Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1321

Thành Trấn Tinh sẽ đến, Trương Đào biết, cũng không bất ngờ khi thấy họ. Nhưng cử ra tận hai vị cấp chín đến, đúng là hơi ngoài dự liệu.
Về phần Lý Mặc và Trịnh Vũ cấp tám cũng tới, Trương Đào không quá để ý, hai người này đến chúc mừng là phải, bởi mạng của bọn họ là do Phương Bình cứu về.
Trước đó, hai bên xảy ra xung đột, không hòa hợp cho lắm, hai người bọn họ lại bị thương, không có ý kiến gì với Phương Bình, nên coi như không có gì.
Bây giờ, Phương Bình đột phá, hắn phát thư mời đến thành Trấn Tinh, nếu lúc này còn không chịu đến, thì cũng không còn gì để nói.
Thành Trấn Tinh có hai vị cấp chín và hai vị cấp tám đến mừng, đội hình như vậy cũng không kém.
Lúc này, trên không có 7 vị cấp chín, và một vị tuyệt đỉnh.
Trương Đào liếc mắt nhìn xung quanh, khẽ cười nói: "Tông phái đến không ít, từ khi nào mà thằng nhóc này có quan hệ với võ giả tông phái vậy?"
Ông đã thấy có không ít cường giả tông phái.
Tông phái bây giờ chỉ có một cường giả cấp chín là Triệu Hưng Võ. Nhưng Triệu Hưng Võ phải tọa trấn Trung Châu địa quật nên không đến. Nhưng tông phái vẫn còn vài vị cường giả cấp tám hiếm thấy, không ngờ hôm nay cũng xuất hiện vài người.
Trong đó có người phụ nữ mặc áo xanh của phái Thanh Điền Sơn, lúc trước kém chút nữa trở thành sư nương của lão Lý, sau đó, hai người từng ra tay đánh nhau.
Phái Vương Ốc Sơn có duy nhất một vị cường giả kim thân, là đệ tử đích truyền của Triệu Hưng Võ.
Đội hình như vậy, cực kỳ xem trọng Phương Bình.
Ngô Xuyên nghe vậy cười nói: "Phái Thanh Điền Sơn vốn có quan hệ với Ma Võ, Chung chưởng môn..."
Nhắc tới người phụ nữ này, Ngô Xuyên không tiện nói gì, ông là học trò của hiệu trưởng cũ, đối phương dù sao cũng là trưởng bối của ông.
"Về phần Vương Ốc Sơn, Triệu minh chủ lần trước đã gặp Phương Bình, hai người trò chuyện có vẻ không tệ, bây giờ Phương Bình đột phá, đến chúc mừng cũng không có gì là lạ."
Trương Đào cười cười, Phương Bình giao thiệp thật rộng.
Mọi người không vội hạ xuống đất, Trương Đào nhìn lướt qua Ma Võ ở dưới, chậm rãi nói: "Thực lực của Ma Võ đúng là ngày càng mạnh, võ giả trung cấp tăng mạnh, có hy vọng đánh thắng thành Thiên Môn.
Nhưng mà... nếu muốn đánh, tử thương sẽ không thấp.
Thằng nhóc Phương Bình này vẫn luôn một lòng nghĩ bồi đắp, tích lũy thực lực cho Ma Võ, lẽ nào nếu tổn thất nặng nề, hắn không lo Ma Võ sẽ suy tàn lần nữa sao?"
Ngô Xuyên trầm giọng nói: "Quân đội đồng ý giúp Ma Võ khai chiến thật sự nằm ngoài dự đoán của ta. Nếu thật sự muốn chiến, Ngô Khuê Sơn và Lý Trường Sinh ra tay, có thể đánh bại thành chủ thành Thiên Môn và Thiên Môn Thụ sao?
Với tình hình của Lý Trường Sinh... Nếu trải qua một trận đại chiến, chắc sẽ tiêu hao toàn bộ sức sống rồi bỏ mạng mất."
Điền Mục đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Hay là, để ta thay thế Lý Trường Sinh..."
"Không được!"
Trương Đào không cho phép: "Nếu thật sự khai chiến, chủ lực chỉ có thể là Ma Võ! Ngươi là người của Quân đội, Trấn thủ Ngô là người của phủ Trấn thủ, các ngươi cho rằng địa quật không biết gì à?
Bọn họ đều có ghi chép về chiến lực của cấp chín phe ta.
Nếu như các ngươi ra tay, nghĩa là khai chiến toàn diện, sẽ thay đổi cục diện hiện tại.
"Nhưng thành Thiên Môn còn một vị cấp tám..."
Bây giờ, thành Thiên Môn có hai vị cấp chín, một vị cấp tám, nhưng cấp bảy thì tổn thất khá nhiều, nay chỉ còn 3 vị.
Nếu Ngô Khuê Sơn đủ sức cản lại hai vị cấp chín, để lão Lý xử lý tên cấp tám, những người khác vây công ba vị cấp bảy, vậy thì trận chiến cao cấp, Ma Võ tất thắng.
Nhưng nếu Ngô Khuê Sơn không đủ sức...
Điền Mục vừa nói xong, Trương Đào bình tĩnh nói: "Nếu thật sự muốn chiến, sẽ không chỉ có như vậy. Cấp chín chắc chỉ có hai người, còn cấp tám... thành Yêu Quỳ có lẽ sẽ phái đến một vị cấp tám và vài vị cấp bảy.
Cho nên, rốt cuộc có chiến hay không, lát nữa ta sẽ nói rõ với Ma Võ.
Hiện tại, Quân bộ và các bộ các ngành sẽ không điều động binh lực vì Ma Võ. Cường giả cũng có vị trí và nhiệm vụ riêng..."
Trương Đào nói đến đây, bỗng nhiên bật cười nói: "Thằng nhóc này cố ý phải không?"
Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn xuống dưới, ngay sau đó, đều dở khóc dở cười.
...
Ma Võ.
Phương Bình đang nhiệt liệt hoan nghênh các Tông sư.
Tông sư vừa mới đột phá không nhất thiết phải đích thân ra nghênh đón khách, hắn không đến đón khách cũng không sao.
Nhưng Phương Bình đến rồi!
Tươi cười niềm nở, khiêm tốn vô cùng, cực kỳ thân thiện.
Hành động như vậy, vốn là chuyện đáng khen, nhưng lúc này, mọi người đột nhiên cảm thấy, tốt nhất là hắn nên biến đi cho khuất mắt.
Ngay khi Phương Bình đứng đón tiếp mọi người, lại có thêm người đến, mà cũng không phải cường giả.
Từ xa, người đến đã vui vẻ ra mặt, lớn tiếng cười nói: "Anh, em đến rồi!"
Phương Viên đến rồi!
Phương Bình trở thành Tông sư, người nhà đến là chuyện đương nhiên.
Nhưng mà... Ngay sau đó, mọi người lập tức có cảm giác khó chịu.
Cô nhóc nhỏ nhảy nhót chạy đến chúc mừng anh trai mình, đây vốn là cảnh tượng ấm lòng vô cùng.
Nhưng cô nhóc lại đội nón sinh nhật đến chúc mừng Phương Bình, muốn làm gì đây?
Đội nón sinh nhật cũng chả sao!
Quan trọng là, phía trên nón có một hàng chữ dài - Chúc anh hai sinh nhật tuổi 20 vui vẻ!
Có cần viết chữ chúc rõ ràng trên nón sinh nhật thế không?
Ai lại viết chữ trên nón sinh nhật?
Lại còn tô đỏ số 20!
Con cái nhà ai mà đáng ghét vậy!
Phía sau hàng chữ còn có hình mặt cười của Phương Viên, mặt cười nhìn thấy ghét, đang chê cười bọn ta?
Đứa nhỏ đáng ghét này! Bọn ta không bị mất trí nhớ!
Phương Viên không nghĩ nhiều như vậy, cô bé cười hì hì đội nón sinh nhật cho Phương Bình, vui vẻ nói: "Anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, chúc anh hôm nay cấp bảy, ngày mai cấp tám, ngày sau cấp chín!"
Mấy vị Tông sư lơ lửng bên ngoài cổng, càng nghe càng khó chịu.
Nghe đau lòng quá!
Nhưng em gái người ta chúc mừng sinh nhật cho anh trai mình, bọn họ có thể nói gì?
Mà Phương Bình cũng vui vẻ ra mặt, cười ha hả, nhéo nhéo gò má của Phương Viên, Viên Viên à, không uổng công anh hai thương em!
Về phần ánh mắt của khách đến, Phương Bình thấy mình rất vô tội, em gái ta đến đưa nón thì ta đội thôi, không vấn đề gì chứ?
20 tuổi, đến tuổi cập kê rồi!
Nghĩa là ta đã lớn, từ nay về sau, ta là người lớn rồi, không còn là con nít nữa.
Em gái ta có lòng, làm nón sinh nhật tặng ta, ta cũng không thể ném qua một bên không đội được, đúng không?
Mọi người nghĩ nhiều, Phương Viên thì không nghĩ nhiều như vậy.
Anh hai mình nói anh ấy đã 20 tuổi, hy vọng được mình tặng một cái nón sinh nhật đánh dấu tuổi tác của anh. Phương Bình cảm thấy anh hai rất biết nghĩ cho mình, nếu không, trong thời gian ngắn, cô bé không biết nên tặng cái gì.
Hiện tại, anh hai chỉ muốn có một cái nón và bánh sinh nhật, Phương Viên cảm thấy Phương Bình thật rất biết nghĩ cho mình.
Thế là, Phương Viên đứng bên cạnh Phương Bình lúc này cũng cười ngốc nghếch.
...
Giữa không trung.
Trương Đào buồn cười nói: "Các ngươi thấy... hắn cố ý hay vô tình?"
"Cố ý."
Ngô Xuyên không thèm suy nghĩ, thằng nhóc này vốn đã xấu tính, nếu nói là vô tình... ai mà tin!
Thằng nhóc đáng ghét!
Nhưng đây là quà em gái hắn tặng, em gái hắn cũng chỉ có mười mấy tuổi, ngươi có thể làm gì người ta? Cũng đã một mớ tuổi rồi, nếu mà không vui vì hành động của mấy đứa nhóc thì còn làm Tông sư làm gì?
Lúc này, Điền Mục bỗng nhiên cười nói: "Người khác thì cậy già lên mặt, thằng nhóc này lại nhất định giả ngây thơ, ta xuống trước đây, tùy các ngươi!"
Bỏ lại lời này, Điền Mục từ trời giáng xuống.
Ngay sau đó, ông cười to nói: "Phương Bình! 20 tuổi ha, nếu ta có chắt trai, chắc cùng tuổi với ngươi đó, chúc mừng, chúc mừng nhá!"
Nghe vậy, sắc mặt Phương Bình hơi cứng lại.
Ngay sau đó, trong đám người, có một ông già râu tóc bạc trắng cười nói: "Đúng đó, cỡ này cỡ tuổi cháu chắt ta, chậc, tiền đồ rộng mở nha!"
"Cháu ta lớn hơn Phương Bình vài tuổi đây này..."
"Chắt trai ta hình như bằng tuổi hắn..."
"Thiên tài không hổ là thiên tài, tuổi con cháu mình mà giờ đột phá cấp bảy rồi, chậc, chúng ta đã già."
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận