Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1040

Vương Kim Dương mới vừa nói xong, Tần Phượng Thanh nghiêm mặt: "Như vậy sao được, nếu chúng ta đã đến rồi, hơn nữa còn biết hành tung của Trương lão sư mà lại từ bỏ, thế chẳng phải là bất nghĩa sao? Lão Vương, dù Phương Bình không đi, ta sẽ cùng ngươi đi!"
Vương Kim Dương cười khổ nói: "Thôi, ngươi đừng lấy danh nghĩa giúp ta tìm lão sư để nói mấy lời này, nhân tình này ta không nhận."
Tên khốn này một lòng một dạ muốn tìm đường chết, ân tình này hắn chịu không nổi.
Tần Phượng Thanh không nói gì, nhìn về phía Lý Hàn Tùng nói: "Đầu Sắt, ngươi nói thế nào?"
Lý Hàn Tùng rầu rĩ nói: "Nghe Phương Bình đi, dù chúng ta muốn đi cũng không có cách nào đi qua."
Không có Phương Bình hỗ trợ thu lại khí tức, e là chưa đến được Giới Vực Chi Địa, bọn họ đã bị võ giả địa quật truy sát chạy trối chết rồi.
Bị nhiều tòa vương thành vây quanh, nếu gặp phải võ giả nhân loại, địa quật sẽ buông tay sao?
Phương Bình vuốt cằm, suy nghĩ: "Dọc đường rất nguy hiểm, hơn nữa lại dài mấy ngàn dặm. Nhưng mà..."
Phương Bình cắn răng nói: "Vương ca, nếu mục đích lần này của chúng ta là tìm Trương lão sư... mà ông ấy bây giờ có thể mất mạng ở Giới Vực Chi Địa, tốt xấu gì chúng ta cũng nên mang ông ấy về.
Đến lúc đó lại xem tình hình ra sao để quyết định, nếu không có cơ hội thì từ bỏ cứu viện.
Có cơ hội... Có thể thử một chút.
Các ngươi đừng quên, chúng ta cũng có người ở bên kia!"
"Ý ngươi là..."
"Người của thành Trấn Tinh!"
Phương Bình nhíu mày nói: "Người của thành Trấn Tinh lần này đến địa quật là vì đi Giới Vực Chi Địa, đón di hài của Dương gia lão tổ về. Mà người của vùng cấm cũng đến, ta đoán, có lẽ cũng là vì di hài của tuyệt đỉnh.
Thành Trấn Tinh có lão tổ thủ ở Ngự Hải Sơn, ta không tin bọn họ không hề nắm chắc phần thắng mà lại chạy đến Giới Vực Chi Địa tranh đoạt với đối phương. Bọn họ hẳn là có đủ tự tin.
Nếu như vậy, đó chính là cơ hội của chúng ta.
Không thể hy vọng mấy người ở thành Trấn Tinh sẽ cứu Trương lão sư, những người này, vì di hài của tuyệt đỉnh, ngay cả đại chiến cũng có thể không cần tham dự, đừng mong bọn họ để ý đến vài võ giả sơ cấp, trung cấp bị bắt.
Về phần người của vùng cấm vì sao phải mang theo Trương lão sư và võ giả nhân loại đi Giới Vực Chi Địa..."
Phương Bình suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "Có khi nào là vì dò đường không? Hoặc là di hài của tuyệt đỉnh nhân loại chỉ có nhân loại mới có thể tiếp xúc, nếu gặp người của vùng cấm sẽ phản kích?
Đương nhiên, suy đoán những cái này không có tác dụng gì, ý của ta là, nếu thật như vậy, bọn họ sẽ không cố ý giết võ giả nhân loại.
Trừ phi võ giả nhân loại gặp phải nguy cơ mất mạng..."
Vương Kim Dương trầm giọng nói: "Phương Bình, chuyện này từ đầu đến giờ đều là ý muốn của cá nhân ta, nếu như ngươi muốn trả lại ân tình vụ ở Dương Thành, thì thực ra ngươi đã trả xong khi ngươi bước đến Thiên Nam địa quật rồi."
Phương Bình cười ha hả nói: "Thực ra cũng không phải hoàn toàn như vậy, ta cũng muốn đến Giới Vực Chi Địa xem thử. Ta muốn xem thử Giới Vực Chi Địa rốt cuộc có cái gì mà khiến các võ giả cấp chín này, thậm chí là tuyệt đỉnh lại nhớ mãi không quên nó?
Trước đó có lời nói Giới Vực Chi Địa là Tiên Giới thật, có vô số thứ tốt, lần này vào địa quật, chúng ta cũng không kiếm được thứ gì tốt.
Nếu đã đến, cũng không thể tay không mà về.
Đương nhiên..."
Phương Bình nhìn Tần Phượng Thanh và Lý Hàn Tùng nói: "Hai người các ngươi đừng đi, quá nguy hiểm."
Tần Phượng Thanh vội ho một tiếng nói: "Ta không sợ nguy hiểm, ta rất trượng nghĩa."
Phương Bình cạn lời với hắn: "Ai thèm quan tâm ngươi gặp nguy hiểm hay không, ý ta là, ngươi đi theo sẽ liên lụy bọn ta. Hai người sẽ đỡ nguy hiểm hơn bốn người, mục tiêu cũng ít hơn."
"Đừng mà, Phương Bình, dẫn ta theo đi..."
Phương Bình cau mày: "Không nói đùa ngươi, nguy hiểm lắm! Chỉ cần tuột lại phía sau hoặc cách xa ta hơn 1000 mét, ta không thể nào giúp các ngươi che lấp khí tức, một khi bị lộ, các ngươi hầu như phải chết.
Ít người sẽ tốt hơn, nhiều người, ta làm sao có thể đảm bảo mọi người lúc nào cũng ở cùng nhau được."
Lý Hàn Tùng nghe vậy nói: "Vậy ta không đi, ngươi nói cũng đúng, bọn ta mới cấp năm, đi rồi cũng không có tác dụng gì lớn. Giới Vực Chi Địa nguy cơ trùng trùng, ngay cả cao cấp đi cũng là liên lụy."
Tần Phượng Thanh im lặng hồi lâu, làu làu kháng cáo: "Nói như vậy, ngươi quyết định không cho ta theo?"
"Không sai!"
"Ngươi chê ta thực lực quá yếu, đi theo làm liên lụy ngươi?"
"Đúng."
"Ngươi đúng là thẳng thắn, không thể nói chuyện khéo léo dễ nghe hơn một chút sao?
"Ta ăn ngay nói thật, hơn nữa, da mặt ngươi dày lắm, ta không dứt khoát như vậy, ngươi cứ đeo theo như đỉa, phiền lắm."
Tần Phượng Thanh chửi nhỏ một tiếng, suy nghĩ một lát mới nói: "Vậy ta không đi với ngươi, nhưng ngươi đưa ta đá năng lượng cao cấp trước đi, đừng nói là không còn lại cục nào nha?"
Phương Bình cũng không tốn nước miếng với hắn, lấy ra vài viên đá năng lượng cao cấp ném cho hắn.
Tần Phượng Thanh lại nói: "Cho thêm thuốc chữa thương gì đó đi chứ, có tinh hoa sinh mệnh nữa thì càng tốt."
Phương Bình mặc kệ hắn, suy nghĩ một chút, ném cho hắn một lọ thuốc trị thương.
Tần Phượng Thanh thấy thế lại nói: "Vậy... cho ta thêm chút..."
"Cút!"
Tần Phượng Thanh bĩu môi, không cho thì không cho, mắng người làm gì, hơn nữa, ta còn gửi 3 tỷ ở chỗ ngươi mà.
Phương Bình cũng không nói nữa, hắn nhìn Vương Kim Dương nói: "Vương ca, vậy thì hai chúng ta lên đường thôi."
Vương Kim Dương trầm ngâm nói: "Ta đi..."
Hắn đang định nói, hắn đi theo có khi nào cũng liên lụy Phương Bình hay không.
Nhưng nếu hắn không đi, để Phương Bình đi một mình cũng không được.
Phương Bình cũng biết hắn đang nghĩ gì, cười ha hả nói: "Vương ca, ngươi phải đi chứ, lỡ như gặp phải một số thời khắc quan trọng, ví như ta trọng thương sắp chết... Có ngươi, ta an tâm hơn một chút."
Nghe vậy, Vương Kim Dương dở khóc dở cười, hắn hiểu rồi!
Nếu thật sự bị trọng thương, có hắn, có thể xin ít vật chất bất diệt để chữa thương, dùng để cứu mạng. Như vậy, cũng không đến mức không có sức chạy trốn vì bị thương quá nặng.
Nghĩ như vậy, Vương Kim Dương gật đầu nói: "Được, chúng ta cùng đi, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, phải lo giữ mạng trước. Dù sao ngươi cũng không quen biết lão sư, ngươi không cần vì chuyện này mà gặp nguy hiểm đến tính mạng."
Phương Bình cười ha hả nói: "Ngươi không nói ta cũng sẽ làm như vậy, ta không vĩ đại đến mức đó đâu. Nếu gặp phải nguy hiểm, đừng nói là Trương lão sư... Vương ca, hai chúng ta cũng thân ai nấy lo nha, ngươi đừng trách ta đến lúc nguy hiểm bỏ lại ngươi."
"Sẽ không đâu..."
Hai người nói xong chuyện này, Vương Kim Dương nhìn Tần Phượng Thanh và Lý Hàn Tùng nói: "Lần này cũng làm phiền hai người, bây giờ ta sẽ rời đi cùng Phương Bình, các ngươi chờ trời tối thì về phía thành Thiên Nam đi.
Lần này, nếu Vương Kim Dương ta còn sống trở về, lần sau có yêu cầu gì, có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào!"
"Anh em trong nhà, cũng đừng nói mấy câu này, đi cẩn thận!"
"Ừm."
"..."
Tần Phượng Thanh vẫn không mở miệng, mãi đến khi hai người sắp lên đường, hắn mới làu bàu khó chịu: "Đậu xanh, đúng là không cho ta theo thật! Thật muốn hố các ngươi một vố cho rồi!
Càu nhàu một trận, Tần Phượng Thanh vẫn mở miệng nói: "Đến Giới Vực Chi Địa đừng manh động, ở đó hình như có cái gì gọi là khu vực phong cấm. Nói chung nó là một ranh giới bảo vệ, cô lập Giới Vực Chi Địa với địa quật.
Nếu ngươi đào hang dưới đất, trong lòng đất cũng có phong cấm, rất dễ dàng bị phản kích mà chết.
Muốn qua khỏi phong cấm... Thôi, thực ra ta cũng không biết làm sao để qua, các ngươi có thể tìm đám người thành Trấn Tinh thử xem, hình như bọn họ biết làm sao để qua. Qua khỏi phong cấm mới xem như bước vào Giới Vực Chi Địa. Phương Bình, ngươi lấy được cái gì tốt nhớ chia cho ta một phần!"
Phương Bình không nói thành lời, lát sau mới buồn phiền nói: "Không ngờ ngươi còn giấu nhiều thông tin như vậy, muốn gài chết ta hả?"
"Ban đầu ta nói muốn đi, ngươi nói không đi, ta nói cho ngươi biết nhiều như vậy làm gì?"
"Còn bí mật gì khác không?"
"Có chứ, nhưng không nói cho ngươi, Tưởng mập nói với ta về một chỗ tuyệt mật, có vô số thứ tốt..."
Phương Bình lườm hắn, khinh thường, quỷ mới tin ngươi!
Tưởng Siêu mà biết được nơi tuyệt mật ở Giới Vực Chi Địa? Biết mới lạ đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận