Toàn Cầu Cao Võ

Chương 745: Quái Đầu Dẹp chạy nhanh (2)

"Đáng trách!"
Tiếng gào phẫn nộ truyền đến, lão Lý không nói tiếng nào, ở lại trong thành, sớm muộn cũng sẽ mất mạng, đối phương sợ mình lưỡng bại câu thương, lão Lý sợ đối phương đuổi theo không bỏ, dù thật sự phá hủy lòng đất bọn họ cũng chắc chắn phải chết.
Bây giờ nếu chuẩn bị vây giết bên ngoài thành, tốt xấu gì cũng có một chút hy vọng sống.
Đối phương "nhường" đường, lão Lý cũng không khách khí nữa, cấp tốc xông ra ngoài.
Điên cuồng chạy một hồi, rốt cuộc cũng đến miệng ống thoát nước, lão Lý không hề nghĩ ngợi, nhảy ra ngoài không trung, trực tiếp chui xuống mặt đất.
Giờ khắc này, đã chạy ra ngoài thành.
Nhưng ở phía chân trời, hai vị cường giả cấp 7 nhanh chóng chạy tới, ngay sát phía sau, một vị cấp 8, một vị cấp 7 cũng đang đuổi giết sát sao.
Lúc này, bọn họ đã không còn kiêng kỵ.
Lúc này có làm động tĩnh to hơn nữa, lực phá hoại mạnh hơn cũng không còn ảnh hưởng lớn đối với vương thành rồi.
"Năng lượng!"
Phương Bình cũng không phí lời, lại lần nữa đổ ra đại lượng tinh hoa năng lượng.
"Diệt!"
Bình Loạn Đao bùng nổ ánh hào quang mãnh liệt vô cùng khủng khiếp!
Hai vị cường giả cấp bảy hơi biến sắc, tuy rằng đao này không mạnh đến mức có thể giết bọn họ, nhưng mấy người này thực ra vẫn còn thương tích trên người, đối phương hiện muốn liều chết một đòn, chuyện này cũng phiền phức.
Ý niệm như vậy lóe lên một cái rồi biến mất, sau một khắc, chuyện khiến người khác cạn lời thật sự xảy ra rồi.
Trường đao bùng nổ ra ánh hào quang bằng năng lượng mạnh mẽ không gì sánh được, nhưng dưới chân lão Lý lại càng có luồng hào quang năng lượng mạnh hơn!
Cũng hầu như ngay lúc đó, trường đao còn chưa tung chiêu, hai chân lão Lý như xuyên phá hư không, thân hình hắn đã phóng ra ngoài mấy trăm mét.
"Tiếp tục rót năng lượng cho ta!"
Lão Lý gầm nhẹ một tiếng, Phương Bình cảm giác gò má của mình bị gió thổi như dao cắt vào mặt, tốc độ quá nhanh, hắn hiện tại cũng không mở miệng nói được gì, chỉ có thể cố gắng bám chặt lão Lý.
Về chuyện lão Lý bỏ chạy... cũng không nằm ngoài dự đoán!
Chắc chắn đấu lại, không chạy ở lại chờ chết à!
Một cấp 8, ba cấp 7, lão Lý bây giờ cấp mấy cũng khó nói, nhưng tuyệt đối không mạnh bằng cấp 7, ít nhất thì trước đó đối đầu với người cấp 7 kia, lão Lý không phải là đối thủ.
Bây giờ chỉ có thể chạy!
Đại lượng tinh hoa năng lượng lại được dùng như thuốc nổ.
Phương Bình cũng không biết cậu đã lãng phí bao nhiêu, cũng không biết mình còn lại bao nhiêu, cậu cũng không có thời gian đi tra xét.
Tiếng nổ không ngừng vang lên, tốc độ của lão Lý lúc này đã vượt qua tốc độ âm thanh.
Dù là cường giả cao cấp, muốn đột phá tốc độ âm thanh cũng không dễ dàng như vậy.
Đám người Phương Bình thường xuyên chạy trốn, tốc độ 100m/s đã xem như cực hạn, mà tốc độ này vẫn là sau khi đột phá đến đỉnh cấp 4 mới đạt được.
Tốc độ như vậy cũng không chậm hơn võ giả cấp năm cấp sáu bao nhiêu cả.
Cao cấp đương nhiên có tốc độ càng nhanh hơn.
Nhưng đột phá tốc độ âm thanh, tốc độ tăng lên gấp mấy lần, không phải là chuyện tăng thực lực lên một chút.
Tốc độ nhanh như vậy, Phương Bình cảm giác huyết dịch của mình sắp bị ép ra ngoài thông qua ngàn lỗ hổng, điên cuồng chảy ra ngoài hết rồi.
Bất đắc dĩ, Phương Bình cũng mặc kệ, bắt đầu rót tinh hoa năng lượng cho mình, chết no vì năng lượng cũng hơn chết vì mất máu quá nhiều.
Phía sau, vài khí tức mạnh mẽ vẫn theo sát không nghỉ.
Lão Lý cũng nổ cả gan cả phổi, mà chưa chắc đã có gan có phổi để nổ, tốc độ nhanh đến cực hạn, trên người bắt đầu xuất hiện vết nứt, có dấu hiệu sẽ bị nứt toác cả người.
"Tiếp tục rót cho ta..."
Giọng nói của lão Lý có vẻ hơi uể oải.
Phương Bình không thể không tiếp tục rót tinh hoa năng lượng cho hắn, nhân cơ hội dùng lực lượng tinh thần quét qua không gian chứa đồ, sắc mặt hắn tím tái.
Sắp hết rồi!
Hơn nữa vẫn bị đuổi giết, cũng không tính điểm tài phú cho mình, mẹ nó, vậy xài hết có tính điểm tài phú hay không?
Không có kinh nghiệm về cái này a!
Nếu như không tính, lần này mình lỗ nặng rồi.
"Tiếp tục rót!"
"Sắp hết rồi!"
Giọng Phương Bình gần như nức nở muốn khóc, lão già này chỉ biết rót rót, rót cái quần què, dùng hết bao nhiêu của ta rồi!
Nhận lấy nguy hiểm bị cấp chín truy sát, kéo theo là một đám cấp bảy cấp tám bám mãi không nhả, đậu xanh rau má, sắp dùng hết rồi, thế mà thầy còn sống dở chết dở, thiên lý ở đâu chứ!
Tiếng lão Lý hơi ngập ngừng, sau đó lại quát lên: "Lại rót thêm một lần, nếu không chết hết chả còn gì đây!"
Phương Bình cũng không chậm chạp, rót hơn một nửa lượng tinh hoa năng lượng còn lại rót cho lão Lý dùng.
Cơ thể máu thịt be bét của lão Lý lại bùng nổ ra sóng năng lượng mãnh liệt vô cùng, giống như lướt qua hư không, chớp mắt lại chạy xa mấy ngàn mét, dần dần kéo giãn khoảng cách với truy binh phía sau.
"Thêm chút nữa!"
"Hết thật rồi!"
"..."
Lão Lý cũng không lên tiếng, lại lần nữa bạo phát, huyết nhục trên người đều có xu thế héo đi, có xu hướng trở lại làm đống thịt.
Phương Bình bất đắc dĩ, đành phải lại rót thêm một chút xíu nữa.
Qua mấy lần như vậy, đám người ở phía sau bị bỏ lại ở xa tít tắp đằng sau.
Phía trước, xuất hiện một khu rừng rậm, lão Lý hạ xuống mặt đất, cũng không ngừng lại mà di chuyển loạn xạ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi rừng.
Sau đó chui vào một sơn cốc nhỏ.
Không hề dừng lại ở sơn cốc nhỏ, lão tiếp tục chạy, đến khi chạy qua bên kia sơn cốc, lão Lý nhìn thấy một dòng sông nhỏ, không nói hai lời, hắn nhảy xuống sông, xuôi theo dòng sông chạy trốn mấy trăm mét, sau đó bắt đầu đào hầm dưới đáy sông...
Thao tác quen thuộc này khiến Phương Bình cảm thấy đặc biệt quen mắt.
Đào một cái hố từ lớp bùn nhão, lão Lý nhanh chóng chui vào, Phương Bình cũng không nhiều lời, lập tức chui vào chung và che lấp dấu vết hang động.
Hai người cũng không ở lại đó, mà tiếp tục đào hầm dọc theo đáy sông, tiếp tục đào sâu xuống. Có thể thoát được hay không phải xem lần này làm thế nào rồi.
Bị nhiều cường giả cấp bảy cấp tám truy sát như vậy, nếu bị bắt lại, 100% không còn đường sống.
Lúc này, Phương Bình không hề có khí tức, khí tức của lão Lý cũng nhanh chóng yếu dần.
Nhìn thấy hắn dường như sắp thành một đống bùn nhão, Phương Bình hơi đau đầu, chỉ còn lại có một chút xíu tinh hoa năng lượng, lão già này còn có thể khôi phục lại sao?
Hai người đều không phát ra bất kỳ âm thanh gì, cũng không hô hấp.
Đến mức độ của Phương Bình, tuy không làm được chuyện ngừng thở vĩnh viễn, nhưng dưới sự vận chuyển của khí huyết, mấy ngày không hô hấp không thành vấn đề.
Đến mức lão Lý như thế nào, Phương Bình không thèm để ý tới.
Nằm bên trong bùn nhão, Phương Bình nhìn lướt qua cái đầu lão Lý, không đành lòng nhìn thẳng, hắn vội vàng quay đầu, thật xấu, dẹp dẹp, nhìn thật là ghê tởm.
Khí thế mạnh mẽ, không ngừng tỏa khắp bầu trời.
Ý giận ngút trời, dù lúc này Phương Bình đang nằm sâu mười mấy mét cũng cảm nhận được.
Từng luồng lực lượng tinh thần tung hoành chung quanh, có cường giả tức giận vô cùng, không ngừng công kích nền đất.
Hai tên kia khẳng định chạy không xa!
Hơn nữa Phương Bình đào hầm chạy trốn đã in sâu vào tâm trí bọn họ, cường giả thành Cự Liễu đều có thể đoán được bọn họ trong lòng đất.
Nhưng rốt cuộc trốn ở đâu?
Khu vực xung quanh rất lớn, nếu có người chui xuống lòng đất, tra xét từng tấc từng tấc cũng chưa chắc có thể phát hiện, lẽ nào lại đào cả khu vực này lên?
Phát tiết rất lâu, bên ngoài không còn động tĩnh.
...
Phương Bình và lão Lý không nhúc nhích, duy trì tư thế như vậy suốt năm, sáu tiếng!
Dù khí thế kia đã sớm biến mất không còn tăm hơi, hai người cũng không nhúc nhích, rất hiểu ngầm, không có chút ý định nào muốn đứng dậy.
Ngô Xuyên bọn họ còn sống, bên phía đường nối kia cũng cần người.
Thành Cự Liễu bị phá thành như vậy, những tên này không sợ bị người thừa dịp cháy nhà hôi của cướp đoạt của thành Cự Liễu sao?
Đại khái chờ qua tầm bảy, tám tiếng, Phương Bình hơi cử động, vỗ vỗ lão Lý ở bên cạnh.
Nhưng lão Lý không để ý tới hắn, vươn mình tiếp tục đào xuống dưới.
Phương Bình thấy vậy cũng hiểu ý hắn, bắt đầu đào hầm, hai người tiếp tục đào sâu xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận