Toàn Cầu Cao Võ

Chương 840: Còn Nhớ Trước Kia Không? (2)

99 trường võ đại, số lượng cường giả Tông sư không phải ít.
Cộng thêm rất nhiều cường giả của quân đội và chính phủ, cùng với cường giả giới kinh doanh, rất nhiều người đều xuất thân từ võ đại.
Dù hiện tại mọi người đã tốt nghiệp được nhiều năm, không nhất định sẽ đứng ở góc độ của võ đại để suy nghĩ.
Nhưng chuyện trực tiếp tập kích tiêu diệt thiên kiêu võ giả, bao gồm cả người nhà đối phương, vậy thì tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Nếu như ai cũng như vậy, xã hội sớm đã loạn rồi.
Ngươi có mạnh đến đâu đi nữa, trừ phi ngươi thật sự chỉ có một mình, nếu không, người nhà bạn bè của ngươi, không hẳn đều là cường giả.
Ngoại trừ võ giả tà giáo, không có bất kỳ thế lực võ giả nào dám động thủ với người nhà của võ giả.
Tra không ra còn may, mà tra ra rồi, bất luận là ai, thậm chí là cường giả cấp chín, cũng không gánh nổi trách nhiệm như vậy.
Mà toàn lực đi điều tra, rất ít có người có thể che giấu được.
Nếu như thật sự là người của hai công ty lớn làm, vậy thì quá ngu ngốc, cuối cùng điều tra ra, e là sẽ có vô số đầu phải rơi xuống đất!
Theo Ngô Xuyên, nếu như Phương Bình ở địa quật bị nhân loại truy sát, thì rất có khả năng là người của hai công ty lớn.
Trên mặt đất, tuyệt đối là tà giáo làm!
Phương Bình thản nhiên nói: "Học trưởng Ngô, không thể nói chắc chắn như vậy, nếu không nắm chắc, Phương Bình ta dám nói như thế sao? Đương nhiên, chuyện này ta sẽ tiếp tục điều tra, đợi Tông sư Ma Võ đến, ta sẽ nói kỹ hơn!"
Ngô Xuyên cau mày thành hình chữ Xuyên, Phương Bình… rất tự tin.
Hơn nữa, Tông sư của Ma Võ cũng sắp tới rồi, ai sẽ tới đây?
Hắn cũng tốt nghiệp từ Ma Võ, nhưng nếu chuyện này được xác thực, hắn nên xử lý thế nào?
Sắc mặt mấy vị Tông sư khác cũng đều nặng nề đến dọa người.
Chuyện này đã không đơn giản là trận chiến trung cấp nữa rồi.
Thậm chí không còn là chuyện riêng của Phương Bình nữa, một khi xử lý sơ suất, có lẽ sẽ bùng nổ một cuộc nội chiến quy mô lớn!
Phương Bình thấy thế lại cười nói: "Đương nhiên, mấy vị Tông sư yên tâm, trước khi có chứng cứ xác thực, ta sẽ không nói lung tung, để tránh gây ra ảnh hưởng không tốt.
Nếu như có vị Tông sư nào quen người của hai công ty lớn, tốt nhất nên thông báo cho họ một tiếng, bảo họ nhanh chóng tới Nam Giang một chuyến.
Có thể tự mình nói rõ ràng, nói rõ, vậy thì tốt.
Nói không rõ ràng, che giấu, ta không tin trên thế giới này không có ai đứng ra làm chủ cho ta.
Nếu ai cũng đều làm như vậy, trừ phi bây giờ diệt ta diệt khẩu, nếu không, còn ai sẽ chiến đấu vì nhân loại nữa?"
Nói xong, Phương Bình giơ cánh tay của mình lên, cười lạnh nói: "Số lần ta vào địa quật không nhiều, nhưng ta dám nói, Phương Bình ta không có lỗi với bất cứ người nào! Số lần ta chảy máu vì nhân loại cũng không phải là ít!
Ta cũng lập công, cảnh giới trung cấp chưa chắc có mấy ai so được với ta.
Lúc đầu ở Ma Đô địa quật, tin tức thành Yêu Quỳ tới tập kích, cũng là em báo cho mọi người.
Ở Nam Giang địa quật, cũng là do ta ngăn cản một vị cấp chín, khiến thế cục xoay chuyển!
Hiện nay trong nội bộ có người ra tay với ta, còn ảnh hưởng tới người nhà, nếu như ta không chết, hãy chờ đấy mà xem!"
"Phương Bình!"
Ngô Xuyên muốn nói gì đó, Phương Bình cắt ngang nói:" Học trưởng Ngô… Không, Trấn thủ Ngô! Chuyện này không liên quan đến Trấn Thủ Phủ và Quân đội, hơn nữa hiện tại cũng chưa có chứng cứ xác thực, nên tạm thời không nói những điều này, đợi ta điều tra rõ ràng rồi, lúc đó ta sẽ đòi lại món nợ này!"
Ngô Xuyên không nói gì nữa, sắc mặt vô cùng nặng nề, không biết trong lòng nghĩ thế nào.
Những người khác cũng như vậy, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Chuyện này nhất định phải điều tra rõ, đây không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa chuyện này hiện tại đã náo động thế này rồi, Ma Võ cũng có mấy vị Tông sư, nếu không cho bọn họ một lời giải thích thì chuyện này không thể ngừng lại.
Phương Bình không nói nữa, hắn ngự không bay lên phía trên.
Ngô Xuyên nhìn lướt qua Vương Kim Dương, trầm giọng nói: "Vì sao hắn ta lại cho rằng chuyện này là do hai công ty lớn làm?"
Vương Kim Dương lắc đầu nói: "Không biết."
"Ngươi thấy chuyện này thế nào?"
Vương Kim Dương trầm thấp nói: "Xét về đại cuộc, về tình về lý mà nói, ta hy vọng là võ giả tà giáo gây ra chuyện này, tuyệt đối không hy vọng là người của hai công ty lớn.
Nhưng… có vài chuyện, điều tra ra rõ cũng không có gì xấu.
Phải hay không phải, cho một đáp án rõ ràng.
Bằng không, một khi trong lòng có vướng mắc, vậy thì sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai!
Nếu như để người ta ghi nhớ hình ảnh hai công ty lớn hãm hại anh hùng, các vị Tông sư có đoán được sẽ gây ra hậu quả thế nào không.
Việc này đã vượt quá giới hạn rồi!
Những người như chúng ta, ở địa quật bất chấp tính mạng, không sợ hãi, không chạy trốn, rốt cuộc là vì điều gì?
Là vì chút hư danh đối với người ngoài sao?
Có mấy võ giả sẽ quan tâm điều này?"
Ngô Xuyên hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: "Được, chuyện này nhất định phải được điều tra rõ ràng, phải hay không cũng phải có một lời giải thích! Ta sẽ báo chuyện này lên trung tâm chính phủ, Trấn Thủ Phủ phía Nam cũng sẽ ra mặt, bao gồm Quân đội, Bộ Giáo Dục, Cục điều tra và truy bắt, đều sẽ không thiên vị!
Nếu như là thật, cho dù… hậu quả có nghiêm trọng, cũng phải triệt để thanh trừ!"
Ngô Xuyên nói chuyện cực kỳ nghiêm túc!
Đây thật sự không phải chuyện đùa, quá nghiêm trọng rồi.
Vương Kim Dương cũng không nói nhiều… có vài chuyện, ngươi cảm thấy không thể, nhưng chưa chắc là giả.
Phương Bình hình như muốn kiếm chút lợi ích, nhưng mấy người hôm nay, là người của tà giáo hay là người của hai công ty lớn, ai có thể chắc chắn?
...
Trên mặt đất.
Bạch Cẩm Sơn mấy người cẩn thận tra xét xung quanh, cũng không nói chuyện.
Lúc này nói chuyện, ai biết sẽ có ai xuất hiện.
Có điều Bạch Cẩm Sơn đã đánh giá thấp thực lực của cường giả trung cấp và cao cấp rồi, nếu thật sự có kẻ địch ở đây, bọn họ có cẩn thận thế nào cũng sớm đã bị phát hiện rồi.
Phương Bình đạp không bay lên, lập tức hạ xuống trước mặt mấy người.
Bạch Cẩm Sơn cảnh giác, bày ra tư thế công kích, Phương Bình cười nói: "Là ta!"
"Phương Bình!"
"Anh!"
"Bình Bình!"
Phương Viên lập tức xông đến trước mặt Phương Bình ôm lấy hắn bật khóc, nức nở nói: "Anh, anh thế nào rồi?"
"Anh không sao."
Phương Bình nở nụ cười, giấu tay vào trong tay áo, vỗ vào lưng em gái, an ủi cười nói: "Có ngốc hay không, lúc này mà mọi người cũng dám tới đây? Nếu như không phải kẻ địch đã bị anh tiêu diệt, thì mọi người đã bị dư âm trận đấu tiêu diệt rồi.
Lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, anh có thể có chuyện gì sao?
Cũng chỉ là mấy tên võ giả cấp sáu, chỉ có một tên đỉnh cấp sáu mà thôi.
Anh từng giao thủ với cấp bảy cấp tám cấp chín, còn quan tâm chút phiền phức này sao?
Nếu như không phải sợ là hại đến dân chúng Dương Thành, anh sớm đã bộc phát đại chiêu tiêu diệt mấy tên xấu xa ngang ngược đó rồi!"
Vừa nói ra lời này, Phương Viên với Phương Danh Vinh ngược lại không suy nghĩ nhiều, thấy Phương Bình có thể nói có thể cười, hai người vui mừng đến khóc, làm gì mà còn quan tâm cái khác.
Nhưng sắc mặt Bạch Cẩm Sơn kịch biến, quả nhiên là đỉnh cấp sáu!
Hơn nữa… bị Phương Bình tiêu diệt rồi!
"Phương… hội trưởng Phương, ngươi tiêu diệt kẻ địch rồi?"
Bạch Cẩm Sơn nhất thời không dám gọi thẳng tên hắn, giọng nói mang theo chấn động không thôi, nhẹ giọng hỏi một câu.
Đỉnh cấp sáu!
Hai năm trước, Nam Giang Tổng Đốc Trương Định Nam chính là võ giả cấp sáu.
Mà Phương Bình hai năm trước còn không phải là võ giả.
Phương Bình cười nhạt nói: "Đương nhiên, nếu không, bây giờ ta còn có thể nói chuyện với mọi người sao? Một đám xấu xa ngang ngược thôi mà, qua lần này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho những tên đó, không tiêu diệt bọn chúng máu chảy thành sông tanh trôi vạn dặm, thề không bỏ qua!"
Đang nói chuyện, những người khác cũng đã bay tới.
Bạch Cẩm Sơn vội vàng ân cần hỏi thăm từng người, làm Đề đốc Dương Thành, có vài tin tức hắn vẫn luôn theo dõi.
Hắn biết Tư lệnh Bạch của Nam Giang, những người khác, hắn cũng nhận ra vài người, tuy nhiên người ta có biết hắn hay không cũng khó nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận