Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1379

Ngay sau đó, Ngô Khuê Sơn bắt đầu truyền âm.
"Trường Sinh! Lát nữa ta tự bạo thần binh trọng thương đối phương, ngươi phải nắm lấy cơ hội đó!"
Lão Lý không biến sắc, khẽ gật đầu, cử động nhỏ đến mức không ai biết.
Tuy lúc này bọn họ đang đè đánh Thiên Môn Thụ, nhưng nếu không tàn nhẫn thêm chút, rất khó tiêu diệt nó.
Ngô Khuê Sơn tự bạo thần binh, lực lượng tinh thần cũng sẽ bị phản phệ, không thể truy sát.
Nếu không có người bổ đao, cũng không có cách nào tiêu diệt Thiên Môn Thụ.
Nhưng có lão Lý ở đây, xem như có cơ hội!
Dùng một thanh thần binh đổi lấy mạng của yêu thực cấp chín, đáng giá!
Chiến tranh chính là đốt tiền.
Không chỉ tổn thất một thanh thần binh cấp chín của lão Ngô, bản thân ông cũng sẽ dùng hết tinh hoa sinh mệnh còn lại.
Lão Lý hơi bất đắc dĩ, đây chính là chiến tranh. Không có tiền không đánh nổi!
Cũng may là Phương Bình có năng lực, hai năm qua, hắn không ngừng cho Ma Võ một đống thứ tốt, bọn họ mới có tiền để đốt, có tiền để đánh một trận chiến lớn long trời lở đất này.
Nếu không, dù có đánh, e là cũng tử thương vô số.
Chiến công cũng chưa chắc lập được bao nhiêu!
Ngay khi trong đầu lão Lý xẹt qua những suy nghĩ như vậy, một giây sau, cả ba người bỗng lùi lại một bước.
Thiên Môn Thụ lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai, vừa định đuổi theo, bỗng thấy cành cây rung động, cành vươn lên trời, nó muốn chạy về phía thành chủ thành Thiên Môn.
Kết quả, vừa mới bay lên không, Ngô Khuê Sơn đã rống to một tiếng, sắc mặt chớp mắt trắng bệch.
Phía trên thần binh hiện lên vô số vật chất bất diệt màu vàng.
Ông hiện tại cũng hào phóng không kém Phương Bình, dù sao ông cũng còn một quả cầu vật chất bất diệt. Lúc này, lực lượng tinh thần và vật chất bất diệt cùng tràn vào thần binh, thần binh cấp chín chớp mắt hóa thành một con mãnh thú!
Con mãnh thú này có hình dạng rất kỳ lạ, trên đầu nó mọc ra một mầm cây nhỏ, đó là thân cây năm đó bị chặt đứt của Thiên Môn Thụ.
Thân cây bị dung hợp với thần binh lúc này cũng có khí tức của Thiên Môn Thụ, thần binh chủ động bay đến Thiên Môn Thụ.
Thần binh bỗng xuất hiện giữa trời như thuấn di.
Chớp mắt, thần binh đã đuổi theo Thiên Môn Thụ trong không trung, ngay sau đó, một tiếng nổ rung trời vang lên.
Mặt đất chớp mắt biến mất!
Tất cả mọi người lăng không trôi nổi trên bầu trời, mặt đất đã biến thành một hố đen cực lớn.
Chỉ phút chốc, mặt đất biến mất, cảnh tượng bụi đất tung bay cũng không còn.
Mà trong không trung, một tiếng hét chói tai truyền đến.
Thần binh tự bạo đã trọng thương được Thiên Môn Thụ.
Đúng lúc này, một ánh kiếm thông thiên xuất hiện!
Lão Lý ra tay, khí thế lớn mạnh hơn Phương Bình nhiều.
Trong chớp mắt, lão Lý già nua đi nhiều, tóc trắng xóa, kim thân mờ nhạt.
Lần này càng ác liệt hơn lần trước, hầu như ông chỉ để lại chút hơi tàn cho bản thân.
Trong hư không, vết nứt màu đen xuất hiện, còn nhiều hơn cả lần trước, vết nứt cũng càng thêm rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Khuê Sơn cũng phải chấn động!
Quả nhiên, Lý Trường Sinh đã tu luyện kiếm đạo đến cực hạn.
Nếu không phải mỗi lần rút kiếm đều phải tiêu hao sức sống, thì Nam Vân Nguyệt cũng không đỡ nổi mười kiếm liên tục của ông, chỉ có thể mặc cho ông chém!
Bàn về lực bộc phát chiêu thức đơn lẻ, lão Ngô có lẽ không sánh bằng Lý Trường Sinh... không phải có lẽ, là nhất định không bằng.
Ngô Khuê Sơn nghĩ đến đây, lại cảm thấy mất mát!
Xét về lực bộc phát, không bằng Lý Trường Sinh, xét về khả năng phát tài, không bằng Phương Bình.
Xét về khả năng lãnh đạo... Thôi dẹp mợ đi, không nhắc đến cũng được.
Làm hiệu trưởng như mình thật thất bại, làm như không làm!
Những dòng suy nghĩ này bỗng nhiên xuất hiện, nghe có vẻ buồn cười, nhưng Ngô Khuê Sơn thật sự cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Ma Võ bây giờ còn nơi nào cần đến mình?
"Hôm nay, kiếm trảm cấp chín!"
Lúc lão Lý rút kiếm chém ra, cũng không quên điên cuồng gào lên một tiếng! Dù chỉ còn chút hơi tàn cũng phải gào lên. Không phải thể hiện, mà là kinh sợ tứ phương!
Đúng, kinh sợ tứ phương!
"Phá!"
Ầm ầm!
Vết nứt hư không xuất hiện, bùng nổ loẹt xoẹt giữa không trung, Thiên Môn Thụ chớp mắt bị cắt thành vài mảnh.
Xa xa, Phương Bình hét lớn: "Đừng chém ra tro!"
Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ ra, lần trước, lão Lý trảm cấp tám, khiến đối phương trực tiếp hóa thành bụi phấn.
Nếu lần này cũng như vậy thì hắn sẽ tức ói máu mất. Tốt xấu cũng phải chừa lại chút gì cho ta bù lỗ chứ!
Lão Lý không có thời gian để ý đến Phương Bình, tiếng gào của Phương Bình còn chưa truyền đến tai bọn họ, tất cả đã kết thúc.
Thiên Môn Thụ bị cắt thành mấy chục khúc nhỏ, lực lượng tinh thần cũng chớp mắt bị tiêu diệt.
Tất cả yên tĩnh rồi!
Lão Lý không thèm để ý nhiều thứ đến vậy, vội vàng dùng tinh hoa sinh mệnh khôi phục cơ thể.
Kiếm trảm cấp chín đơn giản thế đấy.
Chỉ cần một kiếm!
Về phần đốt bao nhiêu tiền, tốn bao nhiêu thời gian công sức dây dưa với kẻ địch trước đó, về chuyện Ngô Khuê Sơn tự bạo thần binh... tất cả đều không phải nhân tố quyết định.
Nhân tố quyết định nhất, vẫn là một kiếm của ông!
"Trường Sinh Kiếm Khách đoạn trường sinh! Ha ha ha!"
Mái tóc trắng xóa của lão Lý trở về màu đen, ông cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Hôm nay kiếm trảm cấp chín, ở Ma Đô địa quật này, còn ai dám chiến một trận với ông!
Một giây sau, Ngô Khuê Sơn vừa dùng Phục Thần Đan và dùng quả cầu vật chất bất diệt của Phương Bình chợt quát lên: "Mau đuổi theo!"
Trong tích tắc lão Lý tiêu diệt Thiên Môn Thụ, phía chiến trường bên kia, thành chủ thành Thiên Môn quả quyết kinh người.
Hắn không nói lời nào, thậm chí còn không chờ xác định xem Thiên Môn Thụ còn có thể cứu hay không, hắn đã ra tay quơ búa đánh bay Giảo, ngự không bỏ chạy!
Mạng của ai cũng không quan trọng bằng mạng của mình!
Thành chủ thành Thiên Môn vừa bỏ chạy, lão Lý và Ngô Khuê Sơn lập tức đuổi theo.
Phương Bình thấy thế, gầm lên dữ dội, hô lớn: "Hiệu trưởng! Nhận binh khí!"
Dứt lời, một thanh kiếm đen bị ném ra.
Ngô Khuê Sơn nhận lấy, ánh mắt hơi động, cũng không dừng lại, nhanh chóng đuổi theo về phía Tây.
Tốc độ hai người cực nhanh, rất nhanh biến mất vô ảnh vô tung.
Phương Bình cũng không ngừng lại, quát to: "Đuổi theo!"
"..."
Cảnh tượng bỗng nhiên trở nên rất lúng túng.
Ba con yêu thú chớp chớp mắt to nhìn hắn, đôi mắt hiện rõ sự khó hiểu.
Phương Bình cũng nhìn chúng nó, lại lần nữa quát: "Đuổi theo!"
"..."
Giảo lắc lắc thân người to lớn của nó, không gào, cũng không hé răng.
Đuổi theo cái gì mà đuổi! Gỗ ngốc bị giết rồi, mỏ khoáng chính là của chúng nó!
Mỏ khoáng vốn là của gỗ ngốc chứ không phải của Mộc Vương, yêu tộc đều biết điều này.
Bây giờ chủ nhân chết rồi, Mộc Vương bị người truy sát, dù không bị người truy sát, hắn cũng sắp rời khỏi vực Nam Thất, đã như vậy... Tại sao phải đuổi theo?
Mộc Vương cầm thần binh cấp chín trong tay, đánh yêu thú rất đau.
Huống hồ, mỏ khoáng khổng lồ đang đợi chúng nó đến hưởng đây này, Giảo nóng lòng không chờ được nữa, bản thú vương muốn hấp thu mỏ khoáng.
Thấy nó có xu hướng muốn đi về thành Thiên Môn, Phương Bình thầm mắng, vội vàng nói: "Giảo đại vương, mỏ khoáng không vội, nó không chạy đi được đâu, mấy vị đại vương giúp ta đuổi theo, giúp ta tiêu diệt lão chó già kia... Ta sẽ tặng các ngài vật chất bất diệt để rèn kim thân!"
Dứt lời, trong tay Phương Bình xuất hiện ba quả cầu vật chất bất diệt, ném cho mỗi con yêu thú một quả, vội vàng nói: "Xong việc sẽ có nữa! Mỏ khoáng vẫn ở đó thôi, cũng đâu mọc chân chạy đi đâu được, có vật chất bất diệt hỗ trợ, xác suất đột phá cấp chín càng lớn hơn!"
Nghe vậy, Giảo bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng!
Cho thêm một quả cầu nữa, cho thêm đi rồi đuổi theo
"Ta..."
Phương Bình thật sự muốn chửi thề, mọe nó, ngươi chờ đó!
Nếu không phải sợ mấy con yêu thú này trở về làm hỏng đại sự ở thành Thiên Môn, thì lúc này không cần chúng nó đuổi theo cũng được.
Phương Bình cũng không nói nhiều, lại ngưng tụ thêm ba quả cầu vật chất bất diệt.
Thấy mấy con thú nhìn mình chằm chằm, Phương Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Lão tổ nhà ta còn đang nhìn đấy!"
Nghe vậy, cả ba con yêu thú cũng không thèm nhìn hắn, lập tức bay lên trời, chạy về phía Tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận