Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1362

Bên ngoài thành Yêu Quỳ có đoàn quân phòng thủ của Hoa Quốc, khi nghe được tin Ma Võ đại thắng truyền đến, mọi người lớn tiếng hoan hô, cường giả Tông sư phụ trách tọa trấn nơi này đạp không bay lên, nhìn thành Yêu Quỳ, quát lớn: "Diệt thành Thiên Môn! Sau đó, mục tiêu kế tiếp chính là các ngươi!"
"Thật can đảm!"
"Thành chủ thành Yêu Quỳ, ngươi để cường giả dưới trướng đi giúp thành Thiên Môn là một quyết định ngu xuẩn biết bao! Lần này, kẻ đi trợ chiến chắc chắn phải chết!"
Lúc này, vị cường giả kim thân cấp tám còn lại trong thành đạp không bay lên, lạnh lùng nói: "Võ giả phục sinh, ngươi muốn gây chiến sao?!"
"Chiến thì làm sao! Nhân loại chúng ta xưa giờ chưa từng sợ chiến! Nói cho bọn họ biết, chúng ta có dám chiến không?"
Dứt lời, trong doanh trại, mấy ngàn võ giả đồng thanh hét lên: "Dám!"
"Quân đội nghe lệnh: Khi chiến tranh giữa thành Thiên Môn và Ma Võ chưa kết thúc, bất kể là người hay chó của thành Yêu Quỳ cũng không được bước qua phòng tuyến một bước!"
"Nhận lệnh!"
Ngay lập tức, rất nhiều võ giả trực tiếp phong tỏa tất cả con đường của thành Yêu Quỳ, pháo năng lượng được đặt thành từng dãy từng dãy, nỏ công thành sẵn sàng, ánh sắc lạnh bén nhọn từ mũi tên âm u lóe lên!
Tông sư canh giữ nơi này cao giọng hỏi một câu chói tai: "Thành chủ thành Yêu Quỳ, dám ra khỏi thành không?!"
"Vô liêm sỉ!"
Vị cường giả cấp tám lập tức nổi giận, dù Tông sư quân đội canh giữ nơi này chỉ là cấp bảy, nhưng lúc này, khí thế hừng hực, quát lên: "Dám hay không! Nếu muốn chiến thì chiến! Nhân loại không sợ!"
"Không sợ! Dám chiến!"
Ngay sau đó, xa xa, Điền Mục ngự không đến, chợt quát lên: "Một đám chó thối tha chưa từng thấy máu tanh cũng dám khai chiến với nhân loại chúng ta! Thành Thiên Môn sẽ là kết quả của các ngươi!"
Trong thành, thành chủ thành Yêu Quỳ cũng ngự không lên, ánh mắt tỏa ra sự nguy hiểm, lạnh nhạt nói: "Điền Mục, ngươi muốn khai chiến sao?"
"Phải thì làm sao!"
Thần binh lập tức xuất hiện trong tay Điền Mục, ông quát lớn: "Đến đây! Ta diệt ngươi luôn! Dám ra khỏi thành không?"
"Đang hỏi ngươi đó, dám ra khỏi thành không!"
Điền Mục lại quát ầm lên!
Tuyệt đỉnh đã thỏa thuận, không nên khơi mào chiến tranh!
Nhưng hôm nay, nếu cường giả thành Yêu Quỳ đến giúp thành Thiên Môn, chỉ cần thành chủ thành Yêu Quỳ dám ra khỏi thành, ông dám khởi xướng cuộc chiến chống lại thành Yêu Quỳ!
Trong thành, sắc mặt thành chủ thành Yêu Quỳ tái xanh.
Cây Hoa Hướng Dương to lớn cũng đong đưa, rục rà rục rịch.
Ngay lúc này, sau lưng Điền Mục, Phạm lão đạp không đến, bình tĩnh nói: "Dám to gan ra khỏi thành một bước, hôm nay hủy diệt thành trì thứ hai!"
"Chiến!"
Mấy ngàn võ giả quân đội lại gầm lên, ánh mắt không che giấu được sát ý và hưng phấn.
Ma Võ đại thắng, nhưng đại thắng chắc chắn cũng có tử thương, cũng có tổn thất. Ma Võ dám chiến, bọn họ đương nhiên cũng không sợ chiến.
Nếu bây giờ bùng nổ chiến tranh, cường giả thành Yêu Quỳ tất nhiên sẽ trở về thành, cũng xem như có thể giảm bớt áp lực cho Ma Võ.
Trong thành, có cường giả sợ hãi nhưng vẫn vờ tỏ ra mạnh mẽ, phẫn nộ quát: "Các ngươi dám!"
"Rác rưởi!"
Điền Mục cười nhạt: "24 ngoại vực đều xuất hiện tại địa bàn Hoa Quốc ta, Hoa Quốc đã diệt vô số thành! Nếu không phải vì đối phó vùng cấm thì bọn ta có thể diệt các ngươi trong nháy mắt! Một đám con rơi con rớt mà cũng dám hò hét!"
Trong thành, sắc mặt các cường giả khó coi vô cùng.
Điền Mục lẫm lẫm liệt liệt, cao giọng cười nói: "Canh chừng bọn họ, nếu đám rác rưởi này dám có người ra khỏi thành, trực tiếp công thành, khai chiến!
"Vâng!"
Mọi người lại lớn tiếng đáp lời, khí thế tăng vọt.
Trong thành, một số binh sĩ mặt cắt không còn giọt máu.
Thành Yêu Quỳ tham chiến không lâu, cũng không nhiều. Sau mấy lần khai chiến với nhân loại, đều tử thương vô số, giết đến mức binh sĩ sợ hãi.
Bây giờ, tôn giả và thống lĩnh trong thành đã rời đi một nửa đến trợ chiến cho thành Yêu Mộc, thực lực không bằng xưa. Một khi chiến tranh bùng nổ... Không ít người nhìn các cường giả cấp cao trong thành, ánh mắt hiện rõ nét ưu sầu.
Thành chủ thành Yêu Quỳ không nói một lời, nghiêng đầu nhìn phương xa, nơi đó là hướng của thành Thiên Môn.
Tên rác rưởi Mộc Vương!
Lần này, nếu không thể tiêu diệt Ma Võ, tổn thất lực lượng của võ giả phục sinh, thành Yêu Quỳ tương lai sẽ gặp khó khăn. Võ giả trong thành đã bị kinh sợ, nhát gan không dám chiến, sao có thể tái chiến?
Lúc này, thành chủ thành Yêu Quỳ hơi sầu lo trong lòng.
Ngày xưa, thành Yêu Mộc ở tuyến đầu, nhưng bắt đầu từ ngày thành Yêu Quỳ tham chiến, thành Yêu Mộc đã tử thương nghiêm trọng.
Không qua bao lâu, lại bùng nổ đại chiến quy mô lớn rồi.
Một khi thành Yêu Mộc bị hủy diệt... thành chủ thành Yêu Quỳ cũng không dám tưởng tượng hậu quả sau này sẽ như thế nào.
Vực Nam Thất có 13 thành, có 6 thành thuộc phái Yêu Thực, thành Yêu Mộc bị diệt, thì chỉ còn lại 5 thành. Nhưng 5 thành này cũng không thuộc cùng một thế lực!
Chân Vương trong Điện Chân Vương rất nhiều, thành Yêu Quỳ thuộc về phái của Trúc Vương, ở vực Nam Thất, Trúc Vương có 3 thành, nhưng 2 thành khác, thật sự sẽ một lòng nghe theo lệnh của Trúc Vương sao?
Ngoại vực và vùng cấm ra vào bất tiện, dù là Chân Vương, thì ở ngoại vực, lực khống chế cũng bị suy giảm đáng kể, huống hồ, vực Nam Thất không phải là lãnh địa của Trúc Vương, nơi này là lãnh địa của phái Yêu Mệnh!
Mặc kệ Điền Mục kêu gào cái gì ở ngoài, hắn tin rằng, võ giả phục sinh cũng không dám tùy tiện công thành.
Dù sao vương đình cũng đang chiếm ưu thế, Điền Mục dám to gan công thành, dù không phải thế lực của mình, Thanh Lang Vương cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ e là... khó có thể cho người ra khỏi thành chi viện cho thành Yêu Mộc.
Điền Mục khiêu khích, mục đích là muốn bọn họ ra tay trước, từ đó mượn cơ hội khai chiến...
...
Thành Yêu Quỳ bị kinh sợ.
Phía Tây Bắc của thành Yêu Phượng, không có quân đội, không có nhiều cường giả Tông sư.
Chỉ một mình Ngô Xuyên cũng đủ chấn nhiếp bọn họ, ông ngạo nghễ đứng trong hư không!
Lúc này, Ngô Xuyên đang lơ lửng ở vùng trời cách cổng thành thành Yêu Phượng 1000 mét!
Không nói một lời, không nói một câu.
Thành Yêu Phượng dám ra tay, ông sẽ dám ra tay giết người!
Trong thành, phủ thành chủ.
Thành chủ thành Yêu Phượng có mái tóc đỏ rực, hắn ngồi trên vương tọa, liếc nhìn ngoài thành, lạnh nhạt nói: "Đây là Trấn thủ sứ của Phục Sinh Chi Địa?"
Bên cạnh, có người nhẹ giọng nói: "Là vị Trấn thủ sứ yếu nhất! Hoa Quốc có bốn vị Trấn thủ sứ, hai vị Chân Vương và một vị cường giả tối cao dưới cấp Chân Vương, người này là người yếu nhất."
"Bốn vị Trấn thủ sứ, hai vị Chân Vương..."
Thành chủ thành Yêu Phượng nỉ non, rất mạnh!
Bốn vị Trấn thủ sứ, địa vị ngang hàng, có thể thấy được lực thực không phải dạng vừa. Dù vị Trấn thủ sứ này không bằng Chân Vương, nhưng cũng sẽ không yếu.
Thành chủ thành Yêu Phượng trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Vương đình truyền lệnh, tiêu diệt Phương Bình của Ma Võ và Tưởng Siêu của thành Trấn Tinh. Bây giờ, phe đang khai chiến với thành Yêu Mộc là Ma Võ, có lẽ Phương Bình cũng ở đó.
Các vị, thành Yêu Phượng nên đi con đường nào?"
"Vương, vương đình ở tận vùng cấm xa xôi, tuy vực Nam Thất thuộc về vương đình, nhưng chúng ta trực thuộc Thanh Lang Vương đại nhân! Lệnh của vương đình cũng không phải là lệnh của Thanh Lang Vương! Lần này, Ma Võ khai chiến với thành Yêu Mộc, thành Yêu Phượng chúng ta tùy tiện ra tay... Có đáng không?"
Người này nói xong, còn liếc mắt nhìn bên ngoài thành. Nơi đó còn một vị Trấn thủ sứ đang đứng kia kìa!
Tuy vương đình hứa hẹn lợi ích rất nhiều, nhưng ai biết có thể lấy được hay không? Dù có thể, nếu người chết rồi, thì còn cái gì nữa!
Có người nói: "Vương, không bằng chúng ta chờ thành Yêu Mộc và Ma Võ quyết định thắng thua. Nếu như thành Yêu Mộc thắng, vậy có lẽ Phương Bình đã tử trận, đến lúc đó, chúng ta ra mặt yêu cầu thành Yêu Mộc giao thi thể Phương Bình cho chúng ta, vậy là có thể đạt được mục tiêu mà không cần phải tham dự trận chiến này..."
Thành chủ thành Yêu Phượng nghe ý kiến này, khẽ gật đầu, ý kiến không tệ.
Nếu thành Yêu Mộc thắng, mình đến xin một bộ thi thể, lẽ nào đối phương không cho sao? Không cần ra sức mà vẫn đạt được mục đích và lợi ích, như vậy tốt hơn tùy tiện tham chiến nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận