Toàn Cầu Cao Võ

Chương 858: Nên Chọn Danh Hiệu Hay

"Mấy cái này có liên quan đến chuyện đóng cửa tam tiêu sao?"
"Đương nhiên!"
Lão Lý giải thích: "Cái gọi là đóng kín cửa tam tiêu, chính là phong bế năng lượng trong cơ thể, không để nó trôi ra ngoài. Lực lượng tinh thần, lực lượng khí huyết, lực lượng cốt tủy, lực lượng kim cốt đều là năng lượng của ngươi.
Người khác lên cấp sáu chỉ cần phong bế lực lượng khí huyết và lực lượng tinh thần yếu ớt của bọn họ.
Ngươi thì sao?
Nếu ngươi muốn phong bế toàn bộ sức mạnh này vào trong cửa tam tiêu, nghĩ xem, khó khăn cỡ nào!"
Lão Lý nói xong, bỗng nhiên cười rộ lên: "Ngươi cũng nên tu luyện từ từ đi, nhóc con, ta lên cấp chín nhiều khi ngươi còn chưa đóng được cửa tam tiêu ấy chứ. Lần này xong đời nha con, nếu ngươi không mạnh như vậy, có lẽ không cần tốn bao nhiêu thời gian đã có thể đóng kín cửa tam tiêu được rồi."
Sắc mặt Phương Bình liên tục thay đổi, đừng giỡn kiểu này chứ.
Ngô Khuê Sơn cũng thêm dầu vào: "Thật có khả năng như vậy, đóng kín cửa tam tiêu thực ra chính là phong bế, giấu đi sức mạnh của mình. Nhưng nếu ngươi phong bế năng lượng của ngươi thì... cửa tam tiêu của ngươi sẽ tích trữ sức mạnh mạnh hơn, uy lực tự bạo sẽ rất lớn."
Lão Lý tiếp lời: "Cầu thiên địa của hắn cũng mạnh mẽ lắm, uy lực tự bạo cũng lớn, đến lúc cần thiết, tự bạo cả hai, sát hại một vị cấp bảy cũng là chuyện thường."
Trần Diệu Đình cân nhắc: "Lại phối hợp có nửa kim thân nữa, nói không chừng còn có thể kết hợp với người khác, nổ banh xác một vị cấp tám thử xem. Thằng nhóc này không hẳn có thể lên cấp tám, nhưng có thể sát hại một vị cấp tám cũng có lời rồi."
Mấy người bọn họ tiếp lời nhau, sắc mặt Phương Bình đen thui thùi lùi, thấp giọng mắng: "Ai tự bạo? Ta bị ngốc chắc? Nếu ta thật sự đóng được cửa tam tiêu, một ngày lên cấp tám, nửa tháng lên cấp chín, sao ta lại phải tự bạo!"
Mấy người đang thảo luận náo nhiệt, nghe vậy bỗng nhiên đứng hình, yên lặng.
Lão Lý hơi ngượng ngùng, bây giờ hắn hơi bận tâm, thằng nhóc này liệu có khi nào lên cấp tám nhanh hơn cả hắn không?
Tuy rằng càng mạnh càng khó đóng kín cửa tam tiêu.
Nhưng thực lực càng mạnh, cũng đồng nghĩa với việc cơ thể càng mạnh, thực ra cũng có lợi cho việc đóng kín cửa, chưa chắc đã bị kéo dài được bao lâu.
Bọn họ thảo luận náo nhiệt vô cùng, Vương Kim Dương đi phía sau, cảm giác có lẽ hắn nên rời đi.
Sao có cảm giác mình lạc loài thế nào ấy nhỉ.
"Ta thật sự sẽ thức tỉnh sao?"
Vương Kim Dương bỗng hơi khát vọng, nếu còn không thức tỉnh, với tốc độ như bây giờ, dù là nhanh gấp mười lần người thường cũng khó mà so được với thằng nhóc Phương Bình khốn kiếp này.
Hắn có thể dùng tiền đập lên đỉnh cấp năm, có lẽ không tốn bao lâu... Người ta đều bắt đầu thảo luận thuê tám, mười vị cường giả kim thân cấp tám để rèn kim thân rồi.
Con cái của tuyệt đỉnh cấp chín chắc cũng không xa xỉ như thằng nhóc này chứ?
...
Tâm sự một chút, dưới sự mời mọc nhiệt tình của Phương Bình, mấy người cũng mệt mỏi, cùng nhau đến Phương gia.
Đi trên đường, Phương Bình gặp phải mấy vị võ giả ở Dương Thành, hắn xin vài bộ đồ quân trang, bao bọc cơ thể chặt chẽ.
Trên tay, cũng mang bao tay da.
Nhìn dáng vẻ quỷ dị của mình lúc này, Phương Bình thật sự bất đắc dĩ, lúc đi lên lầu, hắn ngưỡng mộ cảm thán: "Trịnh Minh Hoành cũng mạnh gớm, bị đánh lộ đầu lâu, thế mà chốc lát đã khôi phục lại được rồi."
"Lên cấp tám, ngươi cũng sẽ làm được."
Ngô Khuê Sơn tùy ý đáp, Phương Bình trêu chọc: "Lý lão sư không làm được."
Lão Lý cũng không lên tiếng, chỉ đưa tay "nhẹ nhàng" sờ đầu Phương Bình, khiến đầu hắn vang lên mấy tiếng cọt kẹt.
Mấy người còn lại nhìn thấy đều mang theo biểu cảm 'chuyện thường ngày ở huyện', Phương Bình rảnh rỗi sinh nông nỗi, tự chuốc lấy.
Rảnh quá, suốt ngày cứ đi chọc Lý Trường Sinh.
Đến khi Phương Bình gõ cửa, người trong nhà vẫn chưa ngủ, cũng không thể nào ngủ được.
Vừa thấy Phương Bình trở về, ba mẹ hắn đều thở phào một hơi, Phương Viên cũng vui vẻ vây quanh Phương Bình.
Người nhà hắn không quen những người khác, nhưng ít nhất, bọn họ từng gặp lão Lý và Vương Kim Dương.
Nhìn thấy lão Lý, đại khái cũng đoán được là các vị lão sư bên trường con trai mình đến, Lý Ngọc Anh vội vàng bắt chuyện rồi chạy vào nhà bếp nấu ăn.
Cơm tất niên vốn nấu rất nhiều món, hơn nữa, Phương gia đến hiện tại cũng chưa ăn uống gì.
Nhóm người Ngô Khuê Sơn cũng không khách khí, mọi người ở đây, trừ Vương Kim Dương, ai cũng lớn tuổi hơn ba mẹ Phương Bình, bao gồm cả Đường Phong, nhìn thấy trẻ, nhưng cũng đã 50 mùa xuân rồi.
Thấy Phương Viên háo hức chạy quanh hắn, Phương Bình bỗng nhiên thấp giọng cười nói: "Nói thật, kế hoạch Lưu Giống kia cũng không tệ."
Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn hắn.
Phương Bình nhẹ giọng nói: "Thật đến lúc đó, ta cũng muốn cho người nhà ta rời đi."
Hắn không chạy trốn, nhưng người nhà... Ai mà không có tâm tư riêng?
Hắn không muốn người nhà mình an toàn sao?
Khi Ngô Khuê Sơn oán giận đối phương, thực ra Phương Bình cũng thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, không cho mình lợi ích, hắn không hẳn sẽ thật sự liều chiến đến cùng.
Ngô Khuê Sơn nhẹ giọng nói: "Dù có thật sự thi hành kế sách này, em gái ngươi còn được... người khác thì..."
Hắn không nói nhiều, không thể đưa quá nhiều người đi.
Phương Viên còn có thể, ba mẹ Phương Bình lớn tuổi rồi, sẽ không được mang đi.
Phương Bình cười cười, cũng không nói gì.
Đang nói chuyện, Lý Ngọc Anh bưng thức ăn lên bàn, Phương Bình bỗng hỏi: "Ba, nhà mình có rượu không?"
"Có, để ba đi lấy."
Phương Danh Vinh đang lúng túng chiêu đãi mọi người vội vàng đứng dậy đi lấy rượu, Phương Bình cũng không cản, chờ ba mình đi rồi, hắn than thở: "Uống chút rượu vào không biết có bị rỉ ra ngoài hay không nữa."
"Ha ha..."
Nghĩ đến tình hình hiện tại của hắn, mọi người không nhịn được cười.
Phương Viên vừa mới chạy lại, tò mò hỏi: "Cái gì rỉ ra hả anh?"
PPhương Bình hất cằm chỉ Vương Kim Dương, cười ha hả nói: "Đang nói Vương ca nè, bụng anh ta thủng một lỗ to, ăn cơm uống nước vào sẽ rỉ ra ngoài đấy."
Vương Kim Dương không nói tiếng nào, như nhau cả, ngươi cũng đừng nói ta.
Chọc ghẹo mọi người vài câu, Phương Bình lúc này mới nghiêm mặt nói: "Hiệu trưởng, trước đó, lúc đánh xong, Vương ca thức tỉnh được vật chất bất diệt rồi."
"Hả?"
Mấy vị cường giả chớp mắt nhìn về phía Vương Kim Dương, mà hắn thì vẫn giữ yên lặng.
Ngô Khuê Sơn trầm giọng nói: "Thật sự thức tỉnh rồi?"
"Đúng."
"Thú vị!"
Ngô Khuê Sơn nhíu mày nói: "Nói như vậy, cường giả cổ đại thật sự thức tỉnh rồi!"
Trần Diệu Đình không quá hiểu chuyện, Phương Bình thấy hắn thắc mắc, giải thích vài câu.
Sau khi nghe giải thích, Trần Diệu Đình kinh ngạc nói: "Cường giả cổ đại thức tỉnh?"
Hôm nay chạy đến đây một lát, mà lại được mở mang kiến thức t.
Có một số việc trước đó vẫn không xác định, bây giờ đã rõ rồi.
Có một số việc, trước đây hoàn toàn không biết gì cả, hôm nay biết rồi.
Trần Diệu Đình nói xong, bỗng nhiên nói: "Kinh Nam Võ đại cũng có võ giả biến dị!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn, Trần Diệu Đình thở dài nói: "Là một vị lão sư cấp năm, biến dị cục bộ, xương bàn tay trở thành kim cốt giống như Phương Bình vậy."
"Kim cốt?" Ngô Khuê Sơn trầm ngâm: "Chỉ có xương bàn tay là kim cốt thôi sao?"
"Đúng, biến dị kim cốt cục bộ thế này cực kỳ hiếm." Trần Diệu Đình giải thích: "Trước đó ta từng nghi ngờ, kim cốt hóa bình thường đều là kim cốt hóa toàn thân, kim cốt hóa cục bộ chỉ một vị trí như thế nào hoàn toàn không hợp lý, dù sao xương sọ không phải là kim cốt, sao có thể biến dị cục bộ?"
"Bây giờ suy nghĩ một chút..." Trần Diệu Đình gõ gõ bàn, trầm tư nói: "Có lẽ do cơ thể sinh ra vật chất bất diệt nên ảnh hưởng chăng? Bản chất bọn họ là cường giả kim thân, cho nên biến dị cục bộ không có gì lạ?"
"Cấp năm..."
Ngô Khuê Sơn hỏi: "Thời gian biến dị của những người này không đồng đều, có phải là có gì khác nhau hay không?
Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng hình như đều biến dị từ khi còn nhỏ yếu.
Diêu Thành Quân đại khái cũng vậy, chỉ là lực lượng tinh thần đạt đến mức ngoại phóng, đến cấp bốn mới thể hiện rõ.
Hoàng Cảnh tiếp lời: "Có khi nào có liên quan đến thực lực khi bọn họ còn sống không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận