Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1371

Giảo vẫn chưa tham chiến, mà dẫn hai người anh em của nó đứng sang một bên, không rời khỏi vòng chiến, mà đứng gào ầm lên.
Giao khoáng!
Lần này, hai vị cấp chín cũng phải đề phòng chúng nó bất ngờ đột kích.
Áp lực của Ngô Khuê Sơn giảm xuống đáng kể, lúc này, ông cảm khái vô cùng.
Tốt như vậy?!
Dù ba con yêu thú này không ra tay, chỉ đứng ở gần uy hiếp vậy thôi, ông cũng dễ thở hơn rất nhiều.
Bên ngoài vòng chiến, lão Lý né thật xa mấy con yêu thú này.
Ông đang dành ra vài phút mặc niệm cho Bách Thú Lâm!
Đúng, Bách Thú Lâm!
Ông nghe không hiểu Giảo rống rống cái gì, nhưng ông hiểu lời thành chủ thành Thiên Môn nói.
Lại một vị sứ giả của Bách Thú Lâm bị giết rồi!
Ai giết?
Mẹ kiếp, nhìn dáng vẻ ba con yêu thú nhân dịp cháy nhà hôi của này, ông không cần nghĩ cũng biết ai làm.
Phương Bình từng nói con Giảo này rất gian trá, nhưng lúc đó ông không có cảm nghĩ gì, bây giờ ông đã hiểu.
Thật gian trá!
Vừa ăn cướp vừa la làng!
Nhưng mà... Đây là chuyện tốt, dù sao, người bọn chúng muốn đối phó chính là thành Thiên Môn.
"Gào!"
Giảo hơi không kiên nhẫn, đạp không đứng đó, bốn vó xao động bất an, sừng vàng trên đầu lấp lóe tia sáng.
Giao mỏ khoáng thì nó đi, mặc kệ mấy người đánh nhau chết sống như thế nào. Không giao, chính là ép nó ra tay.
"Cút ngay..."
Lực lượng tinh thần của Thiên Môn Thụ gợn sóng mãnh liệt, dù thành chủ đồng ý, nó cũng sẽ không đồng ý.
Di chuyển thành vốn đã khiến mỏ quặng phải chịu nhiều tổn hại, bây giờ, Kim Giác Thú lại còn muốn nó giao mỏ khoáng ra, vậy đốt quách nỗ lực hơn trăm năm của nó cho rồi.
Trừ phi nó chết, bằng không, không thể giao mỏ sinh mệnh cho Kim Giác Thú.
"Ầm!"
Ngay sau đó, cái sừng vàng trên đầu Giảo bùng nổ ra lực lượng thiên địa, nổ tung ngay bên cạnh thành chủ thành Thiên Môn.
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!
Không giao, ta sẽ tham chiến.
"Vô liêm sỉ!"
"Hòe Vương đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Kim Giác Thú, ngươi thật sự muốn đối địch với Hòe Vương sao?"
"Cự Tượng Thú Vương, Hàm Dương Thú Vương! Lẽ nào các ngươi cũng muốn đồng sinh cộng tử cùng Kim Giác Thú?"
"Đây là chiến tranh do Chân Vương chỉ thị!"
Thành chủ cũng vô cùng bất đắc dĩ, ánh mắt lóe lên sự hung tàn không thể che giấu.
Bình thường, hắn cũng sẽ không quá để ý đến ba con yêu thú cấp tám, càng không có chuyện chịu thua nhún nhường. Nhưng hiện tại... Xà Vương đang ở ngay nơi này!
Từ lúc Kim Giác Thú đến, vì có áp lực, tâm tình Thần Mộc không ổn định, đã bị Xà Vương liên tục chặt đứt vài cành cây rồi.
Nghĩ đến đây, thành chủ thành Thiên Môn đột nhiên bùng phát lực lượng tinh thần đến cực hạn!
Tiếng thét giận dữ truyền khắp trăm dặm!
"Hòe Vương đại nhân!"
Hắn không chịu được việc ba con yêu thú tiếp tục uy hiếp hắn như vậy. Tiếp tục như thế, hắn căn bản không có cách nào chuyên tâm đối phó Xà Vương.
Bây giờ, chỉ đành gọi Chân Vương ra mặt.
Hắn vừa mới gào lên, ba con yêu thú cũng bạo phát uy thế, gào thét thê thảm!
Mộc Vương giết sứ giả Bách Thú Lâm!
Yêu tộc lại bị giết, uy thế của cấm địa để ở đâu?
Lần trước đã lộ chuyện thần binh, yêu tộc Bách Thú Lâm bị giết, một lần lại một lần!
Từ nay về sau, còn ai sợ cấm địa nữa?
Giảo cũng điên cuồng hét lên!
Nó điên cuồng gào thét, nói cho yêu thú mấy chục dặm quanh đó biết, Mộc Vương muốn giết yêu diệt khẩu!
"Súc sinh đáng chết!"
Tâm tình của thành chủ thành Thiên Môn cũng bị nó chọc giận, hắn vừa phát điên, Ngô Khuê Sơn bất thình lình chém ra một kiếm đâm vào cánh tay trái của hắn, máu vàng bắn mạnh ra ngoài.
"Đáng chết, các ngươi đều đáng chết!"
Đôi mắt thành chủ thành Thiên Môn đỏ như máu!
Cục diện đang rất tốt đẹp, vì sao lại biến thành như vậy?
Thống lĩnh biến mất hết! Kim Giác Thú gây khó dễ, điều này khiến hắn căn bản không thể toàn lực đối chiến...
...
Thành chủ thành Thiên Môn nổi giận.
Ngự Hải Sơn.
Hòe Vương cũng sắp điên rồi!
Lại xảy ra chuyện rồi!
Rác rưởi, một đám rác rưởi!
Lại xảy ra chuyện! Đây cũng không phải lần đầu, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy!
"Bách Thú Lâm! Bách Thú Lâm thật là to gan!"
"Thanh Lang Vương!"
Hòe Vương hiện đang ở ngay phía trên bầu trời của Ngự Hải Sơn, bên cạnh hắn còn có một vị cường giả Chân Vương.
Đại chiến lần này, hắn vẫn luôn dùng lực lượng tinh thần bao trùng toàn khu vực chiến đấu, cảm ứng và chờ đợi kết quả.
Cấp bảy chết trận... Hắn thật sự không quá để ý.
Trong mắt hắn, cấp bảy chết sạch cũng không có gì, cấp tám chết có lẽ sẽ hơi đau lòng một chút, nhưng chỉ cần cấp chín không chết, hắn nhất định có thể thắng.
Nhưng bây giờ thì sao?
Bên kia xuất hiện khí tức của ba con yêu thú cấp tám, hơn nữa, thành chủ thành Yêu Mộc còn bạo phát uy thế cầu viện, điều này khiến Chân Vương như Hòe Vương không nhịn được nữa.
Lần nào cũng vậy! Cục diện đang tốt đẹp, thế mà lại bị phá hủy!
Lực lượng tinh thần của Hòe Vương bùng lên, không uy hiếp Giảo, mà thẳng đến Bách Thú Lâm.
Bách Thú Lâm cho rằng mình không thể làm gì chúng nó sao?
Tuy cấm địa ngoại vực và Vạn Yêu vương đình có quan hệ mật thiết, nhưng lúc này, hắn đã bắt chuyện trước, các Chân Vương khác đều không nhúng tay, ai cũng ngầm thừa nhận cuộc chiến này.
Bây giờ, Bách Thú Lâm lại gây chuyện, muốn gì?
Cho rằng Hòe Vương hắn vô dụng sao?
Cách đó không xa, Trương Đào và Chiến Vương cùng có mặt trên đỉnh Ngự Hải Sơn.
Nơi Chiến Vương đang canh giữ là vực Nam Cửu, cách nơi này không quá xa, lúc này, ông cũng vừa mới tới.
Thấy Hòe Vương phát điên, Chiến Vương bất ngờ, buồn cười nói: "Ha ha... Lúc này mà Bách Thú Lâm còn để yêu tộc xuất chiến, yêu tộc quả nhiên nắng mưa thất thường."
Trương Đào không nói gì, ông đã biết được chuyện này từ Điền Mục.
Lúc này, Trương Đào bắt đầu chú ý đến con yêu thú cấp tám kia.
Yêu thú này... đúng như Phương Bình nói, quả nhiên là yêu gian! À không, là yêu gian gan to bằng trời!
Cuộc chiến do tuyệt đỉnh mở ra, trong đó còn có đánh cược, một con yêu thú cấp tám như nó cũng dám dính líu vào chuyện này. Từ nay về sau, con yêu thú kia tốt nhất nên tự lưu vong ở Cấm Kỵ Hải, nếu không, biết đâu một ngày đẹp trời, Hòe Vương sẽ làm thịt nó.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Trương Đào bùng nổ lực lượng tinh thần, chớp mắt lan ra hơn trăm ngàn dặm, khi Hòe Vương còn đang chất vấn Bách Thú Lâm, lực lượng tinh thần của Trương Đào nhẹ nhàng vỗ vỗ, trấn an Giảo đang bị kinh sợ.
Khụ khụ... Phương Bình nói, hãy cho Giảo một chút cảm giác an toàn, tránh để nó cảm thấy quá nguy hiểm, không dám dính líu tới.
...
Tại khu vực của nhóm người Ngô Khuê Sơn.
Khi lực lượng tinh thần của Trương Đào bạo phát, vỗ vỗ người Giảo, ban đầu, Giảo kinh sợ, sau đó, ánh mắt nó lóe lên sự vui mừng!
Lão tổ của đầu bếp!
Không cần cân nhắc đến Chân Vương hay không Chân Vương! Chân Vương cũng không thể nào vào vực Nam Thất đối phó mình!
Hơn nữa, lý lẽ nằm ở mình, đây cũng không phải địa bàn của Hòe Vương.
"Gào!"
Giảo được bảo kê, nó càng lớn tiếng gào lên.
Nếu còn không giao mỏ khoáng, bản thú vương ta sẽ ra tay thật đấy!
"Kim Giác Thú, ngươi dám to gan cấu kết với võ giả phục sinh, ngươi chết chắc rồi..."
Thành chủ thành Thiên Môn lúc này cũng cảm nhận được lực lượng tinh thần của Trương Đào, sự kinh sợ lóe lên trong mắt một giây rồi biến mất, hắn gầm lên dữ dội.
Kim Giác Thú liên kết với võ giả phục sinh!
"Gào!"
Giảo đã không nhịn được nữa, ngươi mới cấu kết với võ giả phục sinh, bản thú vương đến báo thù cho sứ giả cấm địa.
Ngay sau đó, ba con yêu thú cấp tám đều không kiềm chế được, đồng thời điên cuồng nhào lên đánh giết thành chủ thành Thiên Môn.
"Các ngươi muốn chết!"
Thành chủ thành Thiên Môn cũng không còn cách nào, đối phương cũng đã ra tay, hắn không thể mặc kệ không quan tâm. Ba con yêu thú cấp tám, yêu tộc vốn đã có da dày thịt chắc, nhục thân mạnh mẽ, nếu thật sự mặc kệ, hắn sẽ là người chịu thiệt.
Ầm!
Thành chủ quất một búa xuống, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, một chiêu này đã chém bay Giảo.
Giảo lắc lắc đầu to, nhìn hào quang vàng óng trên người mình mờ đi nhiều, nó nổi giận. Mộc Vương dám ra tay với nó, đã giết sứ giả, còn dám ra tay đánh mình, muốn chết!
"Gào!"
Ba con yêu thú cấp tám bạo phát, nhanh chóng vây công thành chủ thành Thiên Môn.
Cũng trong lúc đó, Ngô Khuê Sơn cũng hiểu ngầm, bức bách Thiên Môn Thụ rời xa chiến trường này.
Lúc này không tiện mở miệng, nếu được, ông chỉ muốn nói một câu - làm tốt lắm! (Amazing, good job Giảo!)
Không chỉ là Giảo, Phương Bình cũng vậy!
Trong vô số yêu thú, làm sao Phương Bình có thể phát hiện được con yêu thú bất bình thường và mê tiền này?
Ông cũng không ngờ, Giảo thật sự dám ra tay với thành chủ thành Thiên Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận