Toàn Cầu Cao Võ

Chương 713: Vào địa quật

Tần Phượng Thanh luôn cảm thấy chờ đợi sắp xếp lại tiến vào, chỗ tốt sẽ bị người khác cướp hết. Nhưng nếu chỉ có một mình... thì sẽ rất nguy hiểm.
Tên Phương Bình này da dày thịt béo, chịu đánh. Lại gọi thêm Lý Hàn Tùng, lại một cái da dày thịt béo, có hai tấm khiên đó, tên da giòn máu mỏng như cậu mới có chút lòng tin. Nhưng Phương Bình lại không chịu!
Tần Phượng Thanh hừ một tiếng, không chịu thì thôi, cậu cho rằng Tần Phượng Thanh tôi thật sự rất yếu sao?
Chờ đó!
Chờ tôi trở thành Tông sư trước cậu, xem ai bắt nạt ai!
Mà có thể vượt qua Phương Bình hay không, lần xuống địa quật khai hoang này chính là bước ngoặt lớn.
...
Thụy An.
Năng lượng phun trào như thủy triều khiến mây gió Thụy An biến sắc, sấm sét ầm ầm.
...
Lúc này, tại nơi đóng quân lâm thời, Phương Bình đang nghe điện thoại, cười ha ha nói: "Ra ngoài làm chút nhiệm vụ kiếm tiền, mấy ngày này tìm không được anh đừng có mà khóc nhè đấy!"
"Ai khóc nhè chứ!" Phương Viên nghe điện thoại, có đánh chết, cô nhóc cũng không thừa nhận, anh mới khóc nhè!
"Lần trước, anh nhớ có người khóc nhè mà? Còn định tới Ma Võ tìm anh nữa, nếu như anh không gọi điện thoại thì đã sắp lên xe rồi."
"Không có!"
Phương Viên thẹn quá hóa giận hét lên, qua một lúc mới hỏi: "Lần này đi bao lâu anh?"
"Không biết, đi rất xa, khi nào anh về anh sẽ gọi điện cho em." Nói xong, Phương Bình lại nói: "Được rồi, mấy ngày này nhớ chăm chỉ tu luyện, tranh thủ sớm tôi cốt lần hai."
"Biết rồi, nói nhiều." Nói xong, Phương Viên lại nói: "Anh phải cẩn thận, chú ý an toàn, nếu có gặp kẻ địch mạnh hơn nhớ phải chạy..."
"Cái này còn cần em dạy sao?" Phương Bình bật cười nói: " Em cũng vậy, chăm chỉ tu luyện bộ pháp."
"..."
Hai anh em nói với nhau vài câu thì Phương Bình tắt điện thoại.
"Các anh đều muốn là nhóm đầu tiên đi vào?"
Phương Bình tắt điện thoại, nghiêng đầu hỏi một câu, lúc này bên cạnh cậu vẫn còn mấy người. Ánh mắt Tần Phượng Thanh có chút khác thường nhìn cậu, anh em nhà họ Phương đều có ý muốn cướp mối làm ăn của mình a!
Thấy Phương Bình cười như không cười nhìn mình, Tần Phượng Thanh khẽ ho một tiếng, rồi lại có chút khó chịu trừng Vương Kim Dương một cái, bực bội nói: "Em đâu có mời thằng nhóc này, vì sao nó lại tới đây, em cũng không biết."
Vương Kim Dương làm lơ, cười nói: "Vào trước hay vào sau thì cũng như nhau, trước đó anh muốn là nhóm thứ hai đi vào, nhưng nghe nói các cậu chuẩn bị vào nhóm thứ nhất, vậy thì cùng nhau đi là được."
Lý Hàn Tùng cũng cười nói: "Tôi thì không sao, Tần Phượng Thanh nói cũng có lý, nhóm thứ hai tiến vào chủ yếu là cố định cứ điểm, tôi nghĩ rồi, cố thủ cứ điểm có thêm mấy người chúng ta thì cũng không có tác dụng quá lớn."
Tần Phượng Thanh vội vàng nói: "Đúng, chính là ý này, cố thủ cứ điểm, thêm mấy người hay bớt mấy người chúng ta thì cũng như nhau. Nhưng chúng ta phá rối hậu phương địa quật vậy thì khác nhau rồi! Cho dù có dụ đi một cấp cao cũng còn mạnh hơn là cố thủ một chỗ!
Lần này chúng ta kiếm một khoản lớn, bưng cả sào huyệt của bọn họ rồi dụ đi hơn mười mấy cao cấp…
Ha ha chúng ta sẽ trở thành anh hùng của nhân loại!"
Nói xong, Tần Phượng Thanh lại phấn khích: "Mấy người chúng ta hợp lại, thực lực cũng không tệ, người khác cũng sẽ không quá chú ý đến chúng ta, trà trộn vào trong nhóm Tông sư thì sự an toàn của chúng ta càng cao, trời có sụp cũng có người gánh cho..."
Phương Bình trừng mắt nhìn Tần Phượng Thanh, thực lực gạt người của anh ta ngược lại cũng không tồi.
Phương Bình do dự một lát mới gật đầu nói: "Cũng đúng, là nhóm đầu tiên vào thì chúng ta càng được tự do hơn một chút. Cường giả phía bên kia chỉ nhắm vào cường giả của chúng ta, chúng ta chỉ là những con tép riu, chưa chắc đã có người để ý."
"Vậy chúng ta theo nhóm đầu tiên đi vào?" Vương Kim Dương hỏi.
"Được, em không thành vấn đề." Phương Bình bỗng cực kỳ dễ nói chuyện, nói xong còn cười: "Ba người chúng ta đi, Tần Phương Thanh thì thôi, thực lực của anh ấy quá yếu, cũng chỉ biết chạy, dẫn theo chỉ gây thêm phiền phức."
"Được."
"Ok."
Tần Phượng Thanh mông lung, ý gì đây, đây là muốn đá tôi ra đúng không?
"Tôi không đồng ý!"
Tần Phượng Thanh tức giận, tự tôi tìm được chỗ dựa dễ lắm sao? Hiện tại chỗ dựa này còn muốn bay một mình!
Phương Bình cười như không cười nói: "Vậy anh nói xem, dẫn anh theo thì có ích gì? Ba người chúng em cho dù có gặp phải cấp năm hay thậm chí là cấp sáu cũng vẫn có thể đánh nhau, còn anh?"
"Anh cũng có thể!"
Tần Phượng Thanh nói xong, lập tức nói tiếp: "Đao của Tần Phượng Thanh này đã luyện đến trình độ một đao chém được cấp sáu rồi!"
Mọi người nhìn cậu ta với vẻ mặt khinh bỉ, đi mà lừa quỷ. Nói đùa vài câu, Phương Bình tiếp tục nói: "Đường hầm không gian cũng sắp vững chắc rồi, những gì cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu không có chuyện gì thì đi đến đường hầm không gian bên kia đi."
Mọi người cũng dứt khoát nhanh chóng, rất nhanh cùng nhau đi về đường hầm không gian bên kia.
...
"Các em cũng muốn vào?" Ngô Xuyên cau mày không thôi, mấy thằng nhóc này muốn làm loạn gì đây!
Phương Bình cười nói: "Trấn thủ Ngô, chúng em là võ giả, cũng đã là võ giả cấp bốn cấp năm rồi, không còn là con nít nữa, chúng em hợp lại với nhau cũng không yếu hơn cấp sáu bình thường. Chúng em cũng có ý chí và yêu cầu đối với võ đạo, vào địa quật trước hay sau cũng đều như nhau."
"Đây không phải là trò đùa đâu mấy đứa!" Ngô Xuyên cau mày: "Kẻ địch chúng ta phải đối mặt có thực lực thế nào, chúng ta cái gì cũng không biết! Một khi thực lực của đối quá mạnh chúng tôi không thể bảo vệ nổi các em..."
"Đừng!" Phương Bình cười nói: "Nghìn vạn lần đừng bảo vệ bọn em, võ giả sống chết có số, chúng em sẽ không làm vướng víu chân tay mọi người đâu!
Cũng đừng nghĩ vì chúng em là thiên kiêu võ giả nên cần được bảo vệ.
Không có chuyện đó, võ giả chết rồi đều không đáng giá, thiên tài nhiều không đếm xuể, có chết thì cũng chứng tỏ là do số mệnh của chúng em không đủ lớn.
Dù sao cũng không thể mỗi lần xuống địa quật đều phải bảo Tông sư bảo vệ được?
Không xuống địa quật, vậy chúng em trở thành võ giả có tác dụng gì?
Đương nhiên thực lực của chúng em có hạn, sau khi vào địa quật, trước tiên chúng em có thể sẽ thoát ly khỏi chiến trường, hy vọng học trưởng Ngô không trách chúng em là những kẻ đào ngũ..."
Ngô Xuyên do dự không chắc.
Lúc này, mấy người hiệu trưởng Nam Võ nắm tay nhau đi tới. Hiệu trưởng Nam Võ nhìn Vương Kim Dương một cái, khẽ thở dài nói: "Cũng được, vậy thì cùng nhau vào."
Lưu Phá Lỗ cũng khẽ gật đầu, coi như là cho phép hai người của Ma Võ đi cùng.
Kinh Võ bên này, Phó Quốc Thành trầm mặc giây lát cũng gật đầu.
Những thiên kiêu võ giả này nhất định phải vào, ngoại trừ cột các em ấy lại, bằng không thì cũng ngăn không được.
Nếu đã như vậy, lời Phương Bình nói cũng không phải không có lý, thừa dịp lúc bọn họ đánh nhau với cường giả thì rời khỏi chiến trường, biết đâu lại càng có nhiều cơ hội và thu hoạch.
Mọi người đều đồng ý rồi, Ngô Xuyên cũng không biết nói gì cho phải, khẽ thở dài nói: "Vậy các em phải cẩn thận nhiều một chút!"
"Thầy cứ yên tâm." Phương Bình cười một cái sau đó cũng không rời đi mà tiến đến bên cạnh Vương Kim Dương mấy người. Bắt đầu chờ đợi.
Ầm ầm! Từng trận sấm chớp ầm ầm vang lên. Vòng xoáy lại lần nữa bộc phát ra một luồng thủy triều năng lượng.
"Làn sóng cuối cùng rồi!" Có người thấp giọng nói, sắp ổn định rồi, ổn định có nghĩa là người có thể vào rồi.
Lúc này, gần đường không gian đã có không ít cường giả tụ tập ở đó. Mà trong đó, có mấy người trẻ tuổi đặc biệt dễ thu hút sự chú ý. Trên trời tia chớp ầm ầm, hạt năng lượng đang bộc phát thủy triều, mà những người này đang... đánh bài!
"Tới!"
Phương Bình đánh bài xuống, sau đó trong tay cậu không còn một con bài nào, cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, em lại thắng rồi, Tần Phượng Thanh anh nợ em 80 triệu, Lý Hàn Tùng 20 triệu, anh Vương cũng nợ em 10 triệu."
Vương Kim Dương mặt không biến sắc nói: "Tần Phượng Thanh nợ anh 10 triệu, gán nợ cho em."
Lý Hàn Tùng cũng vội vàng nói: "Tần Phượng Thanh cũng nợ anh 20 triệu, cũng gán nợ cho em."
Mặt Phương Bình biến sắc rồi liên tục! Đùa gì đây! Cái tên Tần Phượng Thanh nghèo kiết xác không một xu dính túi lấy đâu tiền trả nợ đây?
Vừa muốn từ chối thì Vương Kim Dương cười nói: "Trước kia em cũng gán nợ một lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận