Toàn Cầu Cao Võ

Chương 953: Khoác Lác Trước Ngươi (3)

Thấy Lý Mặc trầm mặc, lão Lý cười nhạo một tiếng, thản nhiên nói: "Cũng đúng, dù sao cũng là nhà của các ngươi, chúng ta đám lão già này thì không sao… Chỉ là muốn cho lớp trẻ có thêm nhiều kiến thức..."
Lý Mặc trừng lão Lý một cái, trước mặt ta tự xưng là lão già, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Có điều, hắn cũng lười nói nhiều, trầm ngâm giây lát, mở miệng nói: "Để xem thử..."
Thành Trấn Tinh là nhà của bọn họ, cũng là thiên đường tịnh thổ (1) của mấy vị đỉnh cấp cường giả.
Ra ngoài chinh chiến quanh năm suốt tháng, mấy vị Tông sư này cũng rất mệt mỏi, có lẽ sự tồn tại của thành Trấn Tinh chính là thiên đường, là nơi cực lạc mà bọn họ muốn tạo ra.
Cho người ngoài vào, thiên đường nhỏ nhắn này có lẽ sẽ không còn yên tĩnh nữa.
Chuyện này cũng không phải là chuyện hắn có thể quyết định. Trong lúc nói chuyện, trường đao đã bay tới!
Ầm!
Tiếng nổ vang lên không ngừng, ánh lửa phóng ra bốn phía.
Vị cường giả cấp sáu trung kỳ ở giữa không trung cũng bộc phát toàn lực, nhưng lại bị trường đao chém, không ngừng lui ra sau.
Trên mặt đất, Vương Kim Dương đạp không bay lên, lập tức bay đến phía trước mặt đối phương, cầm lấy trường đao, hào quang màu máu lại lần nữa bộc phát đến cực hạn, âm thanh nổ tung vang dội một hồi.
"Đủ rồi!"
Đối diện người đó triệt để tức giận rồi, liên tiếp không ngừng bị áp chế, hắn chịu đủ rồi!
Không chỉ bị áp chế, vừa nãy ngay khoảnh khắc trường đao đột kích tới, quần áo trên người hắn đều bị rách, lúc này ngoại trừ nội giáp, những nơi khác đều bị đao chém khắp nơi, bị đánh quá thảm rồi!
Ngay sau đó, người này ầm ầm mở ra cánh cửa tam tiêu thứ hai đã được đóng kín một nửa!
Bên trong cánh cửa tam tiêu được mở ra, một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ tuôn ra, võ giả này trước đó đã mạnh hơn Vương Kim Dương một chút, đột nhiên bộc phát ra lực lượng khí huyết càng mạnh hơn!
Trường thương trong tay cũng bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, một thương quét về phía Vương Kim Dương!
...
"Lão Vương thảm quá đi."
Phương Bình lẩm bẩm một câu, chỉ có thể trách ngươi quá kiêu ngạo, đánh người ta mất đi lý trí rồi.
Cấp sáu trung kỳ đến cao kỳ phải đóng kín cánh cửa thứ hai của cửa tam tiêu mới được, người ta vốn đóng kín được nửa rồi, bây giờ mở ra, hắn chỉ có thể đóng kín lại từ đầu, cũng tổn thất quá nặng nề.
Nếu như không phải đến tình huống bất đắc dĩ, rất ít võ giả cấp sáu sẽ làm chuyện này.
Lý Hàn Tùng khô khốc nói: "Chút nữa cao kỳ của bọn họ sẽ không làm như vậy chứ?"
Nếu thật cấp sáu cao kỳ thật sự mở cửa tam tiêu, hắn có lẽ đánh không lại.
"Đừng sợ, với mức độ đầu đồng xương thép của ngươi, hắn không đánh ngươi mất mạng được đâu, hắn mở cửa tam tiêu, thì ngươi dùng đầu đập vỡ cửa của hắn, so độ tàn nhẫn mà thôi, ta không tin mấy người này thật sự tàn nhẫn như vậy!"
Phương Bình qua loa nói một câu, lúc này trận chiến đã đến đoạn kết.
Đối phương đã mở một cánh cửa được phong ấn một nửa, thực lực tăng lên nhiều, lập tức áp chế chặt lấy Vương Kim Dương.
Chênh lệch thực lực vẫn có, hơn nữa không hề nhỏ.
Sắc mặt Vương Kim Dương lạnh lùng, cầu thiên địa đột nhiên lại xuất hiện lần nữa, ngay sau đó, cầu thiên địa mở rộng đến cực hạn, Vương Kim Dương bộc phát ra tất cả khí huyết, nháy mắt dung hòa vào cầu thiên đại, tiếp đó... hắn nắm lấy cầu thiên địa đập thẳng vào cửa tam tiêu của đối phương!
Cửa tam tiêu nửa hư nửa thực, không đánh được.
Nhưng lúc này, khi cầu thiên địa được Vương Kim Dương lấy ra đập người, trên khu chủ trì, mấy vị cường giả biến sắc.
Cầu thiên địa và cửa tam tiêu bổ trợ cho nhau, binh khí khác không thể công kích được, nhưng không bao gồm cầu thiên địa, nếu như đụng vào nhau, dù là cầu thiên địa bị vỡ hay là cửa tam tiêu bị nát thì đều là điều bọn họ không thể chấp nhận được.
Lý Mặc nhanh chóng nhìn Lý Trường Sinh, lão Lý không chút trách nhiệm nào nói: "Không phải là sinh viên Ma Võ chúng ta."
Nói cách khác, nếu toi mạng thì coi như đen đủi, ta không quản.
Lý Mặc suýt nữa tức điên, Bộ trưởng Vương bên cạnh không nói lời nào, đột nhiên vươn tay ra, cách hơn trăm mét, hư không hiện lên một bàn tay, lập tức bắt lấy cầu thiên địa của Vương Kim Dương, ném trở về.
"Trận so tài, đến điểm thì dừng!"
Bộ trưởng Vương khẽ nhíu mày nói: "Trận này coi như hòa!"
Vương Kim Dương im lặng không lên tiếng, thu lại cầu thiên địa của mình, người đối diện tức giận, sau đó cắn răng quay người rời đi.
Mẹ nó, tên điên!
Bệnh thần kinh!
Lần này so tài, đầu hắn bị úng nước nên mới đồng ý tới đấu, người lên đấu chính là cược mạng, lấy cầu thiên địa, lấy cửa tam tiêu làm trò đùa, mấy tên này nghĩ thế nào đấy?
Mặc dù cầu thiên địa của đối phương chưa chắc có thể đập vỡ cửa tam tiêu của hắn, nhưng lỡ như thì sao!
Cầu thiên địa của người ta đều có thể bẻ cong thành cung, quỷ mới biết được có thể đập vỡ hay không, đập không vỡ, hắn lại tự bạo thì phải làm sao?
Lúc này, kết thúc ba trận, đám người Lý Phi vô cùng uất ức.
Không cách nào đánh!
Rõ ràng thực lực của đối phương không bằng bọn họ, nhưng lại luôn bị áp chế, thật sự quá uất ức.
Mà Tần Phượng Thanh lúc này vẫn đang há to miệng ăn quả năng lượng, trên miệng thuận miệng qua loa nói: "Đừng để ý, chúng ta đánh nhau đều như vậy, các ngươi làm quen là được."
Mọi người liên tục thay đổi sắc mặt, làm quen là được?
Các người làm thế nào mà có thể sống đến bây giờ?
Mỗi lần chiến đấu đều như vậy, ngươi có mấy cái cầu thiên địa để nổ?
Hay là nói, tên đầu trọc này đang nói khoác?
Khi mấy người đang nghi ngờ, Tần Phượng Thanh hình như không cảm giác được, lại bổ sung nói: "Nổ rồi thì luyện lại, chỉ tốn thêm chút thời gian mà thôi, bọn ta có kinh nghiệm, không nguy hiểm tính mạng."
Mọi người: "..."
"Trận thứ tư bắt đầu!"
Bộ trưởng Vương đợi hai người xuống lôi đài, liền tuyên bố bắt đầu trận mới.
Lý Hàn Tùng xoay cái cổ của mình, nhìn lướt qua Lý Phi đối diện đứng lên, lẩm bẩm nói: "Thằng oắt này không có quan hệ họ hàng gì với Tư lệnh Lý chứ?"
Hắn năm nay mới 23 tuổi, Lý Phi lớn hơn hắn mấy tuổi.
Nhưng Lý Hàn Tùng gọi "Thằng oắt" không hề ngượng miệng chút nào.
Qua ba trận, đừng thấy mọi người ngoài mặt không nói gì, thực ra vẫn hơi xem thường mấy người đối diện.
Mấy người ở đây ai mà không phải hạng người tâm khí cao ngạo?
Đối phương ba người cấp sáu trung kỳ, thật sự chẳng ra làm sao.
Phương Bình khẽ nhíu mày nói: "Đừng quan tâm có quan hệ gì hay không. Đừng khinh thường, trong những người này, ta phát hiện trên người Lý Phi và Trịnh Nam Kỳ có mùi máu tanh nặng hơn một chút, hai người này có thể đạt cấp sáu cao kỳ, tính ra vẫn là từng trải."
"Yên tâm."
Lý Hàn Tùng gật đầu, bước đi ra.
Vương Kim Dương chính là vừa ngồi xuống được một lát, đột nhiên đứng lên đi về phía bên kia.
Phương Bình sửng sốt một chút, ta còn chưa nói gì ngươi đã đi qua sao?
Ngươi muốn làm gì?
Có điều nghĩ lại, Nam Võ nghèo đến mức này, lão Vương vì tài nguyên cũng không từ thủ đoạn, Phương Bình có thể hiểu được.
Từ khi mới quen biết Vương Kim Dương, nơi nào có lợi ích nơi đó đều có mặt hắn.
Bất luận là làm nhiệm vụ, xuống địa quật, hay là khi Phương Bình nói phát hiện có tội phạm chạy trốn, lão Vương đều rất tích cực, vì lợi ích, hắn cũng không để ý có mất mặt hay không.
Lão Vương chủ động qua đó tiếp cận có thể hiểu được.
...
Phương Bình có thể hiểu được, nhưng Tần Phượng Thanh lại là đen mặt.
Mẹ nó, ngươi tới đây làm gì?
Không để ý đến lão Vương, Tần Phượng Thanh tiếp tục thuận tay cầm lấy quả… Phát hiện hết rồi!
Bên cạnh, Tưởng Siêu vô tội nhìn hắn, đầu trọc to ăn khỏe thật!
Ăn hết quả của hắn rồi!
Tần Phượng Thanh cũng không chút xấu hổ, cười ha ha vỗ vào vai hắn nói :"Trở về ta mời ngươi ăn đồ ăn ngon, quả năng lượng ăn nhiều sẽ ngán, chúng ta là con trai, phải to miệng ăn thịt, uống rượu ngụm lớn, buổi trưa ta mời ngươi, đừng khách sáo!"
Hắn nghĩ xong hết rồi, buổi trưa đi nhà ăn cơm chùa, thật không tệ.
Bên cạnh lão Vương cũng không để ý đến hắn, mà giao lưu với cái người trước đó thi đấu với cậu.
Lão Vương không có lừa gạt, vẻ mặt thành thật cùng đối phương thảo luận về võ đạo.
Tần Phượng Thanh thấy những người khác cũng đều lắng tai nghe, có chút bất lực, lướt mắt qua Tưởng Siêu, hình như tên mập này không quá để ý, xem ra mục tiêu của mình chính là tên mập này rồi.
---
(1) Tịnh thổ: vùng đất yên bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận