Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2690: Thiên Cẩu (2)

Thiên Cẩu rất mạnh!
Khí cơ có thể xé rách hư không, nhưng nó đúng là không có hơi thở của sự sống.
Con ngươi của Phương Bình khôi phục lại, ánh kim lấp loé, lại nhìn về phía Thiên Cẩu!
Bá đạo!
Giống y như Thiên Cẩu mà hắn thấy khi Thương Miêu miêu tả.
Không, bá đạo hơn nhiều!
Dù sao bóng hình của Thiên Cẩu lúc đó chỉ là lực lượng tinh thần phác họa ra, chứ không phải chân thân.
Lúc này đây, Phương Bình không chút hoài nghi, đây chắc chắn là Thiên Cẩu, là kim thân của Thiên Cẩu.
Mạnh mẽ khiến người chấn động Bá đạo khiến người thần phục!
Thời khắc này, Phương Bình thoáng có suy nghĩ muốn quỳ xuống cúng bái nó, thần phục nó!
"Hừ!"
Có tiếng rên vang lên, kim thân của Địa Phi Chân Quân bên cạnh Phương Bình đột nhiên nứt ra, máu vàng chảy giàn giụa.
"Mạnh quá!"
Địa Phi Chân Quân chấn động, hắn dù sao cũng là Chân Thần, thực lực không yếu. Nhưng hắn vẫn bị khí cơ chấn thương!
Địa Hình còn thảm hơn hắn. Địa Hình không dám sử dụng đại đạo, kim thân vẫn như trước, không quá mạnh, máu thịt cũng bị nổ tung.
"Vậy... làm sao mang đi?" Địa Hình chấn động, kim thân mạnh mẽ như vậy, làm sao mang đi?
Ngay khi hắn đang cân nhắc vấn để này, một bóng người lóe lên, bay thẳng đến chỗ kim thân Thiên Cẩu. Ngay sau đó, bóng người này bay ngược về với tốc độ nhanh hơn.
Ầm!
Lôi Đình Đế Tôn bay ngược, nện vào vách tường đại điện, đại điện chấn động một chút.
Bàn tay Lôi Đình Đế Tôn đầy máu tươi, vẻ mặt khiếp sợ. Nhóm người Phương Bình đã nhìn thấy. Người này vừa mới ra tay, muốn tóm lấy kim thân Thiên Cẩu, nào ngờ càng đến gần, khí cơ càng mạnh, trực tiếp cắt chém bàn tay hắn, máu thịt be bét.
"Mạnh như vậy?" Lôi Đình chấn động!
Mạnh đến mức không còn gì để nói!
Hắn là Đế Tôn, kết quả, ngay cả kim thân cũng không thể đến gần, làm sao tranh cướp?
Đây là lần đầu tiên mọi người cảm thấy bất lực.
Ngay cả Đế Tôn mà cũng... không thể đến gần thi thể Thiên Cẩu sao?
Vậy nếu nhóm cường giả như Khôn Vương không biến mất, phải chăng ngày thường còn chẳng thể tiếp cận kim thân trong đại điện này? Phương Bình bất giác nhớ đến lần hắn ra sức cắt chém thi thể của thành chủ thành Sắc Vi ở bên ngoài động thiên Hư Lăng.
Khi đó, hắn cũng bất lực như lúc này, không thể chém đứt kim thân của đối phương.
Khi đó, hắn cấp sáu, đối phương cấp chín. Cường giả cấp chín đứng cho hắn chém, hắn cũng chưa chắc có thể chém được, đây chính là nỗi buồn của kẻ yếu.
Mà ngày hôm nay, hắn lại cảm nhận được cảm giác bất lực này.
Vừa bất lực, vừa hưng phấn.
Mình muốn trở nên mạnh hơn! Phải mạnh như Thiên Cẩu... không, mạnh hơn nó. Thiên Cẩu mạnh như vậy mà cũng chết ở Thiên Phần, dù có thể phục sinh thì lần đó cũng đã chết.
Phương Bình còn đang suy nghĩ, Phong Vân đạo nhân quát lên: "Thiên Đế quá mạnh, mọi người liên thủ, phong ấn khí cơ Thiên Đế!"
Dứt lời, bảo kính xuất hiện, tỏa ra ánh sáng kịch liệt.
Ầm! Không gian nổ tung. Ánh sáng từ bảo kính va chạm với khí cơ tỏa ra trên người Thiên Cẩu, vết nứt hư không xuất hiện, tứ trọng thiên!
Chỉ va chạm khí cơ mà lại phá nát tứ trọng thiên!
Sắc mặt nhóm người Địa Kỳ thay đổi! Quá nguy hiểm!
Bọn họ rất có khả năng không thể đến gần thi thể Thiên Cẩu, như vậy, làm sao đoạt bảo?
"Phong ấn, nhanh! Hợp lực phong ấn, dù không thể kéo dài nhưng ít nhất cũng có thể để chúng ta đến gần!"
Phong Vân đạo nhân lại quát ầm lên.
Lúc này, Lôi Đình Đế Tôn cũng quay về, hắn hừ lạnh một tiếng, bùng phát lực lượng tinh thần.
Trước hết hợp lực phong ấn kim thân Thiên Đế rồi tính!
Hắn vừa rồi cũng phải chịu thiệt thòi, mất mặt kinh khủng, người sống sờ sờ ra đấy mà lại bị thi thể Thiên Đế đánh bay.
Nghe vậy, ánh mắt mọi người lóe lên, lập tức bạo phát lực lượng tinh thần.
Phong ấn trước đã rồi tính! Dù phong ấn sẽ nhanh chóng bị phá, nhưng ít nhất cũng có thể giúp họ tiếp cận Thiên Cẩu, không như hiện tại, ngay cả lại gần cũng khó khăn.
"Phong ấn!"
Mọi người dồn dập hét lớn, trong đại điện, vết nứt ngang dọc.
Cùng lúc đó, cửa điện mở rộng, khí cơ Thiên Cẩu lặng lẽ tràn ra ngoài. Đúng vào lúc này, dưới lòng đất, bên trong hổ phách bùng lên một chút khí cơ.
"Ai?"
"Khí cơ này.."
"Đây là...
"Thiên Cẩu!"
Tiếng cuối cùng mang theo phẫn nộ và oán niệm sâu không gì sánh được.
Thiên Cẩu!
Lúc này, hổ phách rạn nứt! Kim cốt nhớ ra rồi! Là khí cơ của Thiên Cẩu, con chó đáng chết! Hắn cảm ứng được, hắn cảm ứng được rồi!
Mùi chó khiến người căm ghét!
Hắn không biết rằng một người một chó đã làm hàng xóm ba ngàn năm.
Hắn cũng không biết, con chó kia đã đứng sững trong cung điện của hắn ba ngàn năm.
Mặc kệ biết hay không biết, thời khắc này, Thủ Tuyền Nhân nổi giận.
Hắn muốn giết chó! Con chó khốn kiếp này đã đánh hắn 300 năm!
300 năm đó là một đoạn quá khứ nghĩ lại mà kinh hoàng.
Bây giờ, hắn sắp tỉnh lại, thế mà lại ngửi thấy mùi chó. Hắn nổi giận, vì sao con chó này lại xuất hiện trên địa bàn của mình?
"Bản tọa muốn đi ra ngoài!"
"Thả ta ra!"
Hổ phách chậm chạp nứt từng ra từng khe nhỏ, đây là cấm chế do sức mạnh toàn thân tự phát động để bảo vệ bản thân khi gặp nguy cơ, không phải là hổ phách thật.
Ở thời kỳ mạnh mẽ nhất của mình, hắn rất mạnh. Dù đã hơn 8000 năm trôi qua, hổ phách vẫn mạnh như vậy, hiện tại hắn chỉ mới khôi phục một chút, sao có thể nhanh chóng phá vỡ hổ phách được.
Nhưng hắn giận không nhịn được!
"Mau thả bản tọa ra ngoài! Ta muốn làm thịt con chó kia!"
Kim cốt rít gào, hắn muốn nhanh chóng ra ngoài, hắn ghét chó, ngửi được mùi con chó kia thì càng điên cuồng hơn.
Cùng lúc đó, trong đại điện, đồng tử của con chó màu vàng khổng lồ có phần biến ảo. Không lâu sau, trong con ngươi của nó phản chiếu hình ảnh. Sáu người!
Sáu người đang không ngừng bạo phát lực lượng tinh thần, muốn phong tỏa khí cơ của nó để đến gần kim thân nó.
Chó lớn bình chân như vại, cơ thể không cử động, nhưng trong con ngươi như lóe lên ánh nhìn khinh bỉ, chẳng để vào mắt.
Khí cơ của nó vẫn đang tràn ra.
Thời khắc này, trong con ngươi của chó lớn lại phản chiếu hình ảnh của một người, là Phương Bình!
Con ngươi khổng lồ như có chút tự hỏi, nghi hoặc - người này, có chút dị thường!
Phương Bình ngụy trang thành Vân Sinh có lẽ không biết rằng, ngay lần đầu tiên gặp Thiên Cẩu đã khiến nó cảm nhận được dị thường. Nếu biết, có lẽ Phương Bình sẽ suy nghĩ nhiều một chút.
Ngụy trang... Cũng không phải vạn năng.
"Mèo...
Vào giờ phút này, hình ảnh bên trong con người Thiên Cẩu lại thay đổi, phía sau Phương Bình có một con mèo.
Một con mèo nằm ngủ!
"Mèo!"
"Người!"
Không chỉ như vậy, hình ảnh này còn đang thay đổi.
Rất nhiều người!
Phía sau lưng Phương Bình, một bóng người mờ nhạt hiện lên, đồng tử của Thiên Cẩu như thể đang phản chiếu chư thiên.
Nó nhìn thấy rất nhiều người!
Người đầu tiên xuất hiện không phải là ai khác, là Võ Vương Trương Đào! Nhưng đối với Thiên Cẩu, đây là một người xa lạ, nó không quen.
Ngay sau đó, một người quen xuất hiện, tướng mạo già nua, nở nụ cười hiền từ, Trấn Thiên Vương.
Thiên Cẩu không quá quan tâm..
Nhưng sau đó, hình ảnh trong con ngươi Thiên Cẩu chấn động, lại có người xuất hiện, người này gánh trường cung đỏ như máu, gương mặt hờ hững.
"Chiến...
Ngay sau đó, một vị cường giả mặc áo giáp hiện lên: "Bá... Chạy.."
Đây là ý thức mơ hồ, chạy! Phải chạy!
Bá Thiên Đế! Người mà nhìn thấy nó là sẽ đánh nổ đầu nó. Năm đó, trong trận chiến cuối cùng của tam giới, tiếng gào của Bá Thiên Đế vang khắp đất trời: "Chó đâu? Gặp ngươi ở đâu, ta đánh nổ đầu chó của ngươi ở đó!" Đáng sợ! Nó đã phải cụp đuôi trốn tránh rất lâu.
Không chỉ như vậy, rất nhanh, lại có một người cầm thương hiện lên.
"Diệt!"
Người này còn đỡ, nhưng mà... Cũng là người đáng sợ. Diệt cũng tham gia trận chiến đó. Tuy không nói gì, nhưng chó sủa là chó không cắn, đây chính là nhân vật đáng sợ hơn cả Bá.
Không chỉ những người này, ngay vào lúc này, phía sau Phương Bình lại có bóng người hiện lên.
"Không quen..."
Đúng vậy, Thiên Cẩu không quen, không nhận ra người này.
Ma Đế!
Hình ảnh bên trong con ngươi Thiên Cẩu lóe lên rồi biến mất, rất nhanh, lại có bóng mờ hiện lên.
Một bóng người hơi mờ nhạt, Thiên Cẩu không nhận ra được. Bóng người thứ hai càng mờ hơn. Vẫn là không nhận ra người này là ai! Bóng người thứ ba... Vẫn không nhận ra được, quá mờ, gần như không nhìn rõ dáng vẻ trông như thế nào, chỉ loáng thoáng có thể nhìn thấy, đây là người chứ không phải thú.
Con ngươi Thiên Cẩu tiếp tục phản chiếu Phương Bình.
Sau một chốc, bóng người Phương Bình tiêu tan. Người thứ hai xuất hiện trong con ngươi của nó!
Người này chính là Phong Vân.
1834 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận