Phương Bình còn chưa dứt lời, Trần Vân Hi liền nhẹ giọng nói: "Không nói đến người khác, Phương Bình, sắp đến lúc ăn Tết rồi, ngươi chuẩn bị ăn Tết ở đâu?"
Phương Bình tùy tiện nói: "Còn ăn ở đâu, cứ như bình thường thôi."
"Không phải... Ta không có ý đó..."
Trần Vân Hi tuy rằng bình thường có chút nhăn nhó, nhưng bây giờ lại rất to gan, nhỏ giọng nói: "Ta là nói, ăn Tết xong... qua tết, ta đi Nam Giang chơi, ngươi xem được không?"
Phương Bình ho nhẹ nói: "Qua tết ta sẽ về Ma Đô, còn có chuyện cần làm. Ngươi vừa mới trở về, vẫn nên sớm về nghỉ ngơi."
"Há, vậy chú, thím và Phương Viên có thích cái gì không? Ta mua chút quà, ngươi giúp ta đưa cho họ được không?"
Phương Bình nghe nói như thế, bỗng nhiên cười nói: "Thích à... Phương Viên thích tiền, ngươi đưa tiền ha?"
Trần Vân Hi sửng sốt một chút, nàng từng thấy Phương Viên, Phương Viên cũng đã tới Ma Võ hai lần. Nhưng ham muốn này, đúng là... đặc biệt ghê!
Không đúng, cũng không tính đặc biệt lắm, Phương Bình trước đây hình như cũng rất yêu thích tiền.
Phương Bình chỉ trêu một chút thôi, Trần Vân Hi lại cân nhắc một hồi, con mắt chớp chớp, gật đầu nói: "Ta biết rồi, vậy chú thím thích gì?"
Phương Bình nhìn cô một hồi, nhẹ giọng nói: "Đừng để bụng những chuyện này, nỗ lực tu luyện đi. Bây giờ tình hình càng ngày càng xấu, ngươi mới từ địa quật đi ra, còn nhiều thứ ngươi chưa biết lắm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đại chiến sẽ bạo phát sớm thôi. Đến lúc đó, võ giả thấp hơn cao cấp đều sẽ là bia đỡ đạn.
Nếu ngươi và ta là người bình thường, thì không cần phải cân nhắc những thứ này, trời sập, có người khác chống. Nhưng ngươi và ta không phải, ít nhất, ta sẽ không ngồi đợi tai nạn giáng lâm."
Trần Vân Hi cắn cắn môi, một lát sau, lại lần nữa gật đầu nói: "Ừm, ta biết rồi, là ta quá tùy hứng, Phương Bình, ta sẽ không quấy rối ngươi tu luyện."
Phương Bình thấy mệt ghê, phụ nữ, quả nhiên như Tần Phượng Thanh nói, phiền phức.
Quên đi, hắn cũng lười nói tiếp. Nên như thế nào thì thế đó vậy.

Phương Bình cũng không quản Trần Vân Hi, Trần Vân Hi cũng đúng như bản thân cô từng nói, vẫn chưa biểu hiện cái gì quá mức.
Giờ khắc này, cô nàng cũng đang dành thời gian tu luyện, chuẩn bị xung kích cấp bốn.
Bây giờ đã là 14 tháng chạp, đại học bình thường đã sớm nghỉ đông rồi.
Ma Võ bên này, dựa theo chương trình học sắp xếp, cũng tiến vào kỳ nghỉ, nhưng năm nay có rất ít người nghỉ sớm.
Hầu như mỗi ngày phòng tu luyện năng lượng và Khí Huyết Trì đều chật ních, có vài học sinh, năm nay cũng không định trở về ăn Tết.
Bọn họ không định về, Phương Bình thì đang chuẩn bị về.
Ma Đô địa quật, hắn chuẩn bị năm sau lại vào.
Quanh năm suốt tháng, hiếm thấy về nhà mấy lần, dù là nghỉ hè, hắn cũng bôn ba đi Bắc khiêu chiến, mỗi lần về nhà đều vội vã lướt qua.
Tết năm nay, Phương Bình càng muốn ở nhà ăn Tết, chứ không phải ngay cả ngày Tết cũng ở ngoài bôn ba, để người nhà lo lắng.
Đến ngày mùng 1 tháng 2, mười tám tháng chạp.
Phương Bình xử lý tốt chuyện trong trường, chuyện liên kết trang web cũng đã xác định xong, học kỳ tiếp theo lại mở ra.
Làm xong những thứ đó, Phương Bình thu thập một hồi, chuẩn bị về nhà.
Lúc chuẩn bị trở về, Lý Thừa Trạch gọi điện, khiến Phương Bình không thể không dành ra chút thời gian đến công ty xử lý công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận