Toàn Cầu Cao Võ

Chương 890: Giết Yêu Diệt Khẩu

Dưới đất, Phương Bình hơi hoang mang lo sợ, nếu là yêu thú khác, hắn không sợ.
Che giấu khí tức, trốn ở dưới đất, đối phương chưa chắc phát hiện ra. Nhưng con Giảo này... Con mẹ nó, nó quá quen Phương Bình!
Hệ thống chỉ ẩn giấu năng lượng, còn mùi thì sao?
Ngay sau đó, ở dưới đất, Phương Bình bắt đầu cởi quần áo, phải cẩn thận, nhất thiết phải cẩn thận, con yêu thú đó đã uống rất nhiều khí huyết của hắn, nếu như nói cường giả và yêu thú của địa quật, ai quen thuộc với Phương Bình nhất, thì chỉ có nó chứ không ai khác.
"Không nên tự mình dọa mình… Cấp chín cũng không thể phát hiện ra mình, nó nhất định cũng không thể."
Phương Bình trong lòng thầm cầu nguyện, tốc độ thần tốc, hắn cũng không lộ diện nữa, trực tiếp đào hang sâu xuống chân núi trốn.
...
Giữa không trung.
Giảo sớm cảm nhận được khí tức của cuộc chiến giữa các cường giả, có điều, nó thật sự không có ý muốn xen vào chuyện của người khác.
Có thể nằm thì không cần phải ngồi, có thể ngồi thì không cần phải đứng, có người dâng mỏ khoáng sinh mệnh tinh vào miệng nó, mới là cuộc sống hạnh phúc của yêu thú.
Đáng tiếc, tên đầu bếp lần trước lại chuồn mất rồi.
Nhưng dù không chuồn mất, cấp bậc hắn quá thấp, Giảo cảm thấy có ăn cũng không sướng, tạm thời không tìm cách bắt về.
Sư Tử Cẩu bên cạnh lại bắt đầu gào lên với nó.
Giảo căn bản lười để ý, cũng đâu phải sào huyệt của nó bị cướp, làm gì phải nhanh, nó chỉ mong sao chậm một chút, đợi đối phương đánh xong rồi đi qua.
Nếu không phải cảm ứng được hai đại cường giả đều chạy rồi, nó còn định tiếp tục lề mề một lúc nữa.
Nhưng khi bay đến chỗ con thú Vị Cẩu ngã xuống, Giảo đột nhiên ngừng lại, hình như... có mùi quen thuộc.
Cái mũi to khẽ giật giật, Giảo nhìn xung quanh, lại nghe tiếng Sư Tử Cẩu gọi nó, Giảo không nói câu nào, một luồng lực lượng thiên địa bổ xuống!
Nếu không phải kiêng dè mấy vị Vương giả của cấm địa, nó sớm đã nuốt con chó này rồi.
Sư Tử Cẩu bị đánh, toàn thân máu thịt be bét, nhịn không được rên lên.
Giảo cũng không quan tâm nó, đột nhiên hạ xuống. Nó vừa hạ xuống, yêu thú xung quanh chạy tới, lập tức rống lên.
Đây là Vị Cẩu Lĩnh, bọn chúng cũng có Vương!
Hiện tại Vương đi truy sát kẻ địch rồi, vị cường giả yêu thú này từ bên ngoài tới, xông vào địa bàn của bọn nó, không thể tha thứ.
Ánh mắt Giảo lộ ra tia bực mình, không kiên nhẫn.
Ngay sau đó, Giảo đột nhiên há to miệng, mạnh mẽ điên cuồng hút vào!
Xung quanh, rất nhiều yêu thú bị ép nằm rạp xuống đất, khí huyết và năng lượng trên người không ngừng thẩm thấu ra bên ngoài, nhanh chóng chui vào miệng Giảo.
"Gào!"
Sư Tử Cẩu triệt để phẫn nộ, nghiêm nghị rống lên.
Vị Cẩu Lĩnh là ranh giới bình phong che chắn của cấm địa. Kim Giác Thú Vương ở đây tàn sát, ăn uống là xâm phạm lợi ích của cấm địa!
Trong mắt của Giảo lộ ra tia hung ác!
Nó đã vô cùng thiếu kiên nhẫn rồi!
Một con yêu tộc mới vào cấp Thống lĩnh, hết lần này đến lần khác khiêu khích nó... Tối thiểu theo nó thấy, đối phương đã quấy rối bữa ăn của nó, cũng ép nó không thể không về cấm địa yết kiến Vương giả, đây là sự khiêu khích lớn nhất đối với nó!
Ngay sau đó, từng luồng lực lượng thiên địa to như cây cột nhà, điên cuồng đập xuống.
Móng vuốt to màu vàng của Giảo, lần lượt đánh về phía Sư Tử Cẩu, Sư Tử Cẩu bị đánh kêu thảm thiết nhưng không dám phản kích. Mặc dù Kim Giác Thú Vương chỉ mới bước vào cảnh giới Tôn Giả, nhưng thực lực rất mạnh, nếu không phải như vậy, cấm địa cũng sẽ không cưỡng ép bảo nó đi yết kiến Vương giả.
Điên cuồng đánh Sư Tử Cẩu một trận, cuối cùng Giảo vẫn không tàn sát những yêu thú khác, chỉ là hấp thụ nhiều khí huyết và năng lượng của đối phương, lúc này, khắp nơi đều có yêu thú nằm rạp xuống.
Giảo chậm rãi đi dạo một vòng tại đó, khi đi đến bên cạnh những gai nhím dài rớt xuống, Giảo đột nhiên ngửi ngửi. Ngửi một lúc, đôi mắt to của Giảo xẹt qua một tia suy nghĩ nhân tính hóa.
Khí tức của Gỗ ngốc! Vì sao nơi này lại xuất hiện khí tức của Gỗ ngốc?
Gỗ ngốc cắm rễ ở khu vực mỏ sinh mệnh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời đi, khí tức của nó sao lại xuất hiện ở vùng cấm địa này?
Giảo đột nhiên đạp không bay lên, nhìn về phía xa của Bách Thú Lâm. Tiếp đó, Giảo đột nhiên quay đầu, móng vuốt lớn màu vàng, lập tức đập xuống!
"Ầm!"
Tiếng vang lớn truyền ra!
Ngay sau đó, một tiếng thét thảm thiết truyền ra! Trong mắt của Sư Tử Cẩu lộ ra tia không dám tin, Kim Giác Thú Vương muốn giết nó!
Sao lại có thể?
Nó sao lại dám?
Giảo không rống lên, trong con mắt to chỉ có lạnh lùng và vô tình, trên chiếc sừng lớn màu vàng từng đường lực lượng thiên địa đan vào nhau, không ngừng đánh xuống.
Cốt nhục của Sư Tử Cẩu tách rời, máu chảy khắp nơi. Ngay khi Sư Tử Cẩu đang tuyệt vọng, Giảo đột nhiên dừng lại.
Lúc này, yêu thú Sư Tử Cẩu đã bị thương nặng không thể cử động, vốn dĩ muốn tự bạo hạch tim, đột nhiên dừng lại.
Ngay lúc đó, đám gai nhím dài ở trên mặt đất, lập tức phóng đến!
"Phập phập!"
Hơn chục cái gai dài bén nhọn lập tức xuyên thủng toàn thân Sư Tử Cẩu, sau đó, đám gai sắc dài này biến thành bột mịn, biết mất giữa không trung.
Xung quanh một vài yêu thú vô cùng sợ hãi, trí khôn của bọn chúng có hạn, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết vị yêu thú cấp Tôn giả kia đã sát hại một vị yêu thú cấp Thống lĩnh!
Mà trước đó, vị Thống lĩnh kia đã ngăn cản thú Tôn giả ăn bọn chúng!
Cho dù trí khôn không cao, nhưng lúc này, ham vọng muốn sống chính là phản ứng bản năng, tất cả yêu thú đều run rẩy lui về phía sau!
Ánh mắt Giảo lạnh lùng, lực lượng tinh thần đột nhiên phóng ra, ép toàn bộ yêu thú nằm úp xuống đất.
Lúc này, Giảo há to miệng, bắt đầu an tâm ăn uống.
Không còn bị Sư Tử Cẩu làm phiền, ăn uống cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mà xác của Sư Tử Cẩu, Giảo không hề động tới, cũng không ăn, mặc dù ăn một con yêu thú cấp bảy cũng tương đương với ăn tất cả yêu thú ở xung quanh.
Một lát sau, tất cả yêu thú đều bị nó ăn sạch, biến thành xác khô.
Trên Sừng của thú Giảo, lực lượng thiên địa lóe lên, bổ xuống xung quanh, tất cả xác khô toàn bộ hóa thành cát mịn. Mà ngay lúc này, mặt đất chấn động, một cái hố xuất hiện trước mắt Giảo.
Giảo khịt mũi ngửi, quả nhiên là mùi quen thuộc.
Mặc dù khí tức rất yếu ớt, không rõ, nhưng đã gặp qua nhiều lần, còn ăn không ít lực lượng khí huyết của người này, nó vẫn nhớ. Không vội vàng đi bắt tên đầu bếp đó, Giảo quay đầu nhìn về phía xa.
Cách đó chưa đến trăm dặm, có sóng năng lượng, có lẽ là chủ nhân của hai luồng khí tức trước đó đang giao thủ.
Lại nhìn xác Sư Tử Cẩu bên cạnh… Ánh mắt Giảo trầm tư.
Cấm địa triệu hoán mình… Nếu như mình bị Gỗ ngốc đánh bị thương thì sao?
Đi thành Yêu Mộc, Mộc Vương vẫn ở đó, thực lực của Gỗ ngốc rất mạnh, chưa chắc có thể rút lui an toàn.
Hiện tại, Gỗ ngốc sát hại sứ giả cấm địa, dù bị cấm địa nghi ngờ… Nhưng tiếp theo, nó xâm phạm địa bàn của Gỗ ngốc, e là cũng không có yêu tộc nào ra mặt cho Gỗ ngốc nữa, đúng không?
Cái đầu to của Giảo không ngừng đong đưa, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Ngay sau đó, Giảo ngự không bay lên, bay về phía sóng năng lượng xa xa, khí thế kinh người!
...
Dưới chân núi.
Phương Bình vẫn không nhúc nhích, nằm im như một tảng đá.
Lúc này, Phương Bình đang thầm mắng điên cuồng, cái quỷ gì đây?
Không ngờ gặp phải Giảo ở đây, chết tiệt!
Từ lần đầu tiên hắn xuống địa quật, sau đó mấy lần xuống Ma Đô địa quật, đều gặp phải đối phương, ở gần thành Hy Vọng thì không cần nói, lần này, chỗ hắn đang ở cách thành Hy Vọng 600 dặm, thế mà cũng có thể gặp nó là sao?
Lẽ nào địa bàn của đối phương đã mở rộng đến bên này rồi, nếu vậy thì khó mà tin được luôn á!?
Lúc này, Phương Bình cũng không dám tiếp tục đào hang, hắn lo lắng gây ra tiếng động sẽ bị phát hiện.
Hy vọng đối phương chỉ đi ngang qua.
Phía xa, có vài luồng sóng năng lượng, Phương Bình cũng cảm nhận được, hắn lười quan tâm, ai biết được bên ngoài đang làm gì.
Một lát sau, tất cả đều yên tĩnh.
Một luồng khí tức mạnh mẽ lập tức rời đi thật xa.
---
Cấp bậc ở địa quật: Sơ cấp (cấp 1-3), trung cấp (cấp 4-6), cao cấp (7-9). Tuy nhiên, có cách gọi khác cho cường giả địa quật từ cấp 6-9.
Cấp 6: Chiến tướng
Cấp 7: Thống lĩnh.
Cấp 8: Tôn giả.
Cấp 9: Vương giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận