Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2424: Tam Giới Rung Chuyển

"Sống sót trở về..."
Tiếng nỉ non trầm thấp gần như không nghe được vang lên. Lát sau, Phương Bình lấy lại bình tĩnh, kìm nén nỗi sợ trong lòng, cười khó coi: "Đi cũng tốt, đi hết rồi thì tam giới chính là thiên hạ của chúng ta."
"Thời đại Tân Võ cũng nên kết thúc rồi! Mình lão Trương đã chiếm hết vận may của Tân Võ, chúng ta nên mở ra thời đại mới!"
Mấy người cười mà như khóc, cũng chỉ có thể an ủi mình như thế.
Lão Vương khẽ thở dốc, truyền âm nói: "Bớt nói nhảm đi, bên ngoài còn có Chân Thần, lần này, khá nhiều Thiên Vương, Thánh Nhân đi vào, kể cả cấp Đế, có lẽ đã tiến vào gần hết. Nhưng chưa chắc Chân Thần, Chân Vương... đã đi vào hết, bên ngoài còn có người thì sao?"
Cường giả, kẻ không còn sống được bao lâu, có lẽ cũng sẽ không buông tha cơ hội lần này. Nhưng một số Chân Thần chưa chắc sẽ tới.
Không nói những nơi khác, 80-90% các thiên ngoại thiên còn có Chân Thần trấn thủ. Cấp Đế của bọn họ đã đến, không có cấp Đế cho phép, các Chân Thần chưa chắc dám tùy tiện đến đây. Tiên đảo hải ngoại cũng gần như vậy. Tam giới chắc chắn không thể không có Chân Thần. Nhưng chỉ cần cánh cửa đó không bị phá, Chân Thần hẳn là chiến lực đỉnh phong của tam giới. Phương Bình vừa định đáp lời, bỗng cau mày nói: "Thương Miêu không mang Khuy Thiên Kính đi."
Con mèo này không ngờ lại quên mang Khuy Thiên Kính đi. Mình đã bảo nó mang đi. Cửa Ánh xạ còn ở chỗ lão Trương, vậy mà nó lại quên cái này! Mấy người cũng nhìn thấy Khuy Thiên Kính, vừa nãy Thương Miêu đi quá nhanh, bọn họ cũng không có thời gian nhắc nó. Thấy thế, Lý Hàn Tùng cười nói: "Thế chẳng phải người tự nhiên lời một thần khí sao, thần khí của Thương Miêu đều sắp bị người lừa hết rồi."
Phương Bình dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Ta không cần Khuy Thiên Kính, Thương Miêu tự để lại chứ bộ, nó thật rộng lượng."
Bọn họ thật sự không biết, Thương Miêu nghĩ ngày mai sẽ quay lại ngay, đến lúc đó lấy lại cũng không muộn, nên nó căn bản không vội. Mấy người vừa nói chuyện, vừa khôi phục thực lực. Sau một trận chiến trong con đường bản nguyên của Mệnh Vương, mấy người cũng tiêu hao rất lớn, họ cũng không gấp ra ngoài, tránh gặp phải vị Chân Thần bên ngoài kia. Vị Chân Thần đến trễ đã rất già, bọn họ không quen, nhưng nghe giọng, e là Chân Thần cổ xưa. Cấp Đế có tuổi thọ trên 10.000 năm, thật ra Chân Thần cũng không kém mấy. Nếu đối phương đã nói mình sắp chết rồi, nhìn dáng vẻ già nua của đối phương, có khi là Chân Thần thời kỳ Thiên Giới. Cường giả Chân Thần như vậy, dù già rồi, mấy người Phương Bình cũng không muốn trêu chọc. 1000 mét đến 9999 mét đều gọi chung là Chân Thần, ai biết thực lực vị này thế nào.
"Không nhìn thấy Bình Sơn Vương đi vào!"
Phương Bình bỗng nói một cầu, hình như trong quá trình đuổi giết... Bình Sơn Vương đã biến mất! Phương Bình rất nghi ngờ, đối phương nhân cơ hội chuồn đi. Lúc ấy hết sức hỗn loạn, hắn chuồn đi là rất bình thường. Nhưng Phương Bình cũng không lo lắng, đối phương nhát như chuột, dù có trốn đi, có lẽ cũng không dám tìm nhân loại gây sự. Diệu Thành Quân nói tiếp: "Không chỉ Bình Sơn Vương, ta thấy còn có mấy vị Chân Vương, không biết là đã chết hay là không tiến vào, ta không nhìn thấy Hòa Vương."
"Hình như Cơ Hồng cũng không vào!"
Mấy người vừa nãy đều quan sát qua Khuy Thiên Kính, không nhìn thấy mấy vị này, có lẽ đã sớm rời đi rồi. Trong tam giới, e là không chỉ có năm ba vị Chân Vương còn ở ngoài. Lúc này, Vương Kim Dương thấp giọng nói: "Còn nữa, Mục Nhan Chân Thần âm thầm bảo vệ Thiên Bộ trước đó cũng không xuất hiện"
Mục Nhan Chân Thần, khi Trường Đào đánh vào Vô Cực Đàm Thệ Thiên, bức bách Ô Ma Nữ Đế, đối phương đã phái ra vị nữ Chân Thần này. Lần này, bà ta vẫn chưa từng xuất hiện. Phương Bình khẽ gật đầu, tính như vậy, cường giả Chân Thần tam giới ít nhất cũng phải hơn 10 vị, có lẽ còn nhiều hơn một chút. Nhưng ít hơn trước đó nhiều! Phương Bình nghĩ một chút, có chút bất đắc dĩ nói: "Lão Ngô và lão Khổng thật là, nhất định phải đột phá vào lúc này, bằng không ít nhất hiện nhân loại chúng ta còn có hai vị tuyệt đỉnh trấn thủ."
Tất nhiên, hắn có thể hiểu được. Tình hình lúc đó, hắn cũng ước gì mình có thể cấp tốc đột phá, có chiến lực tuyệt đỉnh, cùng đánh vào. Nhưng bây giờ các phương vẫn có Chân Thần lưu lại, nhân loại thì đã điều động toàn quân. Như vậy, áp lực của mấy người bọn họ vô cùng lớn.
"Đợi lát nữa vị Chân Vương bên ngoài rời đi, chúng ta lập tức trở về Trái Đất, củng cố lòng quân, phòng thủ đường nối. Lúc này, có lẽ một số thế lực tam giới còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhân cơ hội này, có lẽ còn có thể làm vài chuyện."
Dứt lời, Phương Bình lại nhíu mày nói: "Đúng rồi, còn phải đi Vương Chiến Chi Địa một chuyến"
Mấy người nhìn hắn, Phương Bình trầm giọng nói: "Nhiều Chân Thần chết trận như vậy, nhưng chưa chắc đã có người đi thu thập thi thể và nhẫn chứa đồ của bọn họ. Còn nữa... nhìn xem có thể thu được di thể mấy vị tuyệt đỉnh hay không..."
Nghe vậy, mấy người im lặng. Lần này, phe nhân loại có hơn mười tuyệt đỉnh hy sinh, sáu đại cường giả gần Đế dung đạo, hài cốt không còn. Nhưng có một Số người có di hài. Đương nhiên, phần lớn đều đã tự bạo, quay về cũng không biết có thể thu được di hài của bao nhiêu cường giả. Mấy người tán gẫu một chút mà đã hết một tiếng đồng hồ. Trời quang mây tạnh. Nhưng Chân Thần bên ngoài vẫn đang nổi điên, hình như không có ý rời đi. Phương Bình cũng không muốn đợi thêm nữa, trao đổi với mấy người lão Vương một chút, nhanh chóng đi dọc theo đáy biển, rời xa tên điên này, mau chóng trở về Trái Đất. Hiện tại, như rắn mất đầu. Dù mấy người lão Lý còn sống, nhưng đều bị thương rất nặng, nếu lúc này, có người tập kích nhân loại, vậy thì nhân loại sẽ bị hủy diệt trong tích tắc. Dù Phương Bình hiện tại rất muốn đi thăm dò tình hình các phe, thậm chí đi khám phá Cấm Kỵ Hải một phen... Nhưng hắn không dám!
Giống như tuyệt đỉnh nhân loại, trước kia cũng không dám nhập Cấm Kỵ Hải, Giới Vực, không phải thật sự sợ chết đến mức không dám đi tìm cơ duyên, mà là không được chết. Nhóm Phương Bình bước đi dưới biển, bắt đầu con đường trở về.
Cùng lúc đó, tam giới hơi hỗn loạn. Mưa máu đã tan, uy áp của cường giả biến mất, nhưng các phe hình như không có cường giả trở về. Chân Vương đầu? Đế Tôn đâu? Đi đâu hết rồi? Lòng người bàng hoàng!
Trong hoàng cung Thiên Mệnh vương đình. Cơ Dao ngồi yên, nhìn pho tượng vỡ vụn trước mặt, thật lâu không nói gì. Vương tổ... chết rồi! Chân Vương đều có thể cắt chém một ít lực lượng tinh thần, pho tượng kia có lực lượng tinh thần của Mệnh Vương bám vào, bây giờ đã vỡ vụn, có nghĩa vương tổ đã chết hoặc là tinh thần đã bị diệt rồi.
"Két..."
Bên cạnh, Phượng Tước khẽ gào lên. Mệnh Vương chết rồi sao? Rốt cuộc, đại chiến thế nào rồi? Đến bây giờ, tình báo của Thiên Mệnh vương đình vẫn là tin cũ trước đó, tổn thất hơn nửa thần tướng tiến vào, sau đó, chưa có tin tình báo tiếp theo. Nhưng trời đất biến sắc, nhất là vừa nãy, thiên địa cũng đang rên khóc, ai chết? Tạo ra động tĩnh lớn như vậy, người chết chắc chắn là nhân vật quan trọng, mà ngay giây phút đó, pho tượng của Mệnh Vương Vỡ nát. Không cần nói cũng biết ai chết.
"Phụ vương thì sao? Huyễn Vũ gia gia thì sao?"
Cơ Dao thì thào, không khỏi sợ hãi!
Chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Cơ chết rồi! Phụ vương còn sống không? Huyễn Vũ gia gia cũng không phải là Chân Vương, ngay cả vương tổ cũng đã chết, ông ấy thì sao? Các thần tượng dòng chính mà Cơ gia mang đi thì sao? Còn có mấy người còn sống?
"Phượng Tước... ta... nên làm gì?"
Cơ Dao bất lực, ta nên làm gì? Đến bây giờ, cô cũng không biết tình huống như thế nào.
"Két. Két..."
Phượng Tước kêu to vài tiếng, sau đó vội truyền âm nói: "Mau giấu tượng của Mệnh Vương đại nhân đi, sau đó vào kho tàng lấy đi một ít bảo vật, trước tiên ẩn náu một thời gian, Mệnh Vương đại nhân vừa chết, có lẽ sẽ có Chân Vương đại nhân... làm phản"
"Không!"
Cơ Dao cắn chặt răng, khẽ nói: "Ta không thể đi! Nếu ta đi, vương tổ và phụ vương không trở về, Huyễn Vũ gia gia cũng không trở về thì vương đình sẽ loạn, cơ nghiệp mấy trăm năm của Cơ gia."
"Cơ Dao!"
Phượng Tước là yêu tộc, sống lâu hơn Cơ Dao, gấp gáp nói: "Nhưng nếu ngay cả Cơ Hồng đại nhân..."
"Không đâu!"
Trong tay Cơ Dao lại xuất hiện một miếng ngọc được chạm khắc, nghiến răng nói: "Phụ vương còn sống! Phụ vương còn sống thì ta càng không thể đi! Phượng Tước, nếu đi vào lúc này, có lẽ ta sẽ không bao giờ có thể trở thành vương chủ."
Phượng Tước có chút lo lắng, nhưng không thể làm gì, nếu Cơ Dao không muốn rời đi, vậy cũng chỉ có thể đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận