Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1992: Đại Chiến Kết Thúc (3)

Thương thế của nhóm người quá nặng, vật chất bất diệt có lẽ có thể giúp bọn họ khôi phục nhục thân, nhưng thương thế đến căn cơ, và thương thế ảnh hưởng đến con đường bản nguyên, thì không thể chữa được.
Trương Đào không nói gì, hình như ông đã phát hiện cái gì đó, sau một khắc, ông lại lần nữa phá không lấy vật.
Một bóng người xuất hiện trước mặt mọi người, nhắm mắt ngủ say.
Đó là Khổng Lệnh Viên!
Mọi người đều cho rằng Khổng Lệnh Viên đã chết, nhưng hắn chưa chết, mà cũng không khác đã chết là bao.
Trương Đào nhìn về phía Cấm Kỵ Hải, hơi cúi người chào nói: "Đa tạ Thương Miêu huynh ra tay!"
Dứt lời, ông cũng mặc kệ Thương Miêu có biết hay không, vừa đi vừa nói: "Con đường bản nguyên của Khổng Lệnh Viên lại lần nữa bị trọng thương, lần trước thương thế vừa khỏi, lần này... cố gắng cứu sống trước đã, làm người bình thường cũng rất tốt."
Con đường bản nguyên lại tràn tán, sức mạnh bị phản phệ, nếu không muốn bị sức mạnh phản phệ, thì tốt nhất phải phá hủy luôn kim thân, biến Khổng Lệnh Viên thành người bình thường.
Phương Bình nghe thấy thế vội vàng nói: "Lần trước hiệu trưởng cũng bị như vậy, có thể dùng con đường bản nguyên của Huyền Ngọc, lần này chúng ta cũng lấy được bản nguyên của một vị Chân Vương..."
"Tính sau, không giống lắm, về rồi giải quyết!"
Vừa nói xong, mọi người đã chạy tới đường nối ở thành Hi Vọng, thành Hi Vọng thành đã sớm biến mất, hiện tại có không ít người đang tụ tập bên đó.
Trương Đào vừa định rời đi thì quay đầu nhìn lại. Phía dưới, trong dòng nước biển chảy ngược, mèo lớn lại lần nữa ngóc đầu lên: "Thức ăn cho mèo, đừng có quên đó!"
Trương Đào bật cười, mời nói: "Thương Miêu huynh, đến thế giới loài người chơi đi?"
"Không đi... Ngươi muốn lừa ta chạy việc cho ngươi, không làm!"
Thương Miêu lắc đầu, Phương Bình tỏ vẻ kinh ngạc, sao con mèo này lại thông minh thế?
Thương Miêu không thèm quan tâm bọn họ nghĩ gì, nói: "Nhân Hoàng giả, ngươi có đánh được mai rùa của Công Quyên Tử không, đánh nát cho ta đi!"
"Danh xưng Nhân Hoàng này, ta không dám nhận!" Trương Đào cười nói: "Gọi ta Trương Đào là được, nhân loại cũng không có Nhân Hoàng! Ai cũng thành Hoàng, thì làm gì còn Nhân Hoàng nữa? Giới Vực thì..."
Trương Đào nhìn phía phương tây, cười nhạt nói: "Sẽ có cơ hội! Đây là lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai, sự bất quá tam, sau ba lần, Trương mỗ sẽ ra tay!"
Thương Miêu rùng mình một cái, vừa định lặn xuống thì Trương Đào bỗng nhiên nói: "Người này thế nào?"
Ông vừa nói vừa chỉ về phía Phương Bình.
Thương Miêu khựng lại, nhìn chằm chằm Phương Bình, lầu bầu nói: "Nói nhảm quá nhiều! Hỏi lắm thứ!"
"Ý của Trương mỗ không phải vậy!"
Thương Miêu dùng móng vuốt gãi đầu, méo mặt, mở miệng nói: "Không biết, không nhớ rõ lắm. Dù sao không phải chuyện gì ta cũng biết, nhưng mà... Tất cả những thứ hắn dùng bây giờ… đều là trộm được..."
Thương Miêu nhất thời không biết phải miêu tả thế nào, bỗng nhiên nói: "Chính là... Mà cũng không sao, mấy thứ trộm được đều là vô chủ, cứ mặc kệ hắn, đừng tiếp tục tự bạo lực lượng tinh thần nữa... Nếu ngay cả dấu ấn cuối cùng của mình cũng bị nổ tung, thì sẽ chết thật đấy. Mỗi lần tự bạo sẽ mất một chút dấu ấn bản thân, tự bạo nhiều... cuối cùng không còn là mình nữa."
Nói xong mấy câu đó, Thương Miêu lại rời đi.
Trương Đào nhìn chằm chằm Phương Bình, chậm rãi nói: "Đừng tiếp tục tự bạo lực lượng tinh thần nữa, tự bạo... cũng đồng nghĩa với đánh mất sinh mệnh bản nguyên của ngươi, nếu nổ hết rồi, ngươi có sống, cũng chỉ là cái xác di động, sống như thế, ai còn biết ngươi là Phương Bình nữa?"
Phương Bình rất nghiêm túc, khẽ gật đầu, không nói gì. Tự bạo lực lượng tinh thần là vũ khí giết địch cực hiệu quả, nhưng Phương Bình cũng biết, có vài thứ, hại người hại mình. Tự bạo nhiều, cũng không phải là chuyện tốt.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Trương Đào nhắc nhở hắn. Trước đây, ông và Nam Vân Nguyệt đều từng nhắc đến chuyện này.
Một bên, Chiến Vương nhẹ giọng nói: "Có lẽ... chúng ta cũng giống hắn?"
Vừa nói xong, mấy vị tuyệt đỉnh đến từ thành Trấn Tinh hơi run lên.
Sống lại trên bản thể của chính mình!
Không biết mình là ai, không biết mình đến từ đâu, quá giống!
Bằng không, ai có thể xóa được ký ức của tuyệt đỉnh?

Trái Đất, Ma Đô.
Khi Trương Đào trở về, tất cả mọi người đều im lặng, ngóng trông nhìn ông, giống như đang chờ cái gì!
Trương Đào cười cười, nhìn về phía Lý Chấn, sắc mặt Lý Chấn trắng bệch, không thèm để ý, không nói một lời. Ông lại cười, sau đó, hắn giơ tay phải lên, quát to: "Trận chiến này..."
"Đại thắng!" Tiếng quát to này, truyền khắp vạn dặm!
Thời khắc này, hầu như mọi người dân Hoa Quốc đều nghe được.
"Đại thắng!"
"Đại thắng!"
"Nhân loại tất thắng, Hoa Quốc tất thắng!"
Tiếng gào cao vút, vang tận mây xanh, trên bầu trời, mây đen hoàn toàn biến mất, lộ ra ánh mặt trời xán lạn.
Hôm nay ánh nắng tươi sáng! Hôm nay bầu trời trong xanh!
Một trận chiến, bình định một quật, có lẽ những người khác đều nghĩ như vậy, nhưng Phương Bình biết, đây không phải là cuộc chiến một quật, mà là quốc chiến!
Thậm chí có thể nói trận chiến này liên quan đến sống chết của nhân loại.
Trận chiến này, có 44 vị cường giả tuyệt đỉnh tham chiến!
Không, không chỉ có thế.
Những Thánh Địa khác cũng có cường giả tuyệt đỉnh tham chiến!
Trận chiến này, hơn 50 vị tuyệt đỉnh gia nhập chiến trường, không ngừng chém giết, Chân Vương đẫm máu.
Sau khi kết thúc, Hoa Quốc sẽ bước vào thời kỳ dưỡng sức quan trọng, trước khi đường nối hoàn toàn mở ra, có lẽ sẽ không có cuộc chiến Chân Vương nào xảy ra nữa, Chân Vương cũng sẽ không nhúng tay vào ngoại vực, trận chiến này thắng được kết quả mà tất cả mọi người đều mong muốn.
Trương Đào nở nụ cười, đột nhiên, ông vung tay lên, quát to: "Vào vực, giết địch! Hôm nay bình định Ma Đô địa quật!"
"Giết!" Tiếng gào thét rung trời! Quần chúng hô hào mãnh liệt, giết địch!
Diệt một quật!
Tháng 11, Ma Võ chiến bại, mất đi Ma Đô địa quật.
Cuối tháng 12, Ma Võ phản công, đại chiến bạo phát, toàn quốc tham chiến, giết địch vô số, giờ khắc này, đã đến giai đoạn cuối cùng, giết chết tất cả võ giả trung cấp trong vực, triệt để hủy diệt cường địch Ma Đô địa quật!
Hơn vạn võ giả, nhiệt huyết sôi trào. Rốt cuộc cũng đến phiên bọn họ ra trận rồi!
Võ giả không vào chiến trường, sao có thể trở nên mạnh mẽ được? Không trở nên mạnh mẽ, làm sao bảo vệ quốc gia, đánh bại cường địch dị vực!
Hôm nay, cường giả đại tông sư nào cũng đẫm máu trở về, mọi người chỉ có thể ngồi đợi, cảm giác chờ đợi vô tận dày vò tới mức nào? Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mới có thể làm gương cho binh sĩ, tiêu diệt cường địch trong trận chiến tiếp theo!
Mọi người dồn dập chuẩn bị vào vực, Phương Bình chọc lão Trương, nháy mắt mấy cái, ngươi quên gì rồi đúng không?
Ban nãy khí thế của Lão Trương mạnh mẽ vô cùng! Hét "Vào vực giết địch" rất là thoải mái!
Nhưng ngươi quên à, thành Hi Vọng đã bị đánh tan tành, bây giờ mà đi vào ấy hả, ào ào ào, rơi xuống Cấm Kỵ Hải hết!
Trương Đào lườm hắn một cái, tên khốn kiếp thích phá hoại bầu không khí. Sao ta quên được? Ta sao lại quên được chứ?
"Không sao!" Hai chữ không sao này bình thản vô cùng.

Trong vực Nam Thất, Thương Miêu lại ngóc đầu lên, móng vuốt bắt lấy Giảo, suýt chút nữa đã bóp chết nó, khuôn mặt lớn tràn đầy chờ mong: "Thức ăn mèo đâu?"
"Chờ tí, ngươi thích ăn vị gì? Định nhờ ngươi một chuyện, có thể đẩy nước biển ngược vào không, để lộ ra thành Hi Vọng, xin nhờ Thương Miêu huynh!"
Lão Trương rất sốt sắng. Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đám người kia sắp vào rồi!
Nấu bọn họ rơi xuống Cấm Kỵ Hải thì... hùng tâm tráng chí muốn giết địch sẽ mất sạch sành sanh!
Thất sách, quá thất sách. Ban nãy vội về nên quên mất, cứ nghĩ ai cũng là cường giả tuyệt đỉnh.
Võ giả trung cấp có thể ngự không, nhưng bây giờ bọn họ cũng không biết thành Hi Vọng không còn, hơn vạn người, chắc chắn sẽ có người chưa học ngự không, ngã xuống... có lẽ sẽ chết đuối mất.
Thương Miêu có chút buồn bực, lầu bầu nói: "Có nhiều vị lắm sao? Vậy lấy hết đi, nhưng mà nếu rút nước biển Cấm Kỵ Hải đi... thì ta không đến thể đến đây được..."
"Không sao, bây giờ Chân Vương địa quật đã rút lui, để lộ chút khí tức cũng không sao."
"Được rồi." Thương Miêu cũng không nói nhiều, vung móng vuốt lên, nước biển chảy ngược, bắt đầu trở về Cấm Kỵ Hải.
Dưới thành Hi Vọng vốn là một cái hố to. Thương Miêu cũng không có bản lĩnh tạo ra vật chất từ hư không, suy nghĩ một chút, nó bỗng nhiên đỏ mặt, cố hết sức vận dụng lực lượng tinh thần di chuyển cái gì.
Chỉ trong chớp mắt, một tòa núi cao bay tới, ầm ầm một tiếng, rơi xuống bên trong cái hố. Thương Miêu lại tiếp tục lẩm bẩm, càng ngày càng cảm thấy mình chịu thiệt.
Ngày hôm nay làm quá nhiều việc!
Thấy núi cao rơi xuống đất, Thương Miêu khá là hài lòng, nó cũng mặc kệ rồi biến mất, trước khi đi lại có chút căm tức nói: "Không có thức ăn cho mèo thì đừng có gọi ta nữa, ta đâm các ngươi đó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận