Toàn Cầu Cao Võ

Chương 476: Viện quân đến (2)

Hoàng Cảnh xoa xoa trán, nói khẽ với Hứa Mạc Phụ: “Lát nữa đừng nhắc đến chuyện của Phương Bình.”
Hứa Mạc Phụ hơi sửng sốt.
"Học sinh của bà ấy."
"Ờ!"
Hứa Mạc Phụ "Ờ" một tiếng, ông cũng vừa mới biết việc này, những năm này, ông hầu như không từng ra khỏi địa quật.
Nhưng mà rất nhanh, biểu tình nhẹ như mây gió của Hứa Mạc Phụ bỗng nhiên biến mất, người trợn to hai con mắt nói: "Học sinh của bà ấy?"
"Ừm."
"Mấy ông!"
Cho dù đối mặt với đại chiến thành Thiên Môn, Hứa Mạc Phụ cũng có thể duy trì sự trấn định, nhưng lúc này đây, ông đang trợn mắt há ngoác mồm, yết hầu nhúc nhích một chút, thấp giọng nói: “Sao không nói sớm, tôi nên chào hỏi Quân đội một chút!”
Mấy ông chơi tôi à?
Đám người mới của Ma Võ, mấy người để lạc ai không lạc, nhất nhất phải lạc mất học trò của Lữ Phượng Nhu!
Đây không phải chơi tôi thì là gì?
Cho dù lạc mất thêm vài học sinh cũng tốt hơn lạc mất một người chứ!
Chuyện này mấy người bảo tôi phải giải thích thế nào?
Bà Lữ điên mấy năm nay dù ngoài miệng không nói, nhưng mỗi lần học trò của bà ấy chết rồi, bà ấy đều sẽ bớt chút thời gian xuống địa quật một chuyến, báo thù cũng tốt, điều tra cũng được, dù sao cũng không quá tin tưởng tất cả mọi người.
Thực ra mọi người cũng biết suy nghĩ của bà ấy, nhưng ở địa quật, có nhiều lúc rất nhiều chuyện thật không thể nói được.
Trước đây là như vậy… Bây giờ, mấy ông lại chỉ lạc mất một mình học trò của bà ấy?
Hơn nữa, lại mất tích dưới mi mắt của một vị Tông sư, một vị đỉnh cấp sáu!
Hứa Mạc Phụ cảm thấy mình nên uống chút thuốc an thần rồi!
Trong khi mấy người nhỏ giọng nói chuyện, bên trong căn phòng hợp kim nối với đường hầm không gian, Lữ Phượng Nhu là người đầu tiên đi ra, sau đó mới là nhóm người Ngô Khuê Sơn.
Nhìn thấy Hoàng Cảnh, Lữ Phượng Nhu gật gật đầu, lại nhìn về phía Hứa Mạc Phụ nói: "Hứa đầu to, tình hình sao rồi?”
Hứa Mạc Phụ ho nhẹ một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Tạm thời vẫn còn đang dưỡng binh, chỉ mới bùng nổ chiến tranh thám báo quy mô nhỏ.”
“Theo ý tôi, để mấy người Tư lệnh Lý, Bộ trưởng Trương, Trấn thủ sứ Thẩm, Trấn thủ sứ Trần,... đồng thời ra tay, trước hết bình định thành Thiên Môn lại nói!
Chiến thuật đánh lẻ tẻ kiểu này, đánh tới bao giờ?
Mỗi lần đều báo nguy cần trợ giúp, cũng không phải không bình định được bọn chúng!”
Hứa Mạc Phụ cười khổ, Ngô Khuê Sơn cũng đau đầu nói: "Chính phủ và Quân đội tự nhiên có cân nhắc..."
Lữ Phượng Nhu cười nhạo nói: "Cân nhắc? Có cái gì hay để cân nhắc? Tôi thấy, trước tiên lập uy đã!
Bình định một thành, những thành lớn khác ở địa quật thật sự dám cùng chúng ta liều mạng sao?
Bọn họ không sợ chết, chỉ có chúng ta sợ chết ư?
Mỗi ngày cân nhắc, cân nhắc đến cân nhắc đi, từ 3 cái lối vào địa quật bây giờ đã biến thành 22 cái..."
"Phượng Nhu!" Ngô Khuê Sơn nhíu mày nói: "Bà hấp tấp quá, lúc trước một trận chiến ở Kinh Đô, không phải bà không biết? Kết quả thế nào? Tông sư hy sinh hơn một nửa, thực lực địa quật mạnh hơn chúng ta, khả năng chúng ta bồi dưỡng được Tông sư khó cỡ nào…”
“Mắc cười ghê, tuy rằng chết không ít người, nhưng sau khi trận chiến đó kết thúc, Kinh Đô địa quật cũng xây dựng thành lớn đầu tiên của nhân loại tại địa quật, triệt để cố thủ Kinh Đô địa quật. Bây giờ thành đó vững như thành đồng vách sắt, nào như Ma Đô bên này, một cái thành Hy Vọng rắm thối, thật có thể xem nơi này là vùng đất Hy Vọng sao?”
Ngô Khuê Sơn không tiếp tục nói nữa, nói rồi cũng vô ích, hơn 10 tính mạng của 10 vị Tông sư, đổi lấy một thành lớn đầu tiên của nhân loại tại địa quật, thật sự có lời sao?
Chiến lực của nhân loại cấp cao vốn ít hơn địa quật, chết đi nhiều như vậy, những người khác kém chút bị công hãm, theo Ngô Khuê Sơn, hiển nhiên là cái được không đủ bù đắp cái mất.
Kể từ đó về sau, nhân loại đã đã thu liễm lại không ít, trước đó, có không ít câu chuyện bàn luận bình định một quật rồi tính.
Lữ Phượng Nhu cũng không còn phản ứng ông ấy, nhìn về phía Đường Phong hỏi: “Đường Sư Tử, bọn học sinh được dàn xếp ở đâu?”
"Ở khu mới."
“Tôi đi trước, không có chuyện gì đừng tìm tôi, mấy người mở cuộc họp, tôi chẳng muốn nghe đâu!”
Lữ Phượng Nhu cũng không khách sáo với bọn họ, cất bước rời đi.
"Xin lỗi, chớ trách..." Ngô Khuê Sơn nói hộ xin lỗi một tiếng, Hứa Mạc Phụ cười cười, không để ý.
Hoàng Cảnh quay đầu lại liếc mắt nhìn Lữ Phượng Nhu, chờ bà ấy đi một đoạn xa rồi, hơi đau đầu nói: “Hiệu trưởng Ngô, sau này còn cần ông đứng ra…”
"Hả?"
"Phương Bình mất tích rồi."
"..."
Ngô Khuê Sơn hơi sửng sốt một chút, sau đó khôi phục bình tĩnh nói: "Địa quật nguy hiểm tầng tầng... Phượng Nhu có thể lý giải."
"Không phải, chỉ một mình em ấy mất tích rồi, những người khác đều không có chuyện gì."
Hoàng Cảnh giải thích một câu, Ngô Khuê Sơn lại lần nữa sửng sốt, một lát mới nói: "Chỉ một mình em ấy?"
Không phải ông muốn học sinh chết thêm vài người, nhưng đội ngũ gần trăm người, Phương Bình là người mạnh nhất, mấy ông lại để Phương Bình mất tích, đây là chuyện quái gì?
Hoàng Cảnh đau đầu, Đường Phong tiếng trầm nói: "Là tôi nói, bảo em ấy đơn độc đi giết võ giả địa quật."
"Lão Đường, ông..."
Ngô Khuê Sơn cũng đau đầu, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán nói: "Đi, qua xem một chút, còn nữa, lão Đường, ông đừng đi qua."
Đường Phong không nói lời nào, nhưng vẫn cất bước tiến lên.
Ngô Khuê Sơn bất đắc dĩ nói: "Ông đi theo, ngoại trừ chỉ thêm phiền toái, còn có thể làm gì? Một mạng đổi một mạng sao? Cho dù ông đồng ý, chúng tôi cũng không đáp ứng.
Nếu không thì trước hết ông tránh đi, hay là quay về Ma Võ đi.”
“Tôi không đi về!”
“Vậy trước hết ông tránh mặt Phượng Nhu đi, đại chiến sắp tới, mấy ông cũng đừng gây thêm phiền toái nữa.”
Ngô Khuê Sơn nói như vậy, Hứa Mạc Phụ cũng khuyên vài câu, Đường Phong không tiếp tục nói nữa, dừng bước, đi ngược về phía sau.
Hắn vừa đi, Ngô Khuê Sơn vừa đi vừa nói: "Mất tích, chứ không phải chết sao?”
Hoàng Cảnh lắc đầu nói: "Đi sâu vào Giảo Vương Lâm rồi, bây giờ bên kia đều bị phong tỏa, chúng tôi cũng không thể vì một mình Phương Bình mà phái nhiều nhân viên đi tìm được, chúng tôi cũng không thể đi sâu vào, một khi đi sâu vào, con Giảo kia sẽ phát điên.”
"Giảo Vương Lâm... Lúc đi học không nói cho học sinh nguy hiểm trong đó sao?"
"Nói rồi."
"Vậy mà em ấy còn đi vào!"
Ngô Khuê Sơn hơi căm tức.
“Cái này… Có lẽ là do tình huống bức bách…”
Hoàng Cảnh cũng cảm thấy mình đứng sắp không vững rồi, Phương Bình đều truy sát ba người, còn đi sâu vào, nghĩ gì không biết?
...
"Mất tích rồi?"
Cùng lúc đó, Lữ Phượng Nhu nhìn Triệu Tuyết Mai, lạnh nhạt nói: "Đi như thế nào mà mất tích?"
Triệu Tuyết Mai cũng không dám giấu, nhỏ giọng nói vài câu.
“Em nói, một mình em ấy đi ra ngoài?”
Triệu Tuyết Mai hơi sầu lo, gật đầu nói: “Lúc đó thầy Đường nói xong, cậu ấy nói chuyện với tụi em một hồi, sau đó một mình đi về hướng Đông Bắc, sau đó không trở về nữa, cô ơi, Phương Bình cậu ấy… có phải là…”
Lữ Phượng Nhu trầm mặc không nói, một lát mới nói: "Những người khác đâu?"
"Đều trở về rồi."
"Toàn bộ?"
"Dạ."
"Chỉ có một mình Phương Bình bị mất tích rồi?"
"...Vâng..."
Trần Vân Hi nhỏ giọng nói: "Cô ơi, Phó Xương Đỉnh nói Phương Bình không phân biệt được phương hướng, cậu ấy mù đường..."
"Không phân biệt được phương hướng?" Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Không phân biệt được phương hướng, vậy đến khi đi vào quân doanh của địch cũng nên phát hiện được rồi, có thể trở về, sớm đã trở lại rồi."
Nói xong, ánh mắt Lữ Phượng Nhu lạnh lẽo, ngữ khí lại pha sự cười nhạo, nói: “Một vị Tông sư, một vị cấp sáu, một vị cấp năm, ở trong khu vực an toàn bán kính 10km, làm mất học sinh của tôi, tôi nên nói gì bây giờ?
Tại sao không phải người khác bị mất tích?
Trần Vân Hi, vì sao em không mất tích? Lo rằng ông nội em sẽ tìm bọn họ gây sự sao?
Ông nội em là Tông sư, Lữ Phượng Nhu tôi không phải, cho nên người mất tích là học sinh của tôi?
Học sinh của Đường Phong vì sao không mất tích?”
Lúc này, mấy người Hoàng Cảnh cất bước tiến vào, Lữ Phượng Nhu cũng không lấy làm lạ.
Hoàng Cảnh bất đắc dĩ nói: “Phượng Nhu, lão Đường cũng không có ác ý, bà quen biết ông ấy nhiều năm như vậy, ông ấy là người như thế nào, bà biết mà.
Lần này, chỉ có thể nói bất ngờ..."
"Vậy còn ông?"
"Tôi đi theo một đoạn, gặp phải Thiên Hổ..."
"Thiên Hổ là đối thủ của ông à?"
"Cổ Thương cũng tới."
Hứa Mạc Phụ giúp đỡ giải thích: "Viện trưởng Hoàng cũng bị thương không nhẹ..."
Lữ Phượng Nhu nhìn sâu sắc mấy người này, lạnh nhạt nói: "Rõ ràng, đại cục làm trọng, huống hồ, tôi cũng không phải là đối thủ của Tông sư.
Yên tâm, ở thành Hi Vọng, tôi sẽ không làm cái gì.
Nhưng mà qua một đoạn thời gian nữa, tôi sẽ ở lại trong địa quật, đi sâu vào địa quật, học sinh, người nhà, bạn bè, người thân của mấy người tốt nhất chớ đi vào Ma Đô địa quật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận