Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2727: Lập Uy, Đại Thế (2)

Phương Bình đã khôi phục hình dáng ban đầu từ lâu, lúc này, hắn chân mang giày chiến, thân mặc quân phục, tóc ngắn năng động, đút một tay vào túi áo, trông hoàn toàn khác biệt so với đám người này.
Tu luyện đến cảnh giới như Phương Bình, vóc người khá là tốt, khí chất cũng hơn người bình thường.
Phương Bình đạp bước ra khỏi đường nối hư không, nếu không lên tiếng, hắn rất có phong phạm lạnh lùng giống Lý Chấn.
Nhưng mà rất nhanh, hình tượng cường giả lạnh lùng đã sụp đổ.
Vừa bước ra, nhìn thấy cường giả bốn phương tám hướng, Phương Bình thoạt sững sờ, sau đó nhếch miệng cười nói: "Các vị đều ở đây à?! Cùng nhau đi uống một ly nhé?"
Mọi người lạnh lùng nhìn hắn.
Hòe Vương cười lạnh nói: "Bản vương biết ngay mà, chắc chắn là người này khuấy đảo ở Thần Giáo, gây nên hỗn loạn! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tích trữ tám ngàn năm của Thần Giáo đều đã rơi vào tay hắn!" Phương Bình cười ha hả nói: "Ô, cái này ngươi cũng biết á? Hòe Vương, ngươi đúng là con giun trong bụng ta, cái gì cũng biết, đúng là không dễ dàng, biết vậy ta đã sớm đi sổ giun rồi!"
Sắc mặt Hòe Vương khó coi, hắn cũng hiểu văn hóa của nhân loại, đương nhiên hiểu lời này có nghĩa là gì.
Một số cường giả thời Thượng Cổ dù không hiểu lắm thì cũng có thể nghe được Phương Bình đang làm nhục Hòe Vương. Nhưng lúc này cũng không ai nói gì.
Bỗng Minh Đình đạo nhân lạnh lùng lên tiếng: "Nhân Vương, không phải đã nói cùng nhau tiến vào Thần Giáo sao? Sao ngươi lại một mình đến trước?"
"Dò đường, Địa Tuệ bị ta tiêu diệt, không ai dò đường, ta đương nhiên phải đến trước dò đường chứ" Phương Bình cười nói: "Làm sao? Minh Đình Chân Quân cảm thấy không được ư?"
Nói xong, Phương Bình lại cười nói: "Mọi người nên giải tán đi, vây quanh chỗ này làm gì! Tà giáo có ba Đế chín Thần, bây giờ chỉ còn Phong Vân Đế Tôn và Địa Hình Chân Quân sống sót, tối hôm qua họ đã mang theo gia sản bỏ chạy, mọi người gây chuyện thì cứ tự nhiên đi tìm bọn họ"
"Phương Bình!"
Một tiếng quát nhẹ vang lên, sau một giây, một con rồng lớn vờn quanh không trung, đây là con trai của Vạn Yêu Vương. Cũng là vương chủ đương nhiệm của Vạn Yêu vương đình.
Long Khi!
"Giao ra bảo vật Thần Giáo, ngươi một mình đi vào Thần Giáo, cường giả Thần Giáo tử thương gần như không còn, tích lũy tám ngàn năm của Thần Giáo rơi hết tay ngươi, lẽ nào ngươi muốn nuốt một mình?" Phương Bình phiền muộn, nhìn con rồng này, cười nói: "Ngươi là con trai của con giun dài kia phải không? Ngươi mặc kệ ta có độc chiếm hay không, đó là đồ ngươi sao? Có liên quan gì tới ngươi? Khôn Vương còn chưa mở miệng nói gì, đến phiên ngươi lên mặt với ta?"
Phương Bình nói xong, xì cười một tiếng, nhìn quanh tứ phương, khinh thường nói: "Đừng nhìn ta như vậy! Có phải là ta đã lấy bảo vật, ta lấy bao nhiêu, có liên quan đến các ngươi sao?"
"Xem các ngươi kìa, nếu bản thân có năng lực thì đi diệt tà giáo, đi đoạt bảo đi. Không có năng lực, vậy thì đánh đánh lén, tiêu diệt vài tên đồng hành, cứ nhắm vào ta làm cái gì? Phương Bình ta đây dễ ức hiếp vậy ư? Ta chưa đủ ác?"
Phương Bình nhẹ rên một tiếng, cười lạnh nói: "Số lượng cấp Đế, tuyệt đỉnh mà ta giết còn nhiều hơn số người các ngươi có mặt ở đây! Làm sao, uy hiếp ta? Đe dọa ta? Muốn giết ta? Các ngươi cho rằng ta thật sự ăn không ngồi rồi đấy hả?"
Phương Bình hung hăng càn rỡ không biết điều chút nào!
Nơi đây hiện có hơn 10 vị tuyệt đỉnh! Còn có cường giả cận Đế như Minh Đình! Nhưng Phương Bình vẫn tùy tiện hung hăng lớn tiếng, hoàn toàn không để ý đến nhóm người này.
Giờ khắc này, phía sau đoàn người, Linh Tiêu và Thanh Họa cũng có mặt.
Thấy Phương Bình tùy tiện hơn thường ngày, Linh Tiêu không nhịn được truyền âm nói: "Sư thúc, cẩn thận một chút!"
"Hả?"
"Tuy Phương Bình có hơi vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ để bản thân chịu diệt vong! Hắn lớn lối như thế, hẳn là có niềm tin, có chỗ dựa... Lẽ nào... Thiên Đế chưa đi?"
Vừa nghĩ tới đó, dù Linh Tiêu cũng là người ương ngạnh, không sợ trời không sợ đất, cũng phải sốt sắng căng thẳng.
Thiên Đế, truyền thuyết chân chính.
Ngay cả Nguyệt Linh Đế Tôn là sư tổ của cô, là cường giả thời Thượng Cổ, con gái Hoàng Giả, chủ nhân Vương Ốc, có lực chiến cấp Thiên Vương... Nhưng so với Thiên Đế năm xưa được gọi là cường giả số một, thì vẫn có phần không bằng.
Trong tám ngàn năm qua, Thiên Cẩu vô địch!
Dù Thiên Cẩu đã chết ba ngàn năm, trong ba ngàn năm này, cũng không có người thứ hai được khen là cường giả vô địch.
Nói đến Thiên Cẩu, sắc mặt Thanh Họa cũng hơi thay đổi.
Hôm qua, sau khi cô rời khỏi nơi này, cô đã chạy theo Vũ Vi Thánh Nhân, đáng tiếc, không đuổi kịp. Nếu có Thánh Nhân từ thời Thượng Cổ ở đây, ít nhất họ cũng có một chút sức lực phòng ngự.
Nhưng Vũ Vi Thánh nhân đuổi theo Miêu Thụ, lúc này, một khi Thiên Đế xuất hiện, họ thật sự không có sức chống lại.
Một bên khác.
Khí tức của Khương Quỳ lúc này cũng rất mạnh mẽ, tuy còn chưa chứng đạo, nhưng cách tuyệt đỉnh không xa, sắp đặt chân đến cảnh giới này rồi.
Những người như bọn họ, năm xưa đã là đỉnh cấp chín, sau vài lần đại chiến, dù chưa chứng đạo thì cũng sắp rồi. Nhìn về phía Phương Bình, Khương Quỳ nhìn thúc thúc đứng bên cạnh mình, truyền âm nói với đối phương: "Thúc phụ, Phương Bình vô cùng dẻo miệng, nếu thật sự không địch lại, e là hắn đã bắt đầu lôi kéo các nơi hợp tác. Nhưng hiện tại hắn lại cố ý chọc giận mọi người, thúc phụ cẩn thận!" Khương Húc cảnh giác, nghiêm mặt lại, hắn cũng không dám khinh thường Phương Bình.
Đây là một người đã giết rất nhiều Chân Thần! Đến lúc này, ai dám xem thường Phương Bình thì hẳn là chán sống rồi.
Nhưng mà tích trữ tám ngàn năm của Thần Giáo... Ai biết Phương Bình nhận được bảo vật gì, ngay cả hắn cũng hơi động lòng.
Bốn phương tám hướng đều có cường giả. Có tuyệt đỉnh, cũng có không phải tuyệt đỉnh. Nhưng dù không phải tuyệt đỉnh thì cũng là đỉnh cấp chín.
Những người này tham dự chuyện này cũng là vì đột phá.
Đến mức này, quan sát đại chiến giữa các Chân Thần, không trực tiếp tham dự thì bọn họ cũng khó mà tử vong.
Ngược lại, có lẽ sẽ gặp được cơ duyên, trực tiếp chứng đạo.
Phía Đông, một con trâu, một con chó cùng nhau tụ tập một chỗ.
Lực Vô Kỳ ngây dại nhìn Giảo thay đổi thành một con chó hồi lâu vẫn chưa tin vào mắt mình.
Kim giác của ngươi đâu? Đó là vũ khí mạnh nhất của ngươi, đâu mất rồi?
Giáp vàng của ngươi là thứ phòng ngự rất tốt, sao lại biến thành lông chó rồi?
Mấy cái đốm báo trên người ngươi đâu, sao mất tiêu rồi?
Ngươi giả mạo Thiên Cẩu như vậy vui lắm sao?
Giảo không quan tâm ánh mắt của Lực Vô Kỳ, giờ khắc này, nó nhìn Phương Bình chằm chằm, cẩn thận truyền âm nói: "Ê trâu đần, ngươi nói đầu bếp... Nhân Vương có phải đã lấy được thứ tốt rồi hay không? Ta chắc chắn người tà giáo bị lão tổ của ta giết, vậy có phải bảo vật nên thuộc về ta?"
"..." Lực Vô Kỳ nhìn nó như đang nhìn một con vật ngu ngốc, ngươi điên rồi sao! Ngươi muốn cướp đồ vật của Phương Bình? Tam giới có ai không biết, Phương Bình có thù tất báo, trước kia ai cũng hoài nghi hắn là Thiên Đế chuyển thế, hắn còn giống Thiên Đế hơn cả ngươi, ngươi không sợ hắn chơi chết ngươi?
Giảo bị nó nhìn đến bất mãn, truyền âm cả giận nói: "Đó là đồ do lão tổ của bản vương lưu lại, hậu duệ như ta đứng ra đòi lại, không đúng sao?"
"Ngươi nói chuyện này với ta làm gì? Ngươi giỏi thì ngươi xông lên đi!"
Giảo không nói gì, ta dám ư?
Sau khi mạnh lên, có cảm giác đầu bếp nham hiểm hơn trước nhiều, cũng giả dối hơn nhiều. Chân Thần chết trong hắn còn ít sao? Nó nào dám tự chuốc phiền phức.
Nhưng mà... Đó là đồ của lão tổ!
Lão tổ chỉ để lại cho mình một bộ công pháp, còn lại thì chẳng có gì, Giảo cũng đỏ mắt.
Nó chắc chắn Phương Bình đã có thu hoạch không nhỏ, bằng không sẽ không đợi đến bây giờ mới ra, mà hẳn là sẽ chạy trốn ngay sau khi lão tổ vừa rời đi.
Nó quá hiểu Phương Bình! Nếu Phương Bình không có thu hoạch gì, thì ngay ngày hôm qua đã nhân cơ hội trốn đi rồi.
Các nơi đều đang bàn luận, có người Phương Bình biết, cũng có những gương mặt xa lạ.
Một số người của tiên đảo hải ngoại cũng đến.
Lạc Vũ đi theo một vị cường giả có nhục thân óng ánh, hình như hai người đang truyền âm Nguyệt Vô Hoa đi bên cạnh một người phụ nữ trung niên, hai người cũng đang nói chuyện.
Cường giả rất nhiều, Phương Bình có mạnh hơn nữa, cũng sẽ không phải là đối thủ của nhiều Chân Thần như vậy.
Nhưng lúc này đây, mọi người lại có phần kiêng kỵ.
1779 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận