Toàn Cầu Cao Võ

Chương 313: Nhà giàu trở về rồi!

Phương Bình cũng biết chuyện địa quật, lúc lối vào mới xuất hiện thực là là lúc nguy hiểm nhất!
Lúc này, sinh vật địa quật sẽ vô cùng bạo động khác thường, tiến công không ngừng, mở rộng phạm vi lối vào, lúc này, chính phủ vì ở trạng thái bị động, nên chỉ có thể lấy thân lấp cửa, lấy mạng đổi mạng.
Chờ đẩy lùi được đợt bạo động thứ nhất, những sinh vật này mới lui lại, chuẩn bị cho lần tấn công thứ hai.
Mà khoảng thời gian này, chính là bước đệm, lúc này chính phủ mới cho Quân đội lập cứ điểm phòng thủ.
Cho nên, nếu lối vào thật sự xuất hiện tại Nam Giang, thì những võ giả tại địa phương nhất định sẽ được chiêu binh phòng ngự, về việc tử thương, đó là chuyện khốc liệt tất nhiên.
Bạch Cẩm Sơn dường như biết tâm tư của cậu, lắc đầu nói: "Chỗ khác cũng chưa chắc đã an toàn hơn so với Dương Thành.
Hiện tại, lối vào địa quật các nơi đều bạo động.
Cho nên, chuyện chúng ta cần làm nhất vẫn là tăng cao thực lực, dẹp loạn dẹp bạo động, thậm chí một ngày nào đó, phản công lại địa quật!
Địa quật xâm lấn chúng ta, tại sao không phải là chúng ta xâm lấn bọn họ!"
Ánh mắt Bạch Cẩm Sơn lạnh lùng nghiêm nghị nói: "Không còn sinh vật địa quật, đó mới là thế giới mới hoàn thiện!
Đánh hạ được một thế mới, đối với nhân loại chúng ta mà nói, sẽ là một cảm giác như thế nào?
Cho nên chính phủ các nước mới tận lực bồi dưỡng võ giả, chính là hy vọng võ giả càng nhiều, một ngày nào đó, chúng ta có thể phản công!"
"Phản công địa quật..."
Phương Bình nỉ non một tiếng, cảm thấy cũng bình thường, đó là một thế giới hoàn toàn mới.
Sinh vật địa quật xâm lấn mặt đất, lẽ nào nhân loại không muốn tiến vào thế giới mới để phát triển sao?
Cũng chỉ vì thực lực không bằng người mà thôi.
Nếu như vũ khí nóng, đầu đạn hạt nhân có thể sử dụng được trong địa quật, e là chính phủ đã càn quét địa quật rồi.
“Những thứ này đều là vấn đề ngoài lề mà thôi. Gọi bạn học Phương ở lại là vì muốn nói vài câu, Nam Giang không dễ gì mới có võ giả, hy vọng Nam Giang cường giả có thể cống hiến sức lực cho Nam Giang. Đương nhiên không bắt buộc, nhưng trong thâm tâm rất muốn các ngươi có thể trở về bảo vệ quê hương.”
Phương Bình trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Nếu thật sự có một ngày như vậy, nếu em có thực lực, tất nhiên sẽ không trốn tránh!”
"Vậy thì cảm ơn nhiều."
Bạch Cẩm Sơn nở nụ cười, nhanh chóng từ biệt Phương Bình.
Chờ Phương Bình rời đi, trên xe, Bạch Cẩm Sơn lẩm bẩm: "Dương Thành xuất hiện lối vào... Không hẳn không thể a..."
Lắc đầu một cái, Bạch Cẩm Sơn hơi thất vọng và mất mát.
Một khi Dương Thành xuất hiện lối vào, dù cho đã chuẩn bị từ sớm, Dương Thành cũng phải chịu tổn thất nặng nề, bất kể là tổn thất về người hay tài sản.
“Hy vọng các tỉnh miền Nam có thể xuất hiện thêm mấy vị cường giả, đảm đương trọng trách này… Đáng tiếc, không cách nào giữ chân đối phương ở lại Nam Võ.”
Tự nói vài câu, Bạch Cẩm Sơn lại lần nữa lắc đầu, nếu thật sự ở lại Nam Võ, Phương Bình không hẳn có thể có tiến bộ như vậy.
“Cấp hai rồi… Hai năm qua, Dương Thành xuất hiện một Vương Kim Dương nhưng chưa đủ, lại xuất hiện thêm một Phương Bình…”
Người khác không nhìn ra, nhưng ông nhìn ra rồi, Phương Bình thế mag đã lên cấp hai rồi.
...
Quan Hồ Uyển.
Về đến nhà, Phương Bình có vẻ hơi nghi thần nghi quỷ.
Không biết lối vào địa quật có thể đột nhiên xuất hiện dưới chân nhà mình không?
Nhưng mà nghĩ tới còn một hai năm nữa, hơn nữa, phạm vi cũng rộng khắp trong khu vực ba tỉnh miền Nam, Phương Bình cảm giác mình nghĩ quá nhiều rồi.
Trong nhà, Phương Viên đang đùa giỡn cùng Lưu Văn, Lưu Võ.
Nhìn thấy Phương Bình trở về, Phương Viên cáo trạng ngay: "Anh, hai đứa nó luôn cướp đồ của em!"
"Đâu ra, là dì cả cho tụi em mà!"
"Đó là đồ của chị, mẹ chị còn chưa hỏi ý kiến chị, không đáng tin!"
"Quỷ hẹp hòi!"
"Em mới là quỷ hẹp hòi đó, đó là đồ Phương Bình mua cho chị, chẳng phải anh ấy cũng mua cho các em sao?"
"Nhưng mà của chị đẹp hơn chút…"
"Chị mặc kệ, nhanh trả đồ đây!"
"..."
Ba người lại bắt đầu đùa giỡn, Phương Bình mới vừa rồi còn lo lắng ba đứa cãi nhau, lúc này tâm tình cũng không tệ, dở khóc dở cười nói: "Đừng giành nhau nữa, lát nữa lại đi mua.
Ba ơi, lát nữa ba lên uỷ ban thành phố nhận tiền thưởng nha.
Hôm nay con tham gia hội họp giao lưu gì đấy, Đề đốc Bạch nói khen thưởng con 500 ngàn, ba đi lĩnh tiền thưởng về cho nhà dùng nhé."
Cả nhà chớp mắt yên tĩnh lại!
Phương Viên há to miệng, một lát sau mới lờ mờ nói: "Anh đi họp được người ta tặng 500 ngàn?"
Cô bé tính toán một chút xem quỹ đen của mình còn bao nhiêu tiền!
Tính tới tính lui, ngày hôm qua cô còn đếm những ba lần… được 12830 đồng!
Đúng, Phương Viên nay cũng là tiểu phú hào rồi!
Trong đám học sinh cấp hai, cũng giàu lắm chớ!
Nhưng mà hiện tại, sáng nay Phương Bình chỉ ra ngoài dạo chơi một vòng, trở về nói với mọi người, đi lĩnh tiền thưởng đi, 500 ngàn đó!
Người so với người, đúng là có thể khiến người tức chết mà!
"Anh, em giúp anh đi lĩnh tiền thưởng!"
Phương Viên chớp mắt hoàn hồn, nhào vào lồng ngực Phương Bình, làm nũng nói: "Đừng để cho ba đi nha, ba mệt, em giúp anh lĩnh tiền."
"Em?"
Phương Bình bật cười, nói: "Uỷ ban thành phố biết em là ai hả? Ba đi còn được, em còn đòi đi?"
Cậu gõ đầu một cái: "Bớt gây chuyện đi nè, chờ khi em trở thành võ giả, mấy trăm ngàn có là gì?
Bây giờ, em chỉ cần ngoan ngoãn tu luyện, đó chính là cách kiếm tiền rồi.
Em tự tính đi, bây giờ khí huyết em tăng lên một cal, đó chính là đã kiếm được mấy chục ngàn, thậm chí mấy trăm ngàn. Tu luyện và quản lý hội Viên Bình gì đó của em, cái nào kiếm tiền nhanh hơn?
Không biết động não, không biết tính toán, mãi mãi cũng đừng nghĩ đến chuyện giàu to.
Em có biết vì sao anh có thể kiếm bộn tiền hay không?
Bởi vì anh là võ giả, tu luyện nhanh, hiểu không?
Em không phải là võ giả, vậy cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện kiếm được nhiều tiền như vậy, ngay cả một món vũ khí em cũng chẳng mua nổi!"
Phương Bình giáo huấn em gái một vài câu, nhìn chằm chằm lợi ích trước mắt làm gì, cần phải cân nhắc đến tương lai.
Đương nhiên, quan trọng là phải có thực lực, chạy cũng phải chạy nhanh hơn người khác.
Gặp phải nguy hiểm, ít nhất có thể chạy trốn được.
Phương Viên bị mắng gần như hồ đồ, sau đó thầm nói: "Hoá ra là phải tính như vậy sao? Hình như vậy cũng đúng, tu luyện nhanh, sớm thành võ giả, tuỳ tiện tham gia một buổi hội nghị là 500 ngàn…"
Lại tính toán thêm một thoáng, 4 tháng gần đây mình cũng kiếm được hơn 10 ngàn.
Mỗi tháng 3000 đồng.
500 ngàn... Phải gom 14 năm mới được!
Nếu là tu luyện nhanh, mau trở thành võ giả, hình như kiếm được càng nhiều tiền
Sau một khắc, Phương Viên nghiêm túc gật đầu nói: "Anh, em muốn nỗ lực tu luyện!"
Phương Bình bĩu môi, nhìn là biết con bé lại tham tiền rồi.
Nhưng vậy cũng tốt, sau này không cần mình đốc thúc nữa chứ?
...
Tham gia xong buổi họp mặt giao lưu võ giả, Phương Bình ở nhà cũng chẳng còn chuyện gì làm nữa rồi.
Họp lớp năm nay không tổ chức.
Có tổ chức đi nữa, Phương Bình cũng chưa chắc sẽ đi.
Gần đây tiếng tăm của cậu cũng tốt, đi họp lớp, chắc chắn không thể không bị bạn bè hỏi đông hỏi tây. Lỡ lại nói gì đó khiến các bạn không vui, ngược lại còn khiến tình bạn rạn nứt.
Nhưng đến mùng 8 tháng giêng, Phương Bình vẫn ra ngoài một chuyến.
Đi thăm giáo viên chủ nhiệm lớp hồi còn học trung học.
Thầy chủ nhiệm hồi trước đối xử với cậu cũng tốt, lúc chuẩn bị thi khoa võ, ông ấy còn đưa cậu một chồng sách. Cũng chính thầy ấy sắp xếp cho cậu đi tiếp đón Vương Kim Dương, nên cậu và lão Vương mới gặp được nhau.
Lúc chuẩn bị đón Tết, ai ai cũng bận, Phương Bình cũng lười đi thăm thầy lúc đó. Trước đó đã hẹn sau mùng 7 lại đến nhà thăm thầy.
Khi Phương Bình đến, Lưu An Quốc cũng rất vui mừng.
Buổi trưa còn nhất định giữ Phương Bình ở lại ăn cơm. Lúc thầy Lưu và Phương Bình cùng đi xuống lầu, gây ra động tĩnh không nhỏ, chỉ sợ mấy thầy cô ở cạnh nhà không biết học sinh của lão Lưu đến thăm.
Phương Bình đương nhiên cũng đã nhìn ra rồi, ngoại trừ bật cười cũng chỉ có bất đắc dĩ.
Không ai hoàn hảo cả, thầy Lưu cũng muốn có chút mặt mũi thôi.
Thăm thầy Lưu xong, Phương Bình cũng chính thức hết bận rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận