Toàn Cầu Cao Võ

Chương 368: Tìm đường chết mới có thể trở nên mạnh mẽ (3)

Phương Bình tính toán một chút, lại nói: "Lát nữa gửi cho tôi danh sách lớp nhé, ai nổi bật đánh dấu lại hộ luôn nhé."
42 người, không cần phải đánh hết một lượt.
Chỉ cần đánh qua những nhân vật nổi bật được một nhóm nhỏ bình chọn là gần đủ số lượng rồi. Thực tế, lượng công việc không lớn.
Thấy cậu tràn đầy tự tin, mấy người cũng không nói nữa, tốt nhất là Phương Bình có thể làm được, để mọi người được hưởng ké một chút.
Không làm được, cũng chẳng sao.
9 người bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc không thể giành được một ngày, cứ giành được ngày nào hay ngày đó vậy.
...
Đường Phong cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, lại căn dặn thêm một vài chuyện, và nêu ra lịch học trong tương lai.
Ngày đầu tiên, không học.
Chờ đến khi nói đến miệng lưỡi khô khốc, Đường Phong cũng chuẩn bị rời đi, Phương Bình bỗng nhiên hỏi: "Thầy ơi, hôm nay không phát điểm thưởng ạ?"
Đường Phong sửng sốt một chút, Phương Bình lớn tiếng nói: "Hôm nay cũng là ngày nhập học mà thầy, lời thầy nói chắc không đến mức không tính ngày hôm nay chứ ạ?"
Đường Phong không nói gì, mở miệng nói: "Tính, bây giờ bắt đầu bỏ phiếu!"
"Chào mọi người, tôi là Phương Bình, từng đại diện cho Ma Võ xuất chiến thi đấu giao lưu, tôi từng chảy máu vì trường học, từng tranh thủ được 10% tài nguyên từ Kinh Võ về trường mình, học kỳ sau, chúng ta được hưởng nhiều lợi ích hơn!"
Lời này vừa nói, tất cả mọi người lơ ngơ, ủa, giới thiệu vậy cũng được nữa hả?
Phương Bình biết, ngày đầu tiên mọi người còn chưa thương lượng với nhau, cũng chưa bàn tính gì cả, bây giờ bắt đầu bỏ phiếu, xác suất phân tán từa lưa rất lớn.
Mình lôi kéo 8 đứa bạn tân sinh viên cùng khóa, cộng thêm mình là đã có 9 phiếu bầu trong tay rồi, bây giờ lộ mặt ra giới thiệu một chút, hầu như nắm chắc được điểm thưởng ngày hôm nay.
Hơn nữa, cũng có thể dò la được xem ai là người nổi bật, ai có tỷ lệ được bỏ phiếu cao, thông qua kết quả bỏ phiếu có thể thấy được, ngày mai… à không, đêm nay có thể tới cửa nói chuyện luôn!
Đường Phong cũng mặc kệ, nhìn đồng hồ nói: "Nhanh lên, cho các em 3 phút!"
Tất cả mọi người cũng hết cách rồi, đành phải bắt đầu bỏ phiếu.
Phương Bình còn vẫn đang nhắc nhở mọi người: "Tôi tên là Phương Bình, tôi từng chảy máu vì Ma Võ!"
Đám người Phó Xương Đỉnh đều không còn lời nào để nói, cậu xác định cậu từng chảy máu sao?
Nhưng mà Phương Bình nhìn bọn họ chằm chằm, mấy người dở khóc dở cười, cũng chỉ đành bỏ phiếu cho cậu, ngày đầu tiên, bọn họ cũng không hi vọng lấy được điểm thưởng.
Rất nhanh, bỏ phiếu kết thúc.
Đường Phong kiểm phiếu, tiện tay lật một lần, mở miệng nói: "Phương Bình 16 phiếu, được bầu chọn nhiều nhất, em tự đi lĩnh điểm thưởng đi!"
Ném xuống lời này, Đường Phong trực tiếp rời đi.
Phương Bình ngược lại vội vàng tiến lên, lấy kết quả bỏ phiếu về xem qua một chút, thuận tiện tìm người nói chuyện.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu, Phó Xương Đỉnh thở dài nói: "Tôi biết ngay mà, có lợi ích, cậu ấy còn cướp nhanh hơn người khác nữa.
Bình thường cậu bảo cậu ấy nói nhiều hơn một câu xem, cậu ấy còn chê mệt nữa.
Cái thằng này… Hết thuốc chữa nữa rồi."
Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: "Có thể là có liên quan đến gia cảnh nghèo khó của cậu ấy..."
Phó Xương Đỉnh lườm một cái, nghèo khó á?
Tôi cũng nghèo khó, cậu ủng hộ tôi một chút nhé?
Phương Bình mà nghèo khó hả!
Chỉ riêng phần bán thuốc, cậu ấy cũng đã thu về được bao nhiêu tiền rồi?
40 - 50 triệu rồi!
Còn thu hoạch sau lần làm nhiệm vụ nữa. Trong hơn nửa năm nay, cậu ấy đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Ít nhất cũng phải trên 50 triệu, cái này mà gọi là nghèo đó hả?
Nếu cậu ấy nghèo khó, Võ Đại này còn có người giàu có sao?
Không thèm tiếp lời này, Phó Xương Đỉnh nói sang chuyện khác: "Bắt đầu từ ngày mai tụi mình coi như chính thức tiếp xúc với địa quật rồi. Nghĩ lại, thấy có chút kích động…"
"Các cậu ngồi đó nói chuyện đi nha, tôi đi về trước đây."
Vừa nói xong, Phương Bình đã quay trở lại, quăng cho một câu như vậy rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn cậu vội vội vàng vàng, Trần Vân Hi không khỏi đoán: "Cậu ấy… chắc là sẽ không đi tìm người khác thật đấy chứ?"
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, sau đó, Phó Xương Đỉnh chạy chậm chậm đi, nói: "Còn lo lắng cái gì, mau đi xem trò vui nào!"
Phương Bình tuyệt đối sẽ không để lợi ích tuột khỏi tầm tay đâu, lần này có kịch xem rồi!
Mọi người cũng phản ứng lại, dồn dập đi theo, mà Phương Bình đã nhanh chóng lấy hộp gỗ của mình từ trong tủ khoá ra. Ôm hộp gỗ, phóng về phía cửa phòng học.
Nhìn điệu bộ này, muốn chắn cửa a!
Đám người Phó Xương Đỉnh đều nhìn đến mức trợn mắt ngoác mồm, gần trăm người, mà cậu cũng dám chắn cửa!
Đây cũng không phải là một đám phi võ giả, cũng không phải là tân sinh viên mới nhập học, toàn bộ đều là võ giả cấp hai, đây không phải tìm đường chết là cái gì?
Đường Tùng Đình cũng lẩm bẩm nói: "Ơ, bây giờ tìm đường chết thành trào lưu rồi sao?"
Tần Phượng Thanh, hội phó hội võ đạo ngày ngày tìm đường chết, mỗi ngày đều khiêu khích Trương Ngữ - Hội trưởng hội võ đạo, võ giả cấp bốn.
Phó Xương Đỉnh cũng tìm đường chết, nhưng tốt xấu gì, bị đánh một trận chắc cũng đã biết rút kinh nghiệm rồi.
Bây giờ thì hay rồi, ngay cả Phương Bình vẫn ổn an phận thủ thường, cũng bắt đầu tìm đường chết rồi.
"Chẳng lẽ đây mới là chân lý trở nên mạnh mẽ?"
Đường Tùng Đình đang trầm tư, là vì trở nên mạnh mẽ mới đi tìm đường chết, hay là đi tìm đường chết nhiều nên mới trở nên mạnh mẽ?
Mình cần phải điều chỉnh lại logic của câu trên mới được.

Trước cửa chính phòng học.
Một mình Phương Bình đã đủ chặn cửa, lớn tiếng nói: “Anh Vu Hướng Hoa, chị Trương Tử Vi, anh Trần Bằng Phi có thể bước ra cho em làm quen được không?”
Đám người đang chuẩn bị đường ai nấy đi, phòng ai nấy về, bây giờ bị chặn lại, hơi huyên náo.
"Thằng nhóc này muốn làm gì?"
“Phí lời, chuyện rõ như ban ngày, hoặc là khiêu chiến đoạt bảng xếp hạng, hoặc là muốn mọi người ủng hộ cậu ta, bỏ phiếu cho cậu ta.”
“Trên bảng xếp hạng cấp hai, Vu Hướng Hoa hạng 3, Trương Tử Vi hạng 5, Trần Bằng Phi hạng 8, cậu ta chắc là không phải muốn chết đó chứ?”
“Vậy cũng không hẳn, chẳng ai sẽ làm chuyện mà mình không quá nắm chắc, dù sao cậu ấy cũng là võ giả đỉnh cấp hai lọt vào top 20 trên bảng xếp hạng, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết."
"..."
Mọi người khe khẽ bàn luận.
Không lâu sau, một người tóc … bước ra từ trong đám người, nhìn có vẻ kiêu ngạo.
Thanh niên vừa mới bước từ trong đám người đi ra, nhìn Phương Bình một cái, lạnh lùng nói: "Tôi là Vu Hướng Hoa!"
Phương Bình đang định nói chuyện, lại có thêm một người đi ra, lần này là nữ, chuẩn mặt trái xoan, tóc dài được tết gọn gàng, nhìn đặc biệt già dặn.
Nữ sinh cất bước đi ra, cười nhạt nói: "Trương Tử Vi!"
"Trần Bằng Phi."
Người cuối cùng có thân hình cao to lực lưỡng, Trần Bằng Phi vừa bước ra đã cười ha ha nói: “Phương học đệ bày binh bố trận lớn như thế này, có chuyện gì chỉ giáo sao?”
Phương Bình thấy cả ba người đều bước ra, tươi cười nói: “Các anh chị đừng hiểu lầm, em vừa mới xem kết quả bỏ phiếu, tổng số phiếu bầu của 3 anh chị là 32 phiếu.
Không cần nhìn em cũng biết các anh chị không phải người tầm thường.
Nhưng các anh chị đều là đàn anh đàn chị năm hai năm ba, em nghĩ anh chị cũng chẳng thiếu chút điểm thưởng ấy, cho nên em hy vọng anh chị có thể ủng hộ người học đệ như em…
Tân sinh viên khổ dữ lắm…”
Vu Hướng Hoa trực tiếp ngắt lời: “Không cần lắm lời như vậy, em muốn lấy điểm thưởng, bọn anh cũng muốn.
Trước đó bọn anh còn đang thương lượng xem có cần nói chuyện đàng hoàng với nhau hay không.
Nếu em đã chủ động tìm đến, vậy đơn giản hơn rồi, so tài một trận, nếu thua, anh và bạn bè anh sẽ bầu cho em.
Nếu thắng, nhóm tân sinh mấy đứa bầu cho anh, đơn giản vậy thôi!”
Nói hết, lại nói: "Em có thể quyết định thay bọn họ không?"
Phương Bình nghiêng đầu nhìn mấy người Phó Xương Đỉnh mấy người, Phó Xương Đỉnh cười híp mắt nói: "Tôi không có ý kiến, bỏ phiếu cho ai đều như nhau."
Mấy người khác cũng khẽ gật đầu, Phương Bình là người mạnh nhất trong đám tân sinh viên, nếu cậu thua, vậy những người khác cũng đừng đùa, kết quả như nhau thôi.
Phương Bình thấy thế cười nói: "Được, em đồng ý."
Sau đó quay đầu nhìn hai người khác nói: “Hai anh chị thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận