Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2095: Ta Không Phải Mạc Vấn Kiếm Tiếp Theo (2)

Nghe thấy Thương Miêu nói chuyện, Phương Viên vội vàng cười, khuôn mặt tròn nho nhỏ ló ra, cười khanh khách nói: "Ngươi là Thương Miêu sao? Ngươi muốn tìm quả cầu gì? Ta có rất nhiều quả cầu nhỏ ở đây..."
Thương Miêu liếc cô một cái, nuốt một cái xương sườn vào bụng, lẩm bẩm một câu.
Những người khác không nghe thấy, lỗ tai Phương Bình lại khẽ nhúc nhích, vội vàng nói: "Ta và Thương Miêu tâm sự, ba mẹ làm cơm trước đi, thật lâu không trở về, hôm nay phải làm đồ thật ngon!"
Nói xong, Phương Bình đứng dậy, ra hiệu cho Thương Miêu đi đến sân thượng.

Trên ban công.
Thương Miêu vẫn còn tiếp tục ăn, Phương Bình nhìn chằm chằm nó một hồi, hơi nhíu mày nói: "Miêu huynh, đâu cần phải gấp tìm quả cầu nhỏ như vậy chứ? Với tính cách của ngươi, chạy theo ta cả một đường dài để đến nhà ta, không phù hợp với phong cách của ngươi."
"Cọt kẹt..." Thương Miêu tiếp tục gặm xương sườn, chẳng muốn nói gì.
"Miêu huynh, hình như ban nãy ngươi có nói gì đó, đến cũng đến rồi, nếu không ngại, có thể nói cho ta nghe không?"
Thương Miêu ngẩng đầu, liếc hắn một cái, tỏ vẻ rất bối rối. Một lúc sau, nó mới thì thầm nó: "Con bé mặt tròn ban nãy là người thân của ngươi sao?"
Phương Bình sửng sốt một chút, bỗng nhiên có chút buồn cười. Con mèo mập to đùng như ngươi, ngày nào cũng gọi người khác là tên mập, mặt tròn, không cảm thấy xấu hổ sao? Mặt của ngươi rất to ngươi biết không!
"Đúng, là em gái ta! Miêu huynh, có chuyện xin nói thẳng, Phương Bình không phải là người không hiểu chuyện, có một số việc, nếu Miêu huynh không ngại, xin hãy nói cho ta! Em gái ta có phải là xảy ra vấn đề gì?"
"Không biết nha!" Thương Miêu dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai, lại nói: "Hình như có mùi vị của người quen! Không phải là bé mặt tròn, là có người quen tiếp xúc với cô bé, Phương Bình, ngươi cẩn thận một chút, Tiểu Kiếm năm đó cũng giống như thế... Sau đó, Tiểu Kiếm điên rồi!"
Thương Miêu buồn bã, nằm dài xuống đất, tiếp tục ăn: "Người xấu luôn có ý đồ xấu! Tiểu Kiếm trước đây rất tốt, nhưng sau khi vợ hắn chết, hắn điên rồi. Ngươi cũng đừng điên, vậy thì không tốt đâu..."
Thương Miêu càng thêm buồn bã. Điên rồi, không còn là người lúc trước nữa.
Phương Bình nghiêm túc nói: "Người quen? Miêu huynh, việc này liên quan đến người thân của Phương Bình, kính xin Miêu huynh nói thêm chút nữa, là ai?"
Hắn rất lâu không trở lại, thật ra cũng có mục đích riêng.
Võ giả không bao giờ chịu bị khống chế bởi người thân!
Dù người thân có bị đánh giết, cũng chắc chắn sẽ không để vũ khí xuống để mặc người xâu xé! Đó chính là võ giả! Tuy chiến đấu là để bảo vệ người nhà, nhưng tuyệt đối không nương tay, không bao giờ bị người thân ảnh hưởng.
Nhưng đó là trong tình huống bất đắc dĩ!
Người thân bị giết, ai mà chịu được?
Phương Bình mang cha mẹ tới Ma Đô là vì hắn cảm thấy Ma Đô an toàn hơn, người bình thường cũng không dám làm trò gì dưới mắt hắn. Ngay cả tà giáo cũng không dám tới Ma Đô bắt người nhà của hắn uy hiếp hắn.
Nhưng bây giờ, lại có kẻ dám tính kế người thân của hắn! Chuyện này, Phương Bình tuyệt đối không thể bỏ qua! Dù đối phương có là cường giả cấp Đế, hắn cũng sẽ không giảng hoà!
Thương Miêu có chút buồn bực nói: "Chỉ cảm thấy quen thuộc thôi, không nhớ ra được! Các ngươi bây giờ đều sẽ gặp phải chuyện này, không chỉ một mình người, những người khác nữa...
Có chút người xấu, không tìm các ngươi, chỉ thích tìm người thân của các ngươi!
Rất nhiều năm trước, đã có người xấu làm chuyện như thế rồi... Nuôi nấng đồ đệ của người khác, sau đó bắt đồ đệ giết sư phụ... Nuôi con của người ta, rồi bắt bọn họ giết trưởng bối... Quá trời người xấu!"
Thương Miêu buồn bã vô cùng: "Nhân loại, có người rất tốt, có người lại rất xấu!"
Phương Bình không quan tâm chuyện đó, hắn hỏi: "Người tiếp xúc với em gái ta, Miêu huynh thật sự không biết sao? Có biết khi nào tiếp xúc không?"
"Chắc là gần đây." Thương Miêu ngẩng đầu, suy nghĩ một chút lại nói: "Hình như không chỉ có mặt tròn, còn có mấy người khác…”
"Còn có mấy người khác?"
Phương Bình nheo mắt, nhanh chóng tạo ra mấy bóng người mơ hồ.
Thương Miêu liếc mắt nhìn, vò đầu nói: "Hình như chính là bọn họ!"
Ánh mắt Phương Bình lạnh lùng nghiêm nghị!
Hai bóng người đó chính là hậu duệ của Trương Đào! Trương An, Trương Tuyết! Cháu của Trương Đào! Có người đang tiếp xúc với bọn họ!
Phải biết, bọn họ vẫn luôn ở Ma Đô, lại có người dám xuất hiện ở Ma Đô!
Tuyệt đỉnh sẽ thường xuyên đến đây, ngay cả Trương Đào cũng sẽ thường xuyên đến.
"Lá gan rất lớn! Rất tự tin! Dám tính kế chúng ta, xem chúng ta giống Mạc Vấn Kiếm sao?"
Phương Bình cắn răng, họa không lan tới nhà! Đánh nhau ngay mặt, dù không đánh lại, hắn cũng phải cắn răng chịu đựng. Ghét nhất là thể loại súc sinh ném đá giấu tay như thế này!
"Miêu huynh, bây giờ còn có thể tìm thấy đối phương ở Ma Đô sao?"
Thương Miêu lắc đầu nói: "Hình như không còn mùi vị quen thuộc nào ở đây nữa, bản miêu ở đây, bọn họ cũng không dám ở lại..."
"Đối phương là nam hay nữ?"
"Không biết nha!" Thương Miêu tiếp tục lắc đầu, chỉ là có chút quen thuộc, ai biết đực hay cái.
"Là gần đây mới bắt đầu tiếp xúc em gái ta sao?"
"Đại khái là vậy."
Phương Bình khẽ gật đầu, thở ra một hơi nói: "Cảm tạ Miêu huynh! Ta đã biết!"
Hắn chuẩn bị lập tức liên hệ lão Trương, sắp xếp kiểm tra từng người một, cũng hỏi Phương Viên gần đây từng tiếp xúc với người nào!
Nhưng đối với cường giả mà nói, dám tự tin làm việc ở Ma Đô, chưa chắc đã tra ra được. Nhưng chuyện này xem như đã nhắc nhở Phương Bình, dù là ở Ma Đô cũng chưa chắc đã an toàn. Có người muốn dùng cách đối phó Mạc Vấn Kiếm năm xưa để đối phó bọn họ, mơ hão!
"Một đám lão già chết bầm! Cả ngày chỉ biết làm mấy trò vớ vẩn, loại người này mà thành hoàng thì ông trời đúng là bị mù!"
Phương Bình chửi nhỏ một tiếng!
Sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Thương Miêu, cười nói: "Miêu huynh, nhà ta có nhiều đồ ăn ngon lắm! Xương sườn mẹ ta làm mùi vị thế nào? Hay là Miêu huynh ở lại nhà ta chơi dăm bữa đi?"
Thương Miêu chép miệng, định khi dễ nó không hiểu gì sao? Tên lừa đảo này còn muốn lừa mèo giữ nhà cho hắn, không thèm! Ta cũng không phải mèo trông nhà!
Thương Miêu lắc lắc đầu to, không làm, không vui, không muốn.
"Miêu huynh, ngủ ở đâu cũng giống nhau thôi mà, ở đây cũng là ngủ, không phải sao?"
"Không được!" Thương Miêu lại từ chối, không làm chuyện này, mèo không giữ nhà.
Phương Bình thấy thế cười nói: "Vậy thế này thì sao, trước khi tìm thấy quả cầu nhỏ, Miêu huynh ở nhà ta làm khách một quãng thời gian, sau khi tìm được, Miêu huynh đi đâu cũng được, thế nào?"
Thấy nó lại muốn từ chối, Phương Bình vội vàng nói: "Ta còn biết rất nhiều nơi có ăn ngon! Địa quật còn có rất nhiều tinh hoa sinh mệnh, rất nhiều trái cây ngon lành giống như Miêu Quả… Mấy ngày sau, ta sẽ xuống địa quật, mang một ít về cho Miêu huynh. Hiện tại cũng chỉ có ta có thể mang về, cho Miêu huynh ăn đồ tươi ngon, thế nào?”
Thương Miêu có chút động lòng, nhưng vẫn buồn phiền nói: "Nhưng ta không đánh nhau! Nếu thật sự có người đánh mặt tròn, vậy ta có cần đánh nhau không?"
"Không cần!" Phương Bình rất thoải mái, cười nói: "Ngươi giữ chân hắn, đưa đến chỗ ra, hoặc là đưa đến chỗ Nhân Hoàng giả, chúng ta giúp ngươi xử đẹp hắn!"
"Ồ."
"Đúng rồi, người tiếp xúc với em gái ta là Đại Giáo Hoàng sao?"
Thương Miêu lắc đầu nói: "Không giống nhau, mùi vị không giống nhau..."
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, nghĩa là Trái Đất vẫn còn cường giả có ý xấu! Thực lực rất mạnh! Dám hành động ở Ma Đô, nếu thực lực không mạnh, e là cũng không có gan như vậy.
Đối phương rất tự tin, dù lão Trương có đến, đối phương vẫn có thể trốn hoặc cảm giác được, nhanh chóng bỏ chạy. Còn Phương Bình thì… đối phương căn bản không để ý. Phương Bình cũng không phát hiện được tung tích tuyệt đỉnh!
Người đến ít nhất cũng là tuyệt đỉnh, thậm chí có thể là Đế Tôn được tăng cường sức mạnh hai lần.
"To gan lớn mật!" Phương Bình tức giận mắng, tốt nhất đừng để ta tìm thấy manh mối, bằng không, lần này bất luận thế nào, cũng phải kéo lão Trương đi làm thịt đối phương!
Xem mình là quân cờ thì thôi đi, còn dám động tới người nhà mình.
Hít sâu một hơi, Phương Bình xem như đã đàm phán xong với Thương Miêu, nó sẽ tạm thời ở lại nhà mình. Còn Thương Miêu là vô tình đến, vì quả cầu mà đến, hay là cố ý tới nhắc nhở chính mình, Phương Bình cũng không muốn suy đoán.
Con mèo này, ít nhất tới bây giờ đều là đang giúp bọn họ.
Một người một mèo, hàn huyên một hồi. Thương Miêu cũng không biết nhiều, không nói ra được lý do, Phương Bình cũng không truy hỏi nữa, Thương Miêu hình như cũng có chút buồn bực rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận