Toàn Cầu Cao Võ

Chương 440: Có tiền mới an tâm

Ngày 15 tháng 6.
Thứ hai.
Ngày hôm nay không chỉ có Phương Bình phải đi ký hợp đồng, mà cũng là thời gian kết thúc chấm thi tốt nghiệp môn văn hóa, các trường Võ Đại công bố tiêu chuẩn trúng tuyển.
Năm 2008, Ma Võ chiêu sinh 1580 người, tiêu chuẩn chiêu sinh thấp nhất là 130 cal khí huyết, môn văn hóa trên 620 điểm.
Năm 2009, Ma Võ mở rộng chiêu sinh 2000 sinh viên, nhưng mà tiêu chuẩn không nhưng không hạ thấp mà còn tăng lên một chút, khí huyết thấp nhất là 132 cal.
...
Buổi sáng, từ trường học đi ra nghe được một vài lời sinh viên bàn luận về chủ đề chiêu sinh năm nay, Phương Bình cũng cảm khái muôn vàn.
Giờ này năm ngoái, cậu cũng vì muốn báo danh vào Võ Đại mà đau đầu.
Chớp mắt, bản thân mình đã đến cấp ba rồi.
“Qua thời gian nữa, 2000 sinh viên nhập học, cũng không biết năm nay có thiên tài võ giả nào đáng kinh diễm không.”
Phương Bình vừa lẩm bẩm vừa dạo bước ra khỏi sân trường.
Ma Võ ngày càng vắng lạnh rồi.
Các sinh viên năm tư hiện tại gần như đã rời khỏi trường, số ít vẫn chưa đi thì tám chín phần mười là muốn ở lại trường đảm nhiệm chức trợ giảng Ma Võ. Ở Ma Võ, chỉ có 4 năm đại học, không có đào tạo chuyên sâu.
Cơ hội duy nhất ở lại trường chính là đảm nhiệm làm trợ giảng hoặc trở thành đạo sư, chỉ có điều trợ giảng có thể là võ giả cấp ba, còn đạo sư thấp nhất phải là cấp bốn, đa số đạo sư thực ra cũng đều bước lên từ cấp ba.
Cấp bốn chân chính tốt nghiệp, số người ở lại trường rất ít, đi Chính phủ, đi Quân đội, đi Bộ giáo dục, đi các nơi nhậm chức, đây mới là trạng thái bình thường.
Trên đường, điện thoại của Phương Bình vang lên.
Nghe điện thoại, Phương Viên kiêu ngạo nói: “Anh, ngày mai rốt cuộc có thể trở về không vậy?”
Ngày 17 Phương Viên phải tham gia thi cấp ba.
Ngày mai Phương Bình e là sẽ không về được.
Phương Bình nhịn không được cười nói: “Có lẽ có thể, hôm nay anh xử lý công việc một chút, xử lý xong sẽ tự lái xe về, rất nhanh thôi.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên thật rồi, em nghỉ ngơi cho tốt, sắp thi rồi, đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung.”
Đối với thành tích thi cấp ba của Phương Viên, Phương Bình thật ra không quá để tâm.
Ở thời đại này, môn văn hóa đúng là quan trọng, nhưng quan trọng hơn vẫn là võ lực.
Chính phủ để học sinh khoa võ thi môn văn hóa vì hy vọng sinh viên khoa võ không trở thành những mãng phu và võ phu đầu óc đơn giản tứ chi phát triển.
Võ giả ở những lĩnh vực khác cũng có thể đạt thành tích tốt.
Nếu như chỉ đơn thuần học võ, võ giả như vậy càng dễ phạm pháp phạm kỷ luật, con đường võ giả cũng khó đi lâu dài.
Đương nhiên, nếu con đường võ đạo thể hiện xuất chúng, thì yêu cầu với môn văn hóa cũng giảm đi không ít, ví dụ trước đó Phương Bình ở Nam Giang đã từng nói qua với mấy thí sinh võ giả, những người này cho dù môn văn hóa kém một chút, muốn ghi danh ở Ma Võ cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nói với Phương Viên mấy câu, Phương Bình đã đến khách sạn đã hẹn.
...
Phòng hội nghị khách sạn.
Lý Thừa Trạch và mấy vị quản lý Viễn Phương, bao gồm giám đốc kỹ thuật cũng đã đến, ngoài ra bọn họ còn mời một vị luật sư.
Phương Bình vừa đến, Lý Thừa Trạch lập tức thở phào.
“Phương tiên sinh.”
“Phương tổng.”
“...”
Mấy người vội vàng chào hỏi, Phương Bình khẽ gật đầu, hỏi thăm nói: “Đối phương đến chưa?”
“Sắp tới rồi, hẹn 9 giờ, có lẽ sẽ không đến trễ.”
“Đi, ra ngoài nghênh đón, xem ai có mắt nhìn như vậy, đến bây giờ vẫn chưa được gặp.”
Phương bình cười một tiếng, lần này công ty đầu tư vào Viễn Phương, Phương Bình chưa từng nghe qua tên công ty này, danh tiếng không lớn.
Đối Phương cũng luôn đàm phán với nhóm người Lý Thừa Trạch, chưa từng gặp Phương Bình lần nào.
Dám bỏ ra 30 triệu mua 30% cổ phần trang web ăn uống của Viễn Phương vào lúc này, vẫn có quyết đoán.
Tổ chức lớn, tập đoàn lớn, 30 triệu có lẽ không nhiều.
Nhưng danh tiếng của công ty vô cùng nhỏ, đầu tư 30 triệu cũng không tính là con số nhỏ.
...
Phương Bình cũng không dẫn người đi bao xa, chỉ đứng đợi ở cửa phòng hội nghị một chút, rất nhanh, trong hành lang đi tới năm sáu người.
Vẫn còn cách nhau một đoạn, Lý Thừa Trạch liền nhỏ tiếng nói: “Vị ở trước mặt chính là Phó Tổng giám đốc của Quỹ tài chính Tân Võ, Giang tổng - Giang Nguyên Hạo, đối phương hình như cũng là võ giả...”
Cái này không cần Lý Thừa Trạch nói, cách nhau một khoảng, Phương Bình đã nhận ra, võ giả cấp hai, có thể là đỉnh hoặc cao kỳ, Phương Bình tạm thời không phân biệt được.
Tuổi tác của Giang Nguyên Hạo cũng không lớn, khoảng ba mươi, tướng mạo nhã nhặn, mang kính màu vàng, cao hơn Phương Bình một chút, ít nhất là từ một mét tám trở lên.
Lý Thừa Trạch vừa nói xong, Phương Bình liền chủ động bước lên phía trước, đưa tay cười nói: “Giang tổng, lần đầu gặp mặt, thất lễ rồi.”
Giang Nguyên Hạo cũng sớm đưa tay ra bắt bắt tay với Phương Bình, tươi cười nói: “Phương tiên sinh luôn bận rộn, có thể hiểu được, tinh tiến võ đạo nhanh như vậy, mà Phương tiên sinh vẫn rút bớt thời gian tới gặp, khiến Giang mỗ tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”
“Giang tổng nói lời này đánh vào mặt tôi rồi, có điều gần đây quả thật đang tu luyện, thật sự xin lỗi.”
“...”
Hai người khách sáo vài câu rồi mới cùng nhau bước vào phòng hội nghị.
Giang Nguyên Hạo không giảo hoạt như người kinh doanh, hoặc là nói, anh ta cảm thấy không cần phải như vậy với Phương Bình, vừa ngồi xuống liền nói vào vấn đề chính: “Phương tiên sinh, hợp đồng cứ dựa vào những gì chúng ta nói, 30 triệu mua 30% cổ phần của trang web ăn uống Viễn Phương.
Xem trọng trang web ăn uống Viễn Phương, đây là mục đích đầu tư của chúng tôi.
Ngoài ra, chúng tôi cũng tin tưởng, tương lai Phương tiên sinh cũng có thể đi càng xa hơn trên con đường Võ Đạo, mang lại càng nhiều lợi nhuận cho sự hợp tác của chúng ta.
Nhưng...”
Thấy anh ta nhìn mình, Phương Bình cười nói: “Giang tổng cứ nói, điều kiện đều có thể bàn bạc, không cần suy nghĩ gì, làm ăn cũng không thể đơn phương khiến một phương chịu nguy hiểm.”
“Phương tiên sinh thẳng thắn sảng khoái, vậy cho tôi nói thẳng.
Trước khi đến, công ty hy vọng chúng tôi có thể bổ sung một điều khoản vào trong hợp đồng.”
Giang Nguyên Hạo dừng một chút, tiếp tục nói: “Tân Võ đầu tư vào Phương tiên sinh của Viễn Phương chứ không phải người khác, vì vậy, một khi cổ phần trang web Viễn Phương xảy ra thay đổi, chúng tôi có quyền yêu cầu Viễn Phương đền bù tổn thất...”
Phương Bình hiểu ý của anh ta, trầm ngâm chốc lát, nói: “Có thể.”
Ngân sách Tân Võ, một nửa đầu tư công ty, một nửa đầu tư người.
Một khi Phương Bình quyết định bán Viễn Phương cho người khác, vậy mức đầu tư vào Phương Bình của Tân Võ xem như đầu tư vô ích rồi.
Đối phương yêu cầu chuyện này, Phương Bình có thể hiểu.
Còn về việc bồi thường tổn thất bao nhiêu, trong hợp đồng với Ngân sách Tân Võ đã ghi, điều khoản bồi thường gấp ba lần.
Đối với điều này Phương Bình cũng không quá để ý.
Đến lúc đó rồi nói, kiếm được tiền cũng không cần quan tâm điểm này, huống hồ nếu thật kiếm được tiền, Phương Bình cũng sẽ không rút lui.
Lỗ vốn, phá sản, đều có nguyên nhân khác nhau, không liên quan đến Phương Bình.
Hai bên rất nhanh ký kết thỏa thuận, ký xong, Phương Bình trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Quý phương nếu như thuận tiện… tôi hy vọng 30 triệu này có thể nhanh chóng thanh toán.”
Lần này là mua, không phải đầu tư, nhưng không quan trọng là mua hay đầu tư, mặc dù đã ký hợp đồng rồi, nhưng chuyển khoản bình thường cũng sẽ không nhanh như vậy.
Chưa chuyển khoản, nghĩa là hợp đồng vẫn chưa chính thức đạt thành, Phương Bình biết tính nết của hệ thống, chưa chính thức đạt thành thỏa thuận giao dịch, hệ thống sẽ không tính điểm tài phú cho cậu.
Nghe thấy Phương Bình gấp gáp như vậy, Giang Nguyên Hạo hơi bất ngờ, nhưng anh ta vẫn cười nói: “Có thể, chúng tôi tin tưởng Viễn Phương và Phương tiên sinh sẽ không khiến chúng tôi thất vọng.”
30 triệu không tính là nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít.
Có điều Phương Bình là võ giả cấp ba, không đến mức bôi nhọ danh tiếng, huống hồ hợp đồng đã ký, sớm một ngày hay muộn một ngày thì khoảng cách cũng không phải quá lớn.
“Nếu như Phương tiên sinh gấp gáp như vậy, trở về tôi sẽ hiệp thương với công ty, trong ba ngày tài chính nhất định có thể thanh toán.”
Phương Bình tính toán một chút, ba ngày sau cũng mới là ngày 18, nghe vậy cười nói: “Làm phiền các quý phương rồi, lần này quả thật cần gấp.”
Giang Nguyên Hạo có thể biết chút gì đó, suy nghĩ một chút: “Phương tiên sinh là vì muốn mua vài thứ thiết yếu?”
“Ừm.”
“Thì ra là như vậy...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận