Toàn Cầu Cao Võ

Chương 817: Bảng Xếp Hạng Tông Sư Toàn Cầu

Lúc trước Thiên Nam địa quật bị công phá, nhân loại không thể không rút khỏi, khi đó Phương Bình còn đang chuẩn bị thi đại học. Bây giờ, chỉ chớp mắt mà đã hai năm, ngày đường nối mở ra, cũng gần ngay trước mắt.
Phương Bình nhớ đến lũ bạn thời trung học Dương Kiến, bọn họ hiện vẫn còn đang ở Thiên Nam Võ Đại.
Đương nhiên, nghĩ đến nhiều nhất là Vương Kim Dương.
Giáo viên của hắn, năm đó rơi vào Thiên Nam địa quật, Thiên Nam địa quật mở ra, Vương Kim Dương tất nhiên sẽ đi.
Nhưng Thiên Nam địa quật và Nam Giang không giống nhau, Nam Giang bên này, lần đầu mở ra, đa số các cường giả bên kia cũng không biết tình huống thế nào, hoàn toàn không hề phòng bị. Thiên Nam đã từng mở ra một lần, đánh nhau với nhân loại không ít năm.
Bên kia, nguy hiểm hơn Nam Giang nhiều.
Hơn nữa, lần trước Hoàng Cảnh nói, Thiên Nam có liên quan đến chuyện tuyệt đỉnh cấp chín hy sinh, cũng khiến tình hình bên kia càng ngày càng phức tạp hơn.
Hơn nữa... phó hiệu trưởng tiền nhiệm của Thiên Nam Võ Đại lại là thành viên cấp cao của tà giáo, nói chung, tình huống của Thiên Nam cực kỳ phức tạp, nguy hiểm tầng tầng.
Tuyệt đỉnh cấp chín hy sinh, tà giáo dính líu, cứ điểm của nhân loại bị nhổ, đường nối toàn diện mở ra...
Trước kia, Phương Bình vẫn không thấy áp lực lắm. Đương nhiên, áp lực vẫn có, nhưng hắn thấy thời gian còn đủ. Nhưng mà bây giờ, Phương Bình cảm thấy tình hình quá gấp rút rồi.
Toàn cầu đều đang xảy ra hỗn loạn!
Thậm chí bọn họ cũng đã bắt đầu muốn từ bỏ một phần khu vực, điều này khiến lòng Phương Bình ngột ngạt đến cực điểm, đến cùng còn bao lâu sẽ nổ ra đại chiến toàn diện?
"Ta mới cấp năm mà thôi..."
Phương Bình tự lẩm bẩm, thực lực như vậy, chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, không, bia đỡ đạn còn không tính!
So sánh với thực lực của địa quật, cấp năm thực sự chẳng làm được gì. Hắn còn không được xem là bia đỡ đạn, vậy những học sinh Ma Võ khác thì sao?
Đều là giun dế!
"Phải nhanh nhóng lên cấp bảy... Không, có lẽ đến cấp chín mới đủ!"
Phương Bình nói thầm một câu, khóe mắt Lão Lý hơi co rúm, làm như lên cấp chín dễ như ăn cơm uống nước vậy.
Phương Bình cũng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, lại nói: "Trước năm mới, ta không xuống địa quật, năm sau ta muốn đi Ma Đô địa quật một chuyến, lão sư, lúc đó ngài đi cùng ta không? Đi theo là được."
Lúc chạy, kéo lão Lý theo, có thể chạy càng nhanh hơn.
Sắc mặt Lão Lý cứng ngắc, bắt đầu gọi mình luôn rồi, thật sự muốn làm chuyện lớn à?
Không nói gì thêm, lão Lý gật gật đầu, đến lúc đó rồi tính sau.
Phương Bình cũng không nói thêm, biết lý do vì sao cường giả Ma Đô đi rồi, hắn cũng lười quản cao cấp thương lượng thế nào. Chuyện cấp tám, chín đang đàm phán, một võ giả cấp năm như hắn ở Ma Võ còn có chút địa vị, ném đến bên kia, ai sẽ cho hắn mặt mũi chứ, dự thính còn không được.
Đến mức liệu có thể bỏ một phần khu vực, hoặc là thẳng thắn từ bỏ Châu Á...
Phương Bình biết, mình không thể thay đổi được gì.
Mà chuyện duy nhất hắn muốn làm, chính là chờ, chờ đến khi mình có thể tự vệ, có thể bảo vệ người nhà bạn bè, nếu cấp cao thật sự muốn từ bỏ một phần địa vực, hắn cũng chỉ có thể thuận theo mọi người.

Ngày 15 tháng 1, chính thức vào tháng chạp.
Hôm đó, Phương Bình cuối cùng cũng rèn luyện xong bộ phận nội phủ cuối cùng.
Cấp năm trung kỳ!
Rèn luyện xong toàn bộ nội phủ, Phương Bình lại lần nữa cảm thấy mình đã thoát khỏi phạm trù nhân loại.
Nếu dùng lực lượng tinh thần nhìn, nội phủ của hắn giờ khắc này đều hiện ra nửa trong suốt óng ánh.
Xương cốt là màu vàng.
Nội phủ, là nửa thủy tinh trong suốt.
Huyết dịch, cũng không phải đơn thuần màu đỏ, mà là màu như huyết ngọc.
Còn thật sự là người sao?
Tài phú: 8 tỷ 730 triệu (chuyển đổi)
Khí huyết: 4000 cal (4800 cal)
Tinh thần: 750 hz (839 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 26 đốt (90%), 3 đốt (30%+)
Không gian chứa đồ: 4 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phú/phút
Mấy ngày nay, Phương Bình đã đến phòng tu luyện lực lượng thiên địa truyền vào lực lượng thiên địa mấy lần, điểm tài phú tiêu hao một phần. Nhưng trường học còn chưa gửi tiền đến, Phương Bình cũng không vội.
Một tháng 600 triệu, tiền đến tay, hắn còn có thể lại có thêm 600 triệu điểm tài phú.
"Cấp năm trung kỳ rồi!"
Phương Bình vui mừng, tốc độ rèn luyện lần này cực nhanh! Từ khi hắn rời khỏi Nam Giang địa quật cũng mới 20 ngày mà thôi.
Sở dĩ nhanh như vậy, vẫn là vì nhờ có tinh hoa sinh mệnh.
Mà sau đó, muốn tiến vào cấp năm cao kỳ, Phương Bình cần phải rèn luyện kinh mạch, cơ thể người có 14 mạch chủ, 206 kinh mạch phụ, tái tạo xong thì đã có thể tiến vào cao kỳ rồi.
Rất nhiều võ giả, ở giai đoạn này, tốc độ chậm vô cùng.
220 kinh mạch, ba ngày tái tạo một cái, tốc độ này có nhanh không?
660 ngày, tốn gần hai năm, kỳ thực đó chính là thiên tài.
Cấp năm trung kỳ đến cao kỳ, cần hai năm, thật sự không tính là gì. Nhưng mà đối với Phương Bình mà nói, thế thì quá chậm.
Tốn hai năm mới tiến vào cấp năm cao kỳ?
Thế cũng sắp tốt nghiệp rồi!
Phải nghĩ cách tăng tốc độ rèn luyện mới được.
Tuy Phương Bình có thể bổ sung lực lượng khí huyết vô hạn, nhưng dùng lực lượng khí huyết rèn luyện, tốc độ cũng có hạn, dù một ngày có rèn được một kinh mạch, Phương Bình cũng không thể nào chấp nhận được chuyện 220 ngày mới tiến vào cấp năm cao kỳ.
"Tốt nhất là mỗi ngày 10 cái, 22 là ngày hoàn thành!"
Đương nhiên đó chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của Phương Bình, một ngày tái tạo 10 kinh mạch, chỉ dùng mỏ năng lượng thì không làm được. Trừ phi... Ngâm mình trong tinh hoa sinh mệnh bên trong.

Ngay lúc Phương Bình đang ảo tưởng dùng tinh hoa sinh mệnh tắm thì ở khu Nam Ma Võ, trong phòng tu luyện năng lượng, Tần Phượng Thanh mừng rỡ, đỉnh cấp bốn rồi!
Hắn đột phá cấp bốn còn sớm hơn Phương Bình mấy ngày, đầu tháng 7 đột phá. Mà bây giờ cũng mới qua nửa năm thôi.
Nửa năm, hắn từ cấp bốn sơ kỳ đến đỉnh cấp bốn, tốc độ này... còn nhanh hơn bọn Vương Kim Dương!
Không phải Tần Phượng Thanh thiên phú mạnh hơn bọn họ, mà là hắn cam lòng dốc hết vốn liếng.
Hắn mấy lần xuống địa quật, kiếm được không ít tiền. Đặc biệt là khi đi cùng Phương Bình, xuống hai lần, mỗi lần đều có thu hoạch cao.
Nhiều tiền như vậy, hắn đập hết toàn bộ, dùng phòng năng lượng như ở trọ, tốc độ tu luyện đương nhiên sẽ không chậm, đám người Vương Kim Dương không ai xa xỉ như hắn.
Đừng nói bọn họ xuống địa quật có lúc không kiếm được bao nhiêu, dù có kiếm nhiều như vậy, cũng chưa chắc sẽ ra tay hào phóng như Tần Phượng Thanh.
Cứ thế mà lãng phí phô trương, Tần Phượng Thanh cuối cùng cũng đột phá đến đỉnh cấp bốn!
"Ta cũng sắp cấp năm rồi!"
Tần Phượng Thanh nhếch miệng nở nụ cười, đỉnh cấp bốn, hắn cần dừng lại để củng cố sức mạnh một quãng thời gian, là có thể nghĩ biện pháp đột phá đến cấp năm. Vào cấp năm, vậy thì cùng cấp với bọn Phương Bình rồi.
"Không đúng... Hình như mình lại hết tiền rồi!"
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên biến sắc, xem phòng năng lượng như nhà, ở thoải mái thì đúng là thoải mái, nhưng cũng tốn nhiều tiền lắm.
Chiến lợi phẩm ở Nam Giang lần trước lại bị hắn phung phí hết rồi.
"Làm sao đột phá cấp năm bây giờ?"
"Hơn nữa ta còn chuẩn bị phóng thích năng lượng của lượng lớn đá năng lượng nhằm đạt đến mức hỏa lỏng, chuẩn bị xung kích cấp năm, cái này tốn nhiều tiền lắm!"
Tần Phượng Thanh bỗng nhiên hơi đau đầu.
Hắn chuẩn bị giống như Phương Bình, khiến thiên địa chi kiều của mình biến dị, nhưng bây giờ nhìn lại, lượng tài chính cần sử dụng cũng lớn vô cùng.
Tiền xài hết rồi, hắn đi đâu lấy tiền bây giờ?
"Lẽ nào... phải đi đào khoáng cùng tên kia thật?"
Mỏ quặng do hắn tìm thấy, chỉ có cấp bảy tọa trấn.
Với thực lực của Phương Bình, che dấu hơi thở, dù cho có bị yêu thú cấp bảy phát hiện, xác suất chạy thoát vẫn là cực cao.
Dẫn theo cả Lão Lý thì nói không chừng còn có thể chém giết yêu thú cấp bảy.
Nhưng... Tần Phượng Thanh vẫn xem chỗ khoáng đó là kho dự trữ tư nhân của mình, chuẩn bị cấp sáu lại đi đào mỏ. Nếu cống hiến ra, với tính cách của Phương Bình, có thể phân hắn một phần mười, cũng là may lắm rồi
Sắc mặt Tần Phượng Thanh không ngừng thay đổi, rốt cuộc mình có nên hợp tác không?
Không nói cho Phương Bình, tự hắn đi, hiện tại mới cấp bốn, đối mặt cấp bảy, là đi tự sát.
Nhưng nói cho Phương Bình thì... Có chút không cam lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận