Toàn Cầu Cao Võ

Chương 19: Lời Thề Tàn Nhẫn!

Phương Bình không khỏi nghĩ đến những tấm quảng cáo đã nhìn thấy trong trường học, vội vàng nói: “Tớ thực sự còn chưa chú ý tới những chuyện này, lúc trước còn không định thi khoa võ.
Những loại thuốc này bao nhiêu tiền?"
"Bổ Huyết Hoàn tầm 5000 đồng một viên, Bổ Khí Hoàn mắc hoen một chút, tầm 10 ngàn một viên.”
"Còn Huyết Khí Hoàn thì sao?"
Phương Bình lại hỏi một câu, đây là viên thuốc được quảng cáo trong trường học.
"Để tớ xem cậu làm sao mà mua được. Thực ra giá cả mấy loại thuốc này không giống nhau lắm. Tiệm thuốc chính quy có giá tầm 30 ngàn một viên, nhưng cũng có tiệm thuốc không có giấy phép kinh doanh loại thuốc này, nên tầm 20 ngàn chắc cũng có thể mua được.
Nhưng mà khó tìm, có khi cậu tìm tới người ta cũng không nhất định sẽ bán cho cậu.”
Ngô Chí Hào nói vài câu, thấy Phương Bình trầm tư, lại nói: "Năm ngoái, điểm chuẩn chiêu sinh của Nam Giang Võ Đại là 112 cal, thực ra cũng tương đối thôi à, chỉ cần điểm thi những vòng khác ưu tú.
Có những người có thành tích thi văn hóa rất tốt, điểm thi chuyên nghiệp cũng không tệ, nhưng điểm khí huyết thì hơi thấp một chút, cho nên tầm 112 cal là đã có thể đậu rồi.
Nhưng mà nếu những vòng khác, thành tích của cậu không cao lắm, chỉ miễn cưỡng đạt điểm chuẩn, vậy thì chắc chắc yêu cầu điểm khí huyết tương đối cao.
Tớ cũng khá quan tâm đến trường Nam Giang Võ Đại này, nên cũng đã hỏi thăm các đàn anh đàn chị, phần lớn các anh chị năm ngoái đều tầm 115 cal trở lên.
Năm nay có khả năng cao điểm chuẩn sẽ cao hơn một chút, nếu không tớ cũng không tới nỗi lo lắng sẽ thi không đậu.
Cậu…"
Ngô Chí Hào lại ngừng chốc lát, không quá chắc chắn nói: "Hiện tại khí huyết của cậu chính xác là bao nhiêu, tới cũng không chắc lắm, tớ khuyên cậu nên đến bệnh viện kiểm tra đi, nếu kết quả trên 110 cal, thì cậu mua viên Khí Huyết Đan thử xem."
"Khí Huyết Đan?"
Ngô Chí Hào gật đầu nói: "Ừm, mấy viên này đều là thuốc bổ có ở các tiệm thuốc chính quy, nghe nói có loại còn tốt hơn nữa, nhưng mà hiện tại không có ý nghĩa gì lắm với bọn mình, nếu như không thể trở thành võ giả, có uống bao nhiêu thuốc bổ cũng như không.
Khí Huyết Đan chính là một trong số những loại thuốc bổ tốt nhất, nếu may mắn, sau khi uống, hiệu quả không bị trôi đi nhiều, trong lúc kiểm tra sức khỏe có thể bạo phát, tăng thêm được khoảng ba, bốn cal lận!
Nhưng mà Khí Huyết Đan hơi mắc, tận 100 ngàn lận…"
Phương Bình lập tức dẹp sạch ý nghĩ này.
Đùa bố à, có 100 ngàn, cậu có thể đổi được một điểm khí huyết đó, mặc dù cũng không rõ sau này nó vẫn giữ nguyên tỷ lệ chuyển đổi điểm tài phú hay không.
Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, nếu có 100 ngàn, việc cậu có thể làm quá nhiều, ngu gì mua viên thuốc kia.
Khí Huyết Đan tốt nhất hiệu quả cũng chỉ có vậy, vậy những cái khác đều không cần phải nói rồi.
Vốn Phương Bình còn có chút hứng thú với mấy loại thuốc bổ này, bây giờ triệt để không còn ý nghĩ gì nữa.
Hiện tại điểm khí huyết của cậu mới có 1.1 mà đại khái đã đạt được chừng 110 cal, nếu có thể nâng lên thành 1.2, có phải sẽ tăng lên được 120 cal hay không?
Hiệu quả của 10 ngàn có thể sánh ngang với mấy trăm ngàn tiền mua thuốc bổ, lúc này, Phương Bình mới biết mình đã lời quá lời rồi.
Hơn nữa, số tiền này sẽ không biến mất!
Sau khi kiểm tra xong, Phương Bình cũng không ở lại lâu, cùng Ngô Chí Hào bước xuống lầu.
Mẹ Ngô rất nhiệt tình, muốn giữ Phương Bình ở lại ăn tối.
Phương Bình đương nhiên sẽ không ở lại ăn cơm tối, nói khách sáo vài câu rồi ôm bọc sách vở đi ra cửa.
Cậu vừa đi khỏi, mẹ Ngô đã hiếu kỳ hỏi: "Trước đaay mẹ chưa từng thấy bạn học này của con, bạn mới hả?"
Ngô Chí Hào lắc đầu, giải thích: "Là bạn cùng lớp, bạn ấy vừa mới ghi danh thi khoa võ, trước giờ chưa từng làm kiểm tra khí huyết, nên đến nàh mình kiểm tra một chút."
Vừa nghe lời này, mẹ Ngô liền biết gia cảnh nhà Phương Bình cũng không tốt lắm.
Nếu không, đã báo danh thi khoa võ, làm sao lại chưa từng kiểm tra chứ.
Bà theo bản năng hỏi một câu: "Nhìn nó có vẻ hơi kỳ lạ, không cao chứ?"
Ngô Chí Hào gãi đầu một cái, buồn phiền nói: "Rất cao, ít nhất cũng tầm 108 cal trở lên. Mẹ à, mẹ nói xem, con ăn uống no tốt, vậy mà lần đầu đo cũng chỉ khoảng 103 cal à. Có phải hồi còn nhỏ mẹ ngược đãi gì con không vậy?"
Mẹ Ngô trừng mắt nhìn con trai mình, ngược đãi cái đầu con, vì muốn cho thằng con nhà mình thi khoa võ, cả nhà sắp chết đói hết rồi đây.
Hai vợ chồng phấn đấu nhiều năm như vậy, bây giờ cũng chỉ dư được căn nhà thế này thôi.

Tiểu khu Cảnh Hồ Viên.
Tòa số 6, căn 101.
Hôm nay Phương Bình về nhà hơi trễ, lúc về đến nhà, mọi người đều đã ở nhà chờ rồi.
Không chờ ba mẹ hỏi chuyện, Phương Bình vui vẻ ra mặt nói: "Ba, hôm nay lúc con nộp tiền ghi danh thi khoa võ, thầy chủ nhiệm đã đưa con một chồng sách tư liệu để ôn tập thi khoa võ đó.
Mà cái này cũng không đáng kể, hồi chiều lúc tan trường, con có qua nhà bạn học kiểm tra khí huyết.."
"Kiểm tra khí huyết?"
Mặc dù Phương Danh Vinh không quá quan tâm đến việc này, nhưng nghe cũng thấy có điều kỳ quái, nên hỏi: "Có thể kiểm tra trong nhà sao?"
"Dạ, là máy loại nhỏ thôi, cũng không chính xác lắm." Phương Bình giải thích một câu, tiếp tục cười nói: "Ba, ba biết điểm khí huyết của con bao nhiêu không?"
Phương Danh Vinh không hiểu mấy vấn đề này lắm, vẫn là Phương Viên biết chút ít, nghe vậy cười hì hì nói: "95 cal hả? Anh chạy bộ tới trường thôi cũng đã phải thở dốc rồi, thân thể chắc chắn là không được. Ông anh của bạn em đã đi kiểm tra, được 104 cal, nghe nói là có thể thi khoa võ rồi!"
Phương Bình khinh bỉ nói: "104 cal mà cũng đòi đi thi khoa võ hả? Bộ em tưởng khoa võ chẳng ra gì vậy sao?
Vậy mà còn lấy con số đó để kiêu ngạo, có biết xấu hổ không chứ.
Anh trai của em đây nè tuỳ tiện kiểm tra nhẹ một lần đã được 110 cal trở lên, nói không chừng số này còn chưa cao lắm!"
Phương Viên chớp chớp đôi mắt, sau đó "Xì" một tiếng, quay đầu méc ba: "Ba, Phương Bình lại khoác lác kìa!
Bạn con nói, muốn thi khoa võ phải cỡ 110 cal trở lên…"
"Cái đó lâu rồi cô nương ơi, điểm chuẩn của trường Nam Giang Võ Đại năm ngoái là 112 cal, thí sinh thi đậu đa số đều đạt 115 cal.
Năm nay có khả năng điểm chuẩn sẽ bị nâng cao hơn một chút, nhưng may là anh của em có thiên phú dị bẩm, cơ thể vẫn đang trưởng thành, khí huyết cũng sẽ tăng dần lên.
Chờ đến lúc kiểm tra sức khoẻ, anh nhất định sẽ đạt đủ điểm chuẩn. Thi khoa võ năm nay, anh nắm chắc trong tay rồi!"
Phương Bình nói vậy cũng vì muốn để cho ba mẹ an tâm, tốt xấu gì cũng đã lấy 10 ngàn rồi, nếu không có chút thành tích, cũng không tiện ăn nói cho lắm.
Nhưng vừa nghe cậu nói thế, Phương Danh Vinh và Lý Ngọc lại vô cùng sửng sốt.
Con trai mình gần cánh cửa bước vào khoa võ vậy sao?
Hai người có chút không dám tin vào tai mình, lại hơi hoài nghi, có khi nào thằng con mình lại chém gió rồi hay không?
Nhưng Phương Bình lại lập lời thề son sắt, thậm chí còn quay sang véo mặt tròn như trứng của Phương Viên, chắc như đinh đóng cột nói: "Thật sự được 110 cal, nếu thật không đạt được mức đó, con xin thề sau này sẽ không véo mặt Phương Viên nữa!"
"Mẹ!"
Phương Viên vô cùng oan ức, anh thề thì thề, lôi em vào làm cái gì!
Trước lời thề son sắt của Phương Bình, vợ chồng Phương Danh Vinh không tin cũng phải tin.
Tin tưởng lời con trai nói, hai người thoạt đầu còn vui sướng, sau đó lại hơi ủ rũ, thậm chí còn có chút hổ thẹn.
Hiển nhiên, bọn họ tin tưởng lời con trai mình, con trai thật có thiên phú dị bẩm.
Nhưng hiện tại lại bị bọn họ kéo chân rồi.
Lại nghĩ, nếu Phương Bình được sinh ra trong gia đình giàu sang khá giả…
Hai người cũng không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, trên bàn cơm vẫn tươi cười ăn uống, nhưng trong đáy mắt xa xăm cũng không che lấp được thất vọng.

Cơm nước xong xuôi, Lý Ngọc Anh thu dọn chén đũa vào nhà bếp rửa chén, Phương Danh Vinh cũng đi vào.
Phương Viên vuốt cái bụng nhỏ, tâm tình rất tốt, mấy ngày nay, ông anh Phương Bình xấu xa này dường như không giành ăn với mình nữa, nên mỗi ngày đều có thể ăn no nê.
Nhưng mà Phương Bình không giành ăn với mình, cô bé lại cảm thấy có chút mất mát, cứ cảm thấy đồ ăn không còn hương vị như trước nữa.
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận