Toàn Cầu Cao Võ

Chương 881: Xuất Phát

Đám người Phương Bình tiến vào quảng trường.
Trong thành Hy Vọng, có không ít người nhận được tin tức.
Sau một khắc, thành Hy Vọng đã có không ít võ giả thở dài nói: "Hai tên tai họa lại tới nữa rồi, mọi người mau tránh xa một chút!"
"Không cho phép ai cùng hành động với bọn họ!"
"Võ giả xung quanh Giảo Vương Lâm, mau chóng rút đi!"
"Người ở khu vực gần Lang Đầu Sơn cũng đi mau!"
Từng mệnh lệnh một được nhanh chóng truyền đi.
Cùng hành động với bọn họ, xác suất tử vong quá lớn, tốt nhất là không đi cùng.
Hơn nữa hai tên này đã từng trêu chọc hai vị cao cấp, một con Giảo Vương cấp tám, một cường giả đỉnh cấp bảy, mấy người đó còn chưa ai chết đó. Ai biết hai tên khốn này có trêu chọc bọn họ nữa hay không.
Với lại, hai tên khốn này còn lừa người thành thục vô cùng, không bị gì mà cũng giả vờ như bị thương, không chừng sẽ bị lừa đến cái quần cũng không còn.

Khi Phương Bình đi qua, người thấy hắn đều có vẻ như tránh không kịp, không nhịn được nghiêng đầu mắng: "Tần Phượng Thanh, nhân phẩm của ngươi tệ thật đấy!"
Tần Phượng Thanh cười nhạt, trong lòng ngươi không biết sao?
Rốt cuộc ai mới là kẻ bị người ta ghét nhiều nhất chứ, hỏi người khác chẳng phải sẽ biết sao, ta đâu có bị người ta căm thù như ngươi!
Mới nghĩ như thế, bên cạnh đã có người nổi giận mắng: "Nhớ kỹ hình đáng của hai tên khốn đằng trước kia, đừng đi chung đường với bọn họ, tránh xa ra!"
"Hội trưởng, tại sao vậy?"
"Thấy tên trọc đầu kia không? Lần trước hắn dẫn hơn trăm con yêu thú đuổi giết chúng ta, hiện tại còn cạo đầu trọc, chắc là sẽ có ý đồ xấu nữa!"
"..."
Tần Phượng Thanh quay đầu liếc mắt nhìn, không nhịn được lầu bầu nói: "Vì yêu mà sinh hận, muốn hấp dẫn sự chú ý của ta, nữ nhân thật không chừa bất kì thủ đoạn nào."
Người vừa nói chính là Chu Kỳ Nguyệt của Học viện nữ sinh Ma Đô.
Bên người Chu Kỳ Nguyệt còn có không ít nữ sinh, tuổi tác cũng không lớn, đa số đều là lần thứ nhất tiến vào địa quật, mặt mày tỏ vẻ tò mò vô cùng.
Phương Bình thính lực tốt, liếc hắn một cái, cái tên này thật sự cho rằng Chu Kỳ Nguyệt yêu thích hắn? Không thấy Chu Kỳ Nguyệt hận không thể chém chết hắn sao, sao hắn lại nghĩ là vì yêu sinh hận, cố ý hấp dẫn hắn sự chú ý đây?
Tần Phượng Thanh không hiểu chút nào, sờ sờ cái đầu trọc của minh.
Phương Bình nói có lẽ cũng có chút đạo lý, cạo cái đầu trọc, ít nhất có thể khiến mình bớt đẹp trai một chút.
Lòng mình chỉ ở võ đạo, nào có thời gian rảnh rỗi ứng phó những đóa hoa si này.
Kết quả là, Tần Phượng Thanh cực kỳ kiêu ngạo đi qua, không hề liếc mắt nhìn Chu Kỳ Nguyệt.
Lần này, Chu Kỳ Nguyệt càng thêm nổi nóng!
Cái tên này, làm chuyện xấu mà không biết hổ thẹn chút nào sao?
Mỗi lần còn gửi mấy cái tin vớ vẩn cho cô, khiến Chu Kỳ Nguyệt tức giận đến mức nhiều lần muốn đánh tới cửa, đá chết tên khốn kiếp này.
...
Tại thành Hy Vọng.
Phương Bình và Tần Phượng Thanh như thuốc trừ sâu, đi tới đâu là không còn người ở đó.
Phương Bình cũng không để ý, vừa đi vừa cười nói: "Nơi mà chúng ta muốn đi còn phải đi thêm năm, sáu trăm dặm về phía Đông, ở gần rừng Bách Thú, ngày hôm nay lên đường, vẫn là chờ một chút rồi đi?"
Tần Phượng Thanh vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên nhận ra có gì đó sai sai, lập tức cảnh giác nói: "Làm sao ngươi biết? Lão Hoàng chơi kì vậy, mới đó đã nói cho ngươi biết rồi?"
Đúng là hắn không nói cho Phương Bình biết địa điểm cụ thể, nhưng đã nói cho Hoàng Cảnh rồi. Hoàng Cảnh không đi cùng bọn họ, cũng không thể để lão Hoàng chạy lung tung.
Nhưng Phương Bình đâu có biết?
Phương Bình xì cười một tiếng, chẳng muốn nói tiếp, ta biết lâu rồi.
Nếu không phải vì không tìm được vị trí cụ thể, cộng thêm cái tên này nhất định phải theo tới, Phương Bình cũng không muốn mang theo hắn.
Tần Phượng Thanh cũng đã nói một ít hoàn cảnh chung quanh, Phương Bình cười híp mắt nói: "Cách phía đông rừng Bách Thú hơn tám trăm dặm, từ rừng Bách Thú đến thành Hy Vọng, còn có một chỗ tương đối an toàn - Vị Cẩu Lĩnh.
Người ta gọi nó là Vị Cẩu Lĩnh là vì có người phát hiện một con thú lạ trông như Cùng Kỳ trong Sơn Hải Kinh ở Vị Cẩu Lĩnh.
Nó trông như trâu, lông nhím, tiếng kêu như chó.
Nhưng Cùng Kỳ trong Sơn Hải Kinh có hai cánh. Mà con yêu thú trên Vị Cẩu Lĩnh cũng không có cánh, nên mới gọi là Vị Cẩu."
Phương Bình nói xong, sờ sờ cằm nói: "Chậc, xem ra Sơn Hải Kinh chưa chắc đã nói hưu nói vượn, con Giảo trong Giảo Vương Lâm bên kia cũng có đôi chút giống con Giảo trong ghi chép, khó trách chúng ta gọi nó là Giảo."
Giảo ở địa quật được gọi là Kim Giác Thú.
Nhưng xưng hô như thế nào, là chuyện của hai bên, con Giảo kia e là sẽ không quan tâm người ta gọi nó thế nào, có thể ăn là được.
Phương Bình vừa nói, vừa lẩm bẩm nói: "Trước đây ta không cân nhắc nhiều như vậy, bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, Sơn Hải Kinh, còn có những yêu thú, thú cưỡi trong truyền thuyết, là do nhân loại tự mình tưởng tượng, hay là thật sự từng tồn tại?
Ta nghe nói, một số cường giả cấp chín có yêu thú thú cưỡi.
Cường giả hiện đại biết điều vô cùng, dù có thú cưỡi, bình thường cũng sẽ nuôi ở địa quật. Nhưng cường giả cổ đại, chưa chắc sẽ như vậy, nếu thật sự thu phục thú cưỡi, cưỡi đi ra khoe khoang một hồi cũng không phải không thể. Nếu vậy..."
Càng nghĩ, Phương Bình càng phát hiện, truyền thuyết Hoa Quốc cổ đại thật sự có quá nhiều bí mật ẩn giấu.
Cổ võ giả và địa quật từng có tiếp xúc sao?
Những thần thú, dị thú trong truyền thuyết, rốt cuộc là đến từ địa quật, hay là có sẵn trên Trái Đất?
Nếu như có, thì tại sao lại hoàn toàn biến mất?
Trái Đất ở ngàn năm trước, rốt cuộc đã từng có võ đạo huy hoàng hay không?
Nếu như có, thì tại sao theo lịch sử, lại bị đứt mất một khoảng thời gian rất dài, khiến võ đạo rơi vào thời kỳ suy yếu?
Phương Bình còn nhớ, thời kì trước của Võ Đại, hoặc là càng sớm hơn một chút, võ giả cấp ba cũng đã đủ để khai tông lập phái, xưng tông đạo tổ. Có lúc, võ giả trung cấp, ở giới tông phái đều kiêu ngạo vô cùng.
"Có lẽ, những tông phái truyền thừa ngàn năm kia, thật sự có chút bí mật."
Phương Bình tiếp tục lẩm bẩm, đã quên nói chuyện tiếp với Tần Phượng Thanh.
Sắc mặt Tần Phượng Thanh thay đổi liên tục!
Tuyệt đối là lão Hoàng nói!
Đúng, hắn phát hiện mỏ quặng nhỏ kia ở gần Vị Cẩu Lĩnh.
Đương nhiên, Vị Cẩu Lĩnh cũng rất lớn, có thể so với Ma Đô.
Khu vực rộng như vậy, muốn tìm một mỏ quặng nhỏ, dù là cường giả cấp bảy, cấp tám dùng lực lượng tinh thần thăm dò, cũng phải tìm mấy ngày.
Huống hồ, ở địa quật, cường giả cũng không dám trắng trợn dùng lực lượng tinh thần tìm tòi.
"Lão Hoàng thật sự không phải là người!" Tần Phượng Thanh chửi trong lòng một câu, đây chính là bí mật của hắn, ít nhất là đối với Phương Bình.
Phương Bình cẩn thận, muốn bỏ hắn lại, hắn biết.
Nếu Phương Bình biết địa điểm rồi, Hoàng Cảnh cũng biết rồi, vậy hắn Tần Phượng Thanh còn có tác dụng gì? Nếu không có tác dụng, làm gì còn muốn dẫn hắn đi?
Hắn đã nói rõ với lão Hoàng rồi, không được nói cho Phương Bình, hắn mang theo Phương Bình đi, ít nhất cũng làm người dẫn đường, biểu hiện sự cần thiết của hắn, chứng minh giá trị của chính mình.
Bây giờ thì sao, lão Hoàng bán hắn!
"Thế mà lão già này còn có mặt mũi nói lão là sư bá của mình, người gì chẳng giữ lời hứa!"
Tần Phượng Thanh tức giận gần chết, liên tục nhìn chằm chằm vào Phương Bình, tên khốn này sẽ không bỏ lại mình tự chạy đi đấy chứ?
Phương Bình liếc hắn một cái, cười nhạo nói: "Nhìn cái gì, ta đoán, ngươi cho rằng chỉ có chút chuyện nhỏ này, ta còn phải hỏi Hiệu trưởng Hoàng sao?"
Tần Phượng Thanh không tin.
"Chính ngươi nói cho ta mà, quên rồi hả?"
"Ta nói với ngươi khi nào?"
"Ngươi đúng là quên, lần trước đã nói là đồng thời đi đào mỏ, ngươi nói cho ta biết đó!”
Tần Phượng Thanh suy nghĩ một chút, mãi lâu sau mới không chắc chắn nói: "Ta đâu có nói?"
Lần trước nói cho Phương Bình sao? Làm gì có!
Hắn lại không phải đứa ngu, sao sẽ nói cho Phương Bình chứ, chuyện này hắn giấu cũng không kịp.
Phương Bình chẳng muốn đả kích hắn, đi một hồi, nghiêng đầu nhìn về phía đám người Trần Vân Hi nói: "Các ngươi đến Quân bộ báo cáo đi, nghe theo sự sắp bếp của Quân bộ, tự chúng ta hành động."
Học sinh võ đại vào địa quật, cũng không phải muốn đi đâu thì đi, Quân bộ sẽ sắp xếp.
Nhưng không đi cũng không liên quan, chính mình lang bạt, không sợ chết là được. Đi Quân bộ báo cáo, nghe sắp xếp, chỉ là vì càng an toàn hơn thôi.
Nghe hắn nói như vậy, Lương Phong Hoa gật gật đầu, lại dặn dò: "Chú ý an toàn!"
"Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận