Toàn Cầu Cao Võ

Chương 590: Ma vương rời đi

Thời gian sau đó, Phương Bình yên tĩnh rèn luyện chiến pháp, không dám tăng nhanh cảnh giới.
Dựng năm cây cầu thiên địa, dù cho cậu không hề tu luyện, thân thể cũng không ngừng tự rèn luyện.
Võ giả trung cấp tu luyện nửa kim thân cũng không phải nói khoác.
Về chiến pháp, Phương Bình chủ yếu tu luyện Kim Cương Quyền và Ma Ha Quyền.
Chiến pháp cao cấp khó tu, trong thời gian ngắn, muốn tu luyện vài loại chiến pháp cao cấp, còn không bằng tập trung tu luyện một cái làm sở trường.
Không tu Trảm Đế Thiên Đao cũng không phải bởi vì tên chiến pháp nghe xấu hổ, chủ yếu là vì đao pháp phức tạp hơn quyền pháp, hơn nữa, có một vài trường hợp, quyền pháp thích hợp sử dụng hơn đao pháp. Phương Bình vẫn chưa quên lần trước mình phải ném đi binh khí của mình.
...
Trong lúc Phương Bình tu luyện chiến pháp, Ma Võ cũng đang không ngừng thay đổi.
Ngày 20 tháng 9, hai lớp huấn luyện võ đạo Ma Đô chính thức khai trương, lớp huấn luyện võ đạo của Ma Võ do hội võ đạo thành lập bắt đầu đối ngoại chiêu sinh.
Một số võ giả cấp hai cấp ba bắt đầu ra ngoài trường học, đến giao lưu với các nơi khác, bao gồm tham dự một vài cuộc thi võ đạo.
Diệp Kình, cường giả đỉnh cấp ba, chính thức bắt đầu hành trình đi Bắc, khiêu chiến cường giả cấp ba trên bảng xếp hạng.
Xưởng sản xuất dược phẩm và binh khí của trường bắt đầu tăng thêm sản xuất. Rất nhiều sinh viên Học viện Chế Tạo đã tham gia các lớp thực hành và thực tập tại các sản nghiệp của trường.
Trang web Viễn Phương lại mở rộng quy mô cho mượn điểm thưởng, rất nhiều tân sinh viên được trải nghiệm tính năng mượn điểm thưởng này.
Ma Võ ngày xưa yên tĩnh ôn hòa, bây giờ náo nhiệt hơn rất nhiều.
Một số đạo sư thâm niên ở trường nhìn thấy như vậy, ghi nhớ trong lòng, không biết là buồn hay vui.
Thầy hiệu trưởng qua đời, khiến Ma Võ rơi vào một cái thung lũng khó lên.
Nhưng thiên kiêu đời mới đang tỏa sáng, khiến Ma Võ ngày càng có sức sống hơn.
Giải thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc hiện cũng đang được tuyên truyền sôi sùng sục.
Giải thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc do Ma Đô Võ Đại tổ chức đã hấp dẫn sự chú ý của toàn quốc.
Từ năm 2009 tới nay, có rất nhiều giải thi đấu võ đạo được mở ra.
Nhưng các giải thi đấu võ đạo do chính phủ tổ chức cũng vẫn không có uy tín như Ma Võ. Cuộc thi đấu giao lưu tân sinh võ đại toàn quốc được tổ chức tại Ma Võ, chiến thắng cũng là Ma Võ.
Bây giờ, Ma Võ lại tổ chức giải thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc, càng có sức ảnh hưởng.
Khi Ma Võ chia sẻ link đăng ký, đường dây nóng liên lạc, email đăng ký, công bố thông tin tìm nhà tài trợ, tìm công ty truyền thông mua bản quyền phát sóng giải thi đấu võ đạo lần này, vô số người quan tâm và hứng thú.
Giải thi đấu võ đạo hiển nhiên sẽ không phải chỉ có một trận, không thể nghi ngờ, quy mô lần này sẽ không nhỏ, các trận thi đấu cũng sẽ không quá ít.
Ở thời đại toàn dân hướng võ, giải thi đấu võ đạo không hề kém cạnh Thế Vận Hội Olympic chút nào.
Đài truyền hình Ma Đô vừa mới báo giá 50 triệu mua đứt bản quyền phát sóng giải thi đấu võ đạo, ngay sau đó, đài truyền hình Nam Hồ đã báo giá 80 triệu.
Kết quả, hai bên còn không tranh được thắng thua, đài truyền hình Trung Ương trực tiếp nhúng tay, ra giá 100 triệu muốn trực tiếp mua đứt bản quyền phát sóng.
...
Chuyện tranh nhau mua bản quyền phát sóng cũng bị đào bới cho sôi sục lên.
Gần đây hội võ đạo bận đến choáng váng đầu óc.
Kết quả, sống chết cũng không tìm được Phương Bình, điều này khiến mấy vị bộ trưởng hội võ đạo tức điên lên được, bọn họ muốn bỏ hết mọi thứ.
Bây giờ, hội võ đạo có tổng cộng có năm vị hội trưởng.
Phương Bình, không tìm được. Tạ Lỗi cũng không biết chạy đi đâu rồi. Tần Phượng Thanh, ai dám đi tìm anh ta, anh ta có thể sẽ vác đao truy sát cậu. Lương Phong Hoa đang bận dựng cầu thiên địa không rảnh lo chuyện này, Trần Văn Long lại đi Quân đội rồi, đến cái bóng cũng không nhìn thấy.
Năm vị hội trưởng, không một ai đứng ra lo chuyện của hội võ đạo.
Mãi đến khi Trần Vân Hi cắm trại ở trước cổng biệt thự của Lữ Phượng Nhu hết mấy ngày, cuối cùng cũng coi như bắt gặp Phương Bình, cô nàng mừng đến phát khóc.
"Phương Bình, mấy ngày nay cậu ở đâu hả!"
Nghe ngữ khí u oán của Trần Vân Hi, Phương Bình nổi hết da gà, hơi buồn bực nói: "Có đi đâu đâu, mấy ngày nay tôi tu luyện ở ngoài bờ biển cạnh khu Nam thôi."
Phương Bình cũng hết cách, tu luyện ở ký túc xá hoặc ở cảng Tị Phong, chỉ cần phá hoại đồ vật là phải bồi thường.
Bây giờ hội võ đạo phạt nặng kinh khủng, Phương Bình làm hội trưởng, cũng không thể đi đầu phá hoại quy tắc.
Nếu hội trưởng là Trương Ngữ, Phương Bình sẽ xung phong làm dân đâm đầu, nhưng bây giờ chính cậu là hội trưởng, lại đâm đầu, chắc chắn sẽ làm gương cho một đàn người đâm đầu khác.
Tu luyện bên bờ biển sẽ không cần phải quan tâm nhiều như vậy.
Biết Phương Bình bận tu luyện, Trần Vân Hi cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức nói: "Bọn tôi đã chính thức bắt đầu chuẩn bị giải thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc, trước đó cậu nói muốn bán bản quyền phát sóng, hiện tại có đài truyền hình Trung Ương đã ra giá 100 triệu, muốn mua đứt bản quyền phát sóng trên toàn bộ các phương tiện truyền thông."
Trần Vân Hi nói xong, vô cùng khâm phục nói: "Cậu thật lợi hại, lại thật sự có người ra cao như vậy để mua đứt bản quyền phát sóng của chúng ta..."
"100 triệu Bảng Anh hay là USD?"
Phương Bình trực tiếp chen vào một câu.
Trần Vân Hi hơi ngưng lại, một lát sau, sắc mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Nhân dân tệ."
Phương Bình bĩu môi nói: "Mua đứt bản quyền phát sóng trên toàn bộ các phương tiện truyền thông mà chỉ ra giá 100 triệu? Nghĩ tôi ngốc à? Bây giờ quyền phát sóng trên các kênh truyền thông đâu chỉ 100 triệu, mạng lưới kênh truyền thông phát video trực tuyến trong nước ngày càng nhiều, có biết bao nhiêu trang web muốn nổi tiếng mà chưa có cơ hội kia kìa.
Giải thi đấu võ đạo cấp một toàn quốc hiện nay chỉ có giải đấu do Ma Võ tổ chức là có uy tín nhất, quy mô lớn nhất, ảnh hưởng rộng nhất.
Tôi bán bản quyền phát sóng trực tiếp lên trang web của bọn họ với giá 20-30 triệu, người ta đảm bảo sẽ đồng ý không chớp mắt. Bán cho bốn, năm trang web là có được 100 triệu rồi.
Đây vẫn chỉ là phát sóng trên các kênh truyền thông, còn phát sóng trên tivi, cũng có các đài truyền hình địa phương tranh nhau mua bản quyền đây.
Làm sao đi nữa thì cũng không chỉ có 100 triệu.
Đài truyền hình Trung Ương nghĩ sao vậy? Ra giá 100 triệu đã muốn mua đứt rồi?
Nói cho bọn họ biết, 100 triệu cũng được, chỉ có bản quyền phát sóng tivi, không tính phát trực tiếp trên các kênh mạng xã hội."
Những chuyện này là chuyên môn của Phương Bình, cậu có thể không rõ chuyện của giới võ đạo như những người khác, nhưng những chuyện thế này, Ma Võ đúng là không có ai rành bằng cậu.
Những năm gần đây, trong mắt mọi người ở Ma Võ, tổ chức thi đấu giao lưu đều chuyện thâm hụt tiền của.
Không phải không có nhân tài kinh doanh, quan trọng là bầu không khí trước đó của Ma Võ vẫn luôn bảo thủ và sĩ diện cao.
Thầy hiệu trưởng cũ khá tốt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao thầy cũng lớn tuổi rồi, ở thời đại này cũng không quá hoà hợp, thậm chí thầy còn chẳng quan tâm đến tiền tài. Trong mắt thầy ấy, dạy dỗ bồi dưỡng võ giả không nên quá nhuốm màu công danh lợi lộc và thương mại hoá.
Nguồn tài chính, một phần do chính phủ tài trợ, một phần dựa vào thu hoạch của cường giả dưới địa quật.
Bản thân thầy hiệu trưởng già cũng là người thuộc phái thực tiễn, ông nhậm chức ở Ma Võ hơn 50 năm, ở địa quật ít nhất là 20 năm, thời gian còn lại cũng dùng để dưỡng thương.
Quanh năm suốt tháng đều có gần nửa thời gian ở địa quật chinh chiến, đây cũng là lý do dù cho có kim thân cấp tám đi nữa, cơ thể vẫn luôn bệnh tật thương tích đầy mình.
Phương Bình không có tư cách phán xét thầy hiệu trưởng làm đúng hay sai, nhưng thầy ấy quả thực đã không thể sử dụng tốt tất cả tài nguyên của Ma Võ. Đương nhiên, có thể thầy ấy biết nhưng không muốn làm, có lẽ dưới tầm nhìn của thầy ấy, võ giả hẳn là nên ít dính líu đến tiền bạc.
Rốt cuộc là như thế nào, bây giờ thầy cũng đã bỏ mình tại địa quật, Phương Bình cũng không suy đoán nữa.
Cậu không phải thầy hiệu trưởng cũ, cũng không vĩ đại như thầy ấy, dành cả đời chinh chiến địa quật, kết quả, sau khi chết trận, nhà trường thu dọn di vật của thầy ấy, phát hiện, ngay cả thẻ ngân hàng thầy cũng chưa từng làm. Thầy ở Ma Võ 60 năm, trong người lại không có đồng nào.
Một đời chưa lập gia đình, một đời dâng hiến cho Ma Võ, đáng kính nhưng lại đáng buồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận