Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2937: Phương Bình Còn Sống

Chương 2937: Phương Bình Còn SốngChương 2937: Phương Bình Còn Sống
"Đạo bản nguyên cũng là mượn lực... Sau đó, mình sẽ mượn lực đạo bản nguyên. Lúc còn yếu, mình mượn đạo bản nguyên cường hóa bản thân, sau khi mình mạnh mẽ, có thể trực tiếp bỏ đạo bản nguyên."
Lúc này, Phương Bình đã chân chính lĩnh hội được lời mà người ở Ngộ Đạo Nhai nói.
Đạo bản nguyên chẳng qua cũng là ngoại lực.
Quan trọng vẫn là mạnh mẽ tự thân!
"Lão Trương có đi đạo mạnh hơn, mình cũng không thèm. Đều là đồ mình không cần, chơi chán bỏ đi mới cho ổng!"
Hôm ở Ngộ Đạo Nhai, Phương Bình đã thấy ngôi sao bản nguyên của người kia nổ tung - người đó là cường giả khai sáng đạo bản nguyên.
Bây giờ hồi tưởng lại, Phương Bình thấy mình cũng tương tự đối phương biết bao?
Mình cũng đã để sao bản nguyên sụp đổi
BỊ coi thường!
"Nếu chưa chết, có lẽ đã đi ra một con đường khác, vạn lực quy nhất!"
BỊ trào phúng!
Bên ngoài, lão Trương cảm ứng được tất cả mọi chuyện bên trong đại đạo bản nguyên của mình, sắc mặt ông đen kịt.
Trong lòng nghĩ những điều này, Phương Bình mở miệng mắng: "Vô dụng ghê, phá bảy mà đánh không lại ba tên phế vật. Dung đạo cho ngươi cũng bằng không, chờ đó, chờ lát nữa ta xuống núi, ta trảm Thiên Vương cho xeml"
Bị khinh bỉI
"Người kia... cuối cùng đã chết chưa?"
Lúc trước, một cuốn Sách Đại Đạo của ông đã nhốt được nhiều vị cường giả tuyệt đỉnh. Hôm nay, ông muốn cầm chân Lê Chử trong chốc lát để tiêu diệt hai vị Thiên Vương cổ xưa là Tốn Vương và Cấn Vương.
"Sách Đại Đạo!"
Bên ngoài, Sách Đại Đạo đã lâu không được lão Trương dùng đến xuất hiện, như cái lồng bàn, lập tức chộp vào người Lê Chửi
Con rùa con Phương Bình này, dám nói chuyện với ông như vậy. Có phải hắn đã quên, thực lực hắn đã giảm mạnh, bây giờ ngay cả nhục thân cũng không dám khôi phục hay không? Sống nhờ trong đại đạo bản nguyên của mình mà nói chuyện kiểu đó, có tin mình đá ra ngoài hay không?
Từng tiếng quát âm vang truyền ra, Sách Đại Đạo nhanh chóng lật trang sách, vô số Trương Đào từ trong sách đi ra, vây nhốt Lê Chử.
"Trấn!"
"Khốn!"
"Phong!"
Lê Chử hơi thay đổi sắc mặt, khí cơ dao động. Thấy vậy, hắn khẽ thở dài một tiếng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, thu hồi Vạn Giới Đỉnh, nhắm mắt, không tiếp tục để ý nữa.
Thân là cường giả Thiên Vương cổ xưa, là một trong tám Thiên Vương, hai người cũng không yếu, thực lực mà hai người thể hiện ra lúc này đều gần phá sáu đỉnh phong. Sách Đại Đạo vừa ra, vây nhốt Lê Chử, Lê Chử cũng không phản kháng, mà ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, trấn áp bản nguyên.
Lần này vận dụng Vạn Giới đỉnh, có lẽ đã xảy ra chuyện.
E là... Chưởng Ấn Sứ vẫn chưa hoàn toàn bị diệt, Lê Chử vẫn luôn dùng Vạn Giới Đỉnh để trấn áp đối phương trong những năm qual
Lúc này, sắc mặt Cấn Vương và Tốn Vương cũng không dễ nhìn.
Tốn Vương và Cấn Vương không lên tiếng mắng, bọn họ cảm nhận được sự khác thường của Lê Chử.
Đáng tiếc, trước đó cả hai đều bị Ma Đế đánh bị thương, sau lại bị Trương Đào đánh tan thể bản nguyên, họ chỉ có thể phát huy được bảy phần thực lực.
Bảy phần thực lực... Đối với cường giả đỉnh cấp mà nói, đừng nói là chênh lệch lớn như vậy, dù chỉ chênh lệch một chút thôi thì cũng đã có khả năng đối mặt với nguy cơ tử vong.
Nếu hai người không liên thủ, lúc này mà còn không chạy thì có lẽ sẽ bị Trương Đào giết!
Chạy trốn? Hai vị Thiên Vương không muốn!
Hiện tại chạy trốn, Trương Đào sẽ chỉ càng ngày càng mạnh.
Trước khi vào đây, hai người cũng đã từng hợp tác để đối đầu với Trấn Thiên Vương, vẫn luôn đối đầu với Nhân tộc, sao Trương Đào có thể bỏ qua cho bọn họ.
"Lê Chử, còn cần bao lâu!"
Tốn Vương quát lên một tiếng, không có Lê Chử hỗ trợ, hai người bọn họ không phải là đối thủ của Trương Đào.
"15 phút!" Lê Chử mở mắt, đáp lại một câu.
Sắc mặt hai người thay đổi, cần thời gian dài như vậy, đối với cường giả như bọn họ, 15 phút đủ để giải quyết nhiều trận chiến.
"Vẫn còn muốn trở mình sao?" Trương Đào quát lạnh, chém Trảm Thần Đao xuống, hư không vỡ tan, khiến hai vị Thiên Vương không ngừng bay ngược.
"Ngươi cho rằng ngươi thắng chắc rồi sao?" Tốn Vương phẫn nộ quát: "Ngươi mượn lực người khác, có thể duy trì bao lâu? Ngươi thật sự cho rằng bản thân mình là Thiên Vương phá bảy sao!"
"Đủ để giết các ngươi!"
"Âm!"
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, Thiên Vương Ấn va chạm với Trảm Thần Đao, hư không sụp xuống, dư âm năng lượng lan khắp nơi, nhóm người Chiến Vương cách đó không xa dồn dập bỏ chạy, sắc mặt ai nấy đều trắng như tờ giấy, có chút vô lực.
Lão Trương suýt chút nữa thì hút khô bọn họ, bây giờ bọn họ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Đi thì không dám đi. Nếu rời đi quá xa, sợ bị người mai phục giết cả bọn.
Nhưng không đi thì cũng phải cẩn thận tránh né, không để bị dư âm lan trúng, nếu không, coi như chết vô ích.
Vừa chạy, Chiến Vương vừa mắng chửi, lần này, không phải mắng Trương Đào, mà là mắng Lý Chấn.
"Đồ vô dụng, Minh Vương không phải cùng sóng vai với Võ Vương sao? Ngươi cũng có lão tổ là cường giả đỉnh cấp, sao bây giờ lại yếu thế này..."
Lý Chấn tức muốn hộc máu, ngươi mắng ai đó? Ngươi tự xem lại mình trước có được không?
Lúc này là lúc nào rồi mà lão già này còn có sức mắng mình hả giận? Bản thân vô dụng thì đừng có giận lây sang tai
Chiến Vương mắng một hồi, bỗng than thở: "Thằng nhóc kia chết thật rồi sao?" Nghe vậy, sắc mặt của các vị cường giả tuyệt đỉnh ở đây đều trở nên âm u.
Ngoại trừ Trương Đào, bọn họ thật sự không biết Phương Bình còn sống hay đã chết.
Nhưng chặt đứt đại đạo, có thể không chết sao?
Động tĩnh đại đạo vỡ vừa rồi quá lớn!
Mọi người trâm mặc, trong Thiên Phần giả, đại chiến liên tục nổ ra, cường giả Nhân tộc hy sinh quá nhiều... Đương nhiên, kẻ địch chết nhiều hơn.
Nhưng cuối cùng, họ mất Phương Bình, đây xem như là tổn thất lớn nhất của nhân loại!
Giết nhiều cường địch hơn nữa cũng khó mà bù đắp lại.
Ngày đó, Trương Đào dẫn người tiến vào Thiên Phần giả, bày ra cạm bây này, là để những thiên tài như Phương Bình có thời gian trưởng thành, trở thành xương sống đời tiếp theo của nhân loại.
Nhưng hiện tại, Nhân Vương đơi mới của nhân loại lại chết trước mặt mọi người.
Trong đám người, còn có vài người không nói chuyện. Trần Diệu Tổ, Ngô Xuyên, và mấy vị cường giả khác, đều không lên tiếng.
Trận chiến này, họ không chỉ mất Phương Bình, còn mất bốn vị tuyệt đỉnh.
Ngày xưa, Nhân tộc có hơn 50 vị cường giả tuyệt đỉnh.
Mà bây giờ, ngoại trừ Trương Đào và Trấn Thiên Vương, tuyệt đỉnh ở nơi này chỉ còn khoảng 20 người.
Thế hệ tuổi trẻ như Trương Vệ Vũ, Nam Vân Nguyệt đều còn sống. Không phải vì bọn họ mạnh, mà vì thế hệ trước đã che chở cho bọn họ.
Trước đó, Trần Diệu Tổ muốn liêu mạng, là một vị Cổ Phật của Thánh Địa Cổ Phật ngăn lại.
Giờ khắc này, trong đám người, sắc mặt Triệu Hưng Võ lần lượt biến đổi. Ngay sau đó, ông đột nhiên phóng thẳng lên trời, đi về một nơi ở xa xa.
Là vị trí của Nguyệt Linh!
"Chưởng môn ngoại môn Vương Ốc - Triệu Hưng Võ, lại xin Tông chủ ra tay một lần, giúp đỡ Nhân tộc ta!"
"Cầu Tông chủ ra tay một lần, Triệu Hưng Võ kính bái!"
Âm ầmI
Triệu Hưng Võ phá không mà đi, quỳ giữa hư không, hư không phá nát, đầu gối nổ tung, quát: "Vương Ốc - Triệu Hưng Võ, cầu Tông chủ ra tay giúp đỡ một lần!"
Xa xa, Nguyệt Linh nghiêng đầu, sắc mặt lành lạnh.
Ngoại môn Vương Ốc, Triệu Hưng Võ núi Vương Ốc!
Lần trước, chính là người này đến núi Vương Ốc, xin bà xuống núi.
Sắc mặt Nguyệt Linh lành lạnh, cách không bình tĩnh đáp: "Giúp đố? Võ Vương không phải đang đánh hai vị kia như con sao? Đâu cần bản cung giúp đỡ!"
"Cầu Tông chủ ra tay, áp chế một vương, để Võ Vương trảm một vương, báo thù cho Nhân Vương!"
Sắc mặt Nguyệt Linh không thay đổi: 'Áp chết một vương? Ngươi có biết, đây là một trong tám Thiên Vương cổ xưa, bản cung ra tay cũng có nguy cơ mất mạng. Nhân tộc các ngươi luôn nói cường giả Tam Giới ích kỷ, nhưng lại muốn bản cung mạo hiểm, ai ích kỷ hơn?"
Triệu Hưng Võ không nói gì.
Nguyệt Linh khế cười một tiếng, liếc nhìn ba vị Thiên Vương đại chiến ở phía xa xa, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn, không có tư cách ra lệnh cho bản cung! Võ Vương, ngươi dung đạo của Phương Bình, đạo Nhân Vương càng thêm hoàn thiện, nếu ngươi đồng ý mở bản nguyên, để bản cung quan sát một lần, bản cung có thể ra tay giúp ngươi một lần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận