Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1947: Thánh Chửi (2)

"Bản tọa muốn trở thành Chân Vương!"
"Hòe Vương đều có thể trở thành Chân Vương, bản tọa cũng có thể!"
Đủ loại suy nghĩ hỗn tạp bắt đầu tràn vào trong đầu Phương Bình, Phương Bình lắc đầu, thật ra ở nơi này, hắn cũng không phải là bản thể thật, chỉ là một luồng ý chí mà thôi, nhưng Phương Bình vẫn có cảm giác như đang bị tấn công.
Chẳng trách lão Trương nói, khi ngươi khai phá bản nguyên, mọi luồng suy nghĩ khác nhau sẽ tấn công ngươi từ bốn phương tám hướng.
"Trở thành Chân Vương!"
"Nhất định phải trở thành Chân Vương!"
"Chỉ có Chân Vương chí cao vô thượng!"
Phương Bình cảm thấy niềm tin của tên này cũng khá, không đến nỗi quá tạp nham, dù sao thì hắn cũng đã bước vào bản nguyên, chắc chắn cũng phải là hạng người có ý chí kiên định.
Hắn chỉ có một suy nghĩ suy nhất, muốn trở thành cường giả Chân Vương, tiện thể khinh bỉ Hòe Vương.
Đi một hồi, Phương Bình giống như nhìn thấy một vị võ giả trong hư không tăm tối, trong hỗn độn, vung vẩy búa, mở ra một con đường. Cũng chính là bản nguyên dưới chân!
Vị võ giả mở ra con đường này chính là vị võ giả đang vung búa ở đó, hắn đang mở đường trong bóng tối, đó chính là căn nguyên của bản nguyên.
"Ý chí rất đơn giản... trở nên mạnh mẽ? Thế nghĩa là, có rất nhiều cường giả đều có loại ý chí này, cho nên chỉ cần ý chí đủ kiên định là có thể mở ra con đường bản nguyên của mình?"
Phương Bình vẫn còn nghi vấn trong lòng, không cảm nhận được thứ gì đặc biệt. Chẳng lẽ là do con đường này quá đơn giản sao?
Phương Bình tiếp tục đi tới, bỗng nhiên, Phương Bình hơi động, hình như 100 mét phía trước có một cái lỗ.
"Quá khó... Đi vòng qua đi." Khi Phương Bình đi tới gần lỗ hỏng, một luồng suy nghĩ đâm vào đầu hắn.
Vị cường giả bản nguyên kia hình như đang tự lẩm bẩm với bản thân. Ngày xưa, lúc mở đến chỗ này, hình như hắn đã dao động. Mới tới 100 mét mà đối phương đã bắt đầu dao động, con đường này vốn dĩ rộng khoảng 1 mét, từ chỗ này trở đi thì lại càng ngày càng hẹp.
Phương Bình càng đi càng thấy con đường hẹp lại. chỉ còn bằng một phần hai độ rộng trước đó.
"Ta không bằng Hòe Vương, không bằng những Chân Vương khác, ta không làm được. Quá khó, ta không thể tiếp tục đi nữa.”
"Đi vòng qua... rẽ sang chỗ khác, chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn chút nữa thôi, Chân Vương quá khó..."
"Trở nên mạnh mẽ khó quá!"
"Không thể đi nổi tới cuối đường rồi! Không phải ta yếu, mà là thật sự không đi được..."
Từng luồng, từng luồng suy nghĩ vang lên trong đầu Phương Bình, đều là tiếng lầm bầm lầu bầu của vị cường giả kia, cũng không phải chúng thực sự tồn tại, mà là một loại ý chí còn sót lại. Ngày xưa, khi người đó mở ra con đường này, hắn bắt đầu dao động, phủ định quyết tâm trở nên mạnh mẽ của chính mình, được chăng hay chớ, tự mình thỏa mãn, không muốn đi tiếp nữa. Chỉ cần mạnh một chút là được, không cần quá mạnh mẽ.
Mà Phương Bình phát hiện một chuyện, khi người đó nói ra câu "Không đi được", con đường nhỏ lầy lội đầy lỗ kia xuất hiện hiện tượng sức mạnh tràn tán, không biết đó là loại sức mạnh gì, vô hình vô chất, nhưng đúng là có cảm giác tràn tán không ngừng bốc lên.
"Cái này hay đấy!" Phương Bình có chút bất ngờ, sức mạnh bốc hơi đi đâu rồi?
Người này tự phủ định con đường của mình, nên sức mạnh tăng cường rất yếu, tuy hắn đã đi được 200 mét, nhưng lại chẳng tăng nổi gấp 0.2 lần sức mạnh, bởi vì sức mạnh của hắn tản đi rất nhiều.
"Vậy ta phải làm sao mới có thể khiến năng lượng của hắn phản phệ đây?"
Phương Bình có chút nghi hoặc, bây giờ phát hiện duy nhất của hắn chính là bản nguyên của đối phương dài khoảng 100 mét, xuất hiện hiện tượng sức mạnh tràn tán, bắt nguồn từ việc đối phương tự phủ định chính con đường của mình. Chẳng lẽ đó chính là khiếm khuyết sao?
"Lẽ nào ta chỉ cần rống to một câu, ngươi là kẻ nhu nhược, thì hắn sẽ bị phế bỏ hả? Làm gì tới mức đó chứ? Thế cũng quá đơn giản."
"Với lại, mở ra con đường bản nguyên cũng không khó khăn gì. Cái tên này chả có tình huống đặc biệt gì, chỉ một lòng muốn trở nên mạnh mẽ, thế là, bước lên bản nguyên, nhưng sau đấy hắn lại tư phủ định mình, khiến con đường của mình đứt mất..."
"Không đúng!" Phương Bình bỗng nhiên lùi lại mấy bước, sau đó lẩm bẩm nói: "Bản nguyên... Bản nguyên cũng không phải là đường! Thứ bùn đất này trông giống như cái gì đó được tích lũy dần qua năm tháng? Kinh nghiệm? Ý chí? Gốc gác?"
Phương Bình bỗng nhiên đạp xuống đất, sau đó, hư không lại đột nhiên xuất hiện một số hình ảnh. Một vị thiếu niên vung vẩy trường đao, đang tập võ. Sắc mặt của hắn rất kiên nghị, rất giống vị võ giả đang mở đường ban nãy.
"Nó thật sự ẩn chứa ký ức của đối phương, đó là quãng thời gian khi còn trẻ của hắn! bản nguyên... Hóa ra là một loại kinh nghiệm tích lũy sao?"
Phương Bình đăm chiêu, thiếu niên vẫn còn đang vung vẩy trường đao, sắc mặt kiên định, mà giờ khắc này, Phương Bình cũng phát hiện con đường dưới chân cũng đã ngưng tụ hơn trước.
"Lúc còn trẻ, ý chí kiên định, nên mới có thành tựu bản nguyên như hiện tại. Từ thời niên thiếu, hắn đã luôn một lòng muốn trở nên mạnh mẽ, nửa đoạn trước, con đường vẫn rất trống trải, mãi đến tận khi về già, năm tháng trôi qua, hắn không còn ý chí kiên định như năm đó, dao động bản tâm, bản nguyên cũng bắt đầu thay đổi."
Phương Bình nhìn một lát, cảm thấy có chút thu hoạch, lại cảm thấy như không có thu hoạch gì. bản nguyên của tên này không có gì đặc biệt, không cảm giác được gì. Nhưng lỗ hổng lớn kia đúng là có tồn tại.
"Tự mình phủ định con đường của chính mình... Vậy mình phải làm thế nào mới có thể khiến hắn xuất hiện tình trạng bản nguyên hỗn loạn?"
Phương Bình có chút không rõ, ngay vào lúc đó, mắt Phương Bình tối sầm lại, sau một khắc, Phương Bình phát hiện mình còn đang bị lão Lý kéo chạy.
"Nhanh vậy sao?" Phương Bình thầm mắng trong lòng, nhanh thế, còn chưa kịp thấy gì!
Thế là xong rồi hả? Phương Bình vội vàng xem mình đã mất bao nhiêu điểm tài phú, thấy rồi thì chỉ biết câm nín, mất khoảng 15 triệu điểm. Một tên vớ vẩn như thế mà cũng mất đến 15 triệu điểm điểm tài phú, lỗ muốn chết luôn!
Hình như tên đó không phát hiện mình vừa chui vào bản nguyên của hắn, vẫn còn đang đuổi theo.
Phương Bình lập tức truyền âm nói: "Lão sư, ta thấy được bản nguyên của đối phương, cũng không thấy được gì nhiều, chỉ biết lúc đi được tầm 100 mét, hắn tự phủ định con đường của mình, xuất hiện hiện tượng sức mạnh tràn tán, mấy thông tin đó có tác dụng gì không?"
"Hả?" Lão Lý suýt chút nữa đã rớt cằm té xuống đất.
Đùa gì thế? Thằng nhóc này thật sự chạy vào xem sao? Má nó đây là thứ sức mạnh nghịch thiên gì vậy?
"Tự phủ định mình, ý chí không vững chắc, con đường có khiếm khuyết." Lão Lý nói vài câu rồi nhanh chóng kết luận: "Đơn giản, trong tình huống này, phải để hắn tự nghi ngờ bản thân mình! Một khi hắn đã tự nghi ngờ mình, hắn sẽ bị phản phệ ngay lập tức!"
"Đơn giản vậy sao?"
"Không đơn giản chút nào đâu."
Lão Lý giải thích: "Sau khi phát hiện khiếm khuyết của đối phương, chúng ta phải sắp xếp kế hoạch sao cho hoàn hảo, khiến hắn tự nghi ngờ và phủ định chính mình! Đây thật ra cũng là một loại năng lực, cho nên, không phải cứ phát hiện khiếm khuyết của hắn là ngươi có thể giết được hắn."
Phương Bình trầm ngâm nói: "Tự nghi ngờ... Tự phủ định, cũng không dễ dàng gì. Hình như hắn là thuộc hạ của Hòe Vương, bây giờ hắn đang tin cái gì?"
"Tin Hòe Vương rất tín nhiệm hắn sao?"
Phương Bình không biết, nhưng không ngại thử một lần, rất nhanh, Phương Bình bỗng nhiên nhìn về phía tên đó, cười to nói: "Ê tên kia, đúng là ngươi đó, thuộc hạ của Hòe Vương!"
Phía sau, vị cường giả bản nguyên kia vô cùng lạnh lùng, lãnh khốc dị thường.
Phương Bình ha ha cười nói: "Lão già, vẫn tiếp tục truy sát ta hả? Nếu ngươi thật sự giết ta, ngươi có tin Hòe Vương sẽ rút da của ngươi không?"
"Hả?" Sắc mặt của hắn đột nhiên rất khó coi, có chút phẫn nộ, có chút căm tức và nghi hoặc.
"Lần này, toàn bộ thần tướng đến vực Nam Thất đều là con tốt! Đây là thỏa thuận của tuyệt đỉnh, để hoàn thành một kế hoạch lớn hơn! Lão già, đừng có đuổi theo nữa, còn đuổi nữa ta sẽ không khách khí đâu!"
"À mà, lão già, ngươi dám lén lút dám nói xấu Hòe Vương, chờ chết đi!"
"Ăn nói linh tinh!" Người này quát chói tai một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận