Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2357: Vĩnh Viễn Không Khuất Phục (2)

"12 phân thân..."
Phương Bình tính toán một chút, mở miệng nói: "Nhiều cường giả như vậy, toàn bộ phân thân đều xuất hiện dưới bản nguyên hỗn loạn, chắc chắn sẽ gây ra bạo động! Nhưng liệu có thể phá hủy Vương Chiến Chi Địa hay không..."
Phương Bình tính toán một lát, cảm thấy vấn đề cũng không lớn. Lúc trước, phân thân của Mệnh Vương trực tiếp nổ tung vực cấp bảy, bây giờ có tới 12 phân thân, hoàn toàn có thể hủy diệt kết giới của Vương Chiến Chi Địa. Nguyệt Vô Hoa nói tiếp: "Phá hủy Chư Thần Mộ Địa, nhiều đó là đủ rồi! Nhưng bây giờ... Chúng ta chưa chắc có cơ hội sử dụng!"
Nguyệt Vô Hoa có chút lo lắng nói: "Dù chúng ta có muốn sử dụng phân thân, cũng phải rời khỏi chiến trường không gian. Ta lo lắng người của hai vương sẽ cho chúng ta ở lối ra, chúng ta vừa xuất hiện, Chân Thần sẽ chạy tới giết chúng ta! Nếu bọn họ vẫn còn Chân Thần sống sót, qua nhiều năm như thế, hoàn toàn có thể tạm thời né tránh bản nguyên hỗn loạn."
Phương Bình cười nói: "Không sao, không cần phải lo! Ta đang nghĩ cách đưa mọi người rời khỏi đây an toàn! Nếu đã đến đây cùng Phương Bình, đến hiện tại, ta cũng không muốn lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra."
Phương Bình trầm ngâm một lát nói: "Ta sẽ nghĩ cách sử dụng phân thân của cường giả, còn các ngươi... Ta sẽ tìm cách đưa các ngươi ra ngoài trước!"
"Phương Bình!"
Khổng Lệnh Viện hơi thay đổi sắc mặt. Phương Bình nhẹ nhàng xua tay, do dự một chút, vẫn đi lên tế đàn. Thấy hắn đi lên tế đàn, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Trường Thanh Tử bị định thân trên tế đàn, bọn họ nhìn ra được, nhưng không ai hỏi, chỗ này chắc chắn có dị thường. Ngay cả Chân Thần cũng bị định thân, bọn họ cũng không muốn gây chuyện rồi gặp phiền phức. Bây giờ Phương Bình đi tới, nghĩ đến ban nãy Phương Bình chạy xuống từ trên tế đàn, trong lòng mọi người đều có chút liên tưởng.
Trên tế đàn, Phương Bình vừa lên đi, nhanh chóng dùng sóng tinh thần nói: "Đa tạ tiền bối cứu viện!"
"Haiz!"
Một tiếng thở dài vang lên bên tai. Phương Bình cũng không nói thêm gì, mau chóng hỏi: "Tiền bối, chỗ này là thế giới bản nguyên của ngài, liệu ngài có thể mở một lối ra khác cho mọi người rời đi không?"
"Cái này... Có thể, các ngươi phải rời đi sao?"
"Đúng"
Phương Bình suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy có thể mở xa một chút không, sau khi đi ra ngoài, cách Vương Chiến Chi Địa xa một chút..."
"Xa một chút... Hơn một nửa thế giới bản nguyên của ta đều bao phủ nơi này, xa cũng không xa tới đâu, với thực lực của các ngươi, chỉ cần mười năm phút là chạy về được."
"Thế đã đủ rồi!"
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, vậy thì được rồi!
Chỉ cần không trực tiếp xuất hiện bên ngoài, bị những Chân Vương kia vây nhất, thì đám người Khổng Lệnh Viên có thể trốn được. Hắn lo lắng sau khi rời khỏi đây, những người kia trực tiếp động thủ, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Thở phào nhẹ nhõm, Phương Bình tiếp tục nói: "Tiền bối, vãn bối còn có một chuyện muốn nhờ! Tiền bối có biết, năm đó còn có thi thể của một vị cường giả chết trận ở đây không? Ta không biết đặc trưng của thi thể là gì, nhưng bản nguyên của người đó rất cổ xưa, sử dụng kiếm... Rất tuấn tú.."
Triệu Hưng Võ từng nói đó là thứ ông ấy đang tìm. Không chỉ Triệu Hưng Võ, người của núi Vương Ốc cũng đang tìm thi thể này. Hiện tại, người của núi Vương Ốc vẫn còn ở bên ngoài. Hơn nữa, chủ nhân của núi Vương Ốc rất mạnh, Phương Bình muốn thử một chút, xem có thể tìm thấy thi thể kia không, có lẽ sẽ có chút tác dụng. Linh Tiểu lấy đi thần khí của hắn, hắn rất khó chịu. Nhưng khi đó... phải cân nhắc đại cục! Nhân loại không thể trêu chọc vị cường giả không tỏ rõ thái độ như vậy được, đặc biệt là khi núi Vương Ốc không chỉ có một vị cường giả cấp Đế. Dù hắn bất mãn trong lòng, nhưng đối phương tốt xấu gì cũng đã cứu mấy vị cấp tám, Phương Bình cũng không muốn nói thêm gì. Nếu có thể dùng thi thể này đổi lấy sự trợ giúp của núi Vương Ốc thì có mất thần khí cũng không sao!
"Sử dụng kiếm... Bản nguyên cổ xưa..."
Giọng nói có chút dị thường, một lát sau, mới chậm rãi vang lên: "Có liên quan đến Vương Ốc?"
"Ngài biết?"
"Haiz!"
Tiếng thở dài lại vang lên!
"Ngươi có biết, năm đó... Tại sao lại chọn quyết chiến ở đây không?"
Phương Bình mờ mịt, cung điện của hai vương ở đây, đương nhiên phải chọn chỗ này rồi.
"Bởi vì ở chỗ này, có thể... Thôi thôi, chuyện cũ năm xưa, không nhắc tới cũng được."
Giọng nói có chút tang thương vang lên: "Người đã từ trần, nhắc lại cũng vô ích. Thi thể mà người muốn tìm đã sớm hủy diệt rồi. Những năm đó, binh khí của hắn vẫn còn sót lại, nếu người đã hỏi, vậy thì mang theo binh khí của hắn ra ngoài đi. Nếu có gặp Nguyệt Linh của Vương Ốc, nói cho cô ấy... Người đã chết rồi, chết rất lâu rồi! Đừng tìm nữa, mấy ngàn năm đã qua, tất cả đã kết thúc rồi. Tìm thấy thì sao chứ? Tìm thấy... hắn vẫn còn là hắn sao?"
Giọng nói có chút tang thương, có chút thất vọng mất mát, ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, lời này... Chẳng lẽ chủ nhân nơi này chính là người mà mình muốn tìm? Không thể nào! Chủ nhân núi Vương Ốc tên là Nguyệt Linh, dựa theo cách nói của người này, lẽ nào người Nguyệt Linh muốn tìm chính là đạo lữ của cô ta? Nguyệt Vô Hoa từng nói, đạo lữ của Nguyệt Linh chính là con trai của một vị Hoàng Giả, hơn nữa còn có huynh trưởng là một trong Bát Vương. Nghĩa là, thực lực của vị đạo lữ này sẽ không quá yếu. Con trai của Hoàng Giả chắc cũng phải có thực lực tầm cấp Đế chứ nhỉ? Nguyệt Linh được khen là cường giả số một động thiên phúc địa, đạo lữ của cô ấy có lẽ còn mạnh hơn cả cô ấy. Chủ nhân của thế giới bản nguyên này rất mạnh, dựa theo phán đoán của Phương Bình, e là sẽ mạnh ngang tầm cường giả cảnh giới Bát Vương, mạnh hơn cả cái gọi là 36 Thánh. Đến mức có mạnh hơn nữa hay không, thì hắn không đoán được. Nếu đúng thật là vậy, thì thật sự có khả năng này!
"Chủ nhân của nơi này chính là vị kia sao?"
"Núi Vương Ốc không biết sao?"
"Cũng đúng, hình như ý thức của hắn cũng chỉ mới khôi phục, năm đó dù Nguyệt Linh có đến, cũng chưa chắc có thể nhìn ra cái gì..."
Ngay khi Phương Bình đang suy nghĩ thì phía dưới tế đàn, một thanh kiếm mỏng như cánh ve bỗng bắn mạnh ra. Phương Bình vội vàng tránh né, nhưng sau khi thấy thanh kiếm không có sát khí, hắn mới nhận lấy. Sau khi cầm vào trong tay, Phương Bình chuyển mắt, vội vàng nói: "Đây là thần khí?"
"Cũng không phải là thần khí."
Tiếng nói giải thích: "Đây là đế binh do một Yêu Thần cấp Đế ở Biển Khổ rèn ra từ chính bản thể của mình khi tuổi thọ sắp hết. Thần binh, để binh, thần khí... Thần binh, chính là binh khí được Chân Thần sử dụng."
Phương Bình khẽ gật đầu, thần binh mà nhân loại hay nói chính là binh khí mà cấp bảy trở lên hay dùng. Cổ võ giả gọi binh khí mà Chân Thần sử dụng là thần binh, cũng không có gì lạ. Phương Bình khẽ vuốt trường kiếm, trường kiếm cũng im ắng vô cùng. Tiếng nói lại vang lên: "Thần binh, đế binh, thần khí đều cần tế luyện, chỉ khi tế luyện hợp nhất với bản nguyên mới có thể hòa hợp thành một thể, xóa bỏ khí tức bản nguyên, như vậy mới thật sự là nhân khí hợp nhất. Kiếm này đã nhiều năm chưa từng tế luyện, đã mất đi sự sắc bén...".
Tiếng nói ngừng một chút: "Kiếm này, tốt nhất là tiểu hữu nên giao cho Nguyệt Linh, không phải ta không tặng cho tiểu hữu, mà là trong những người biết kiếm này, có người là kẻ thù năm đó của chủ nhân thanh kiếm, dễ gây ra tai họa..."
Phương Bình mở miệng nói: "Đương nhiên, nếu có thể, ta sẽ giao cho chủ nhân núi Vương Ốc! Nhưng nếu đối phương đối địch với ta... Phương Bình cũng không gạt tiền bối, một thanh đến binh, ta sẽ không giao ra!"
Tiếng nói im bặt, giao đế binh cho kẻ địch, chẳng ai sẽ làm thế. Đương nhiên không loại trừ một số ít kẻ ngốc, nhất định phải thực hiện lời hứa của mình. Nói xong chuyện này, Phương Bình hỏi: "Tiền bối, vậy thì làm phiền ngài, ngài có thể mở lối ra ở đâu?"
"Ở đây là được, đây là chỗ xây nên tế đàn, chính là trung tâm thế giới bản nguyên của ta, các ngươi chỉ cần đứng trên tế đàn, ta mở một con đường cho các ngươi rời đi là được."
"Đa tạ tiền bối cứu viện!"
Phương Bình lại cảm tạ, còn liệu chủ nhân nơi này có âm thầm ra tay hại người không thì... hắn cũng không quản được. Nhắm mắt tin bừa đi vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận