Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1420

Phương Bình hỏi: "Bộ trưởng, vậy phí đại diện game cho Tông sư như ta..."
"Ngươi mới nói cái gì?"
"Phí đại diện!"
Trương Đào ngữ khí không lành nói: "Đây là công ích! Có hiểu công ích là gì không? Tất cả những thứ này đều chuẩn bị phổ cập kiến thức cho toàn dân!
Ngươi lại dám đòi phí đại diện?
Phương Bình, ngươi như vậy mà muốn làm lãnh tụ sao?
Game 'đánh quái thú' hồi xưa cho ngươi bao nhiêu tiền? Nếu không, ta cho ngươi 10 triệu, 20 triệu, đủ chưa?"
Phương Bình bĩu môi, chút tiền cỏn con, còn chưa đủ nhét kẽ răng cho ta nữa.
"Thôi, miễn phí. Ta không định quay về con đường nghệ thuật, không ngờ bây giờ còn bị ép quay quảng cáo."
Phương Bình oan ức trả lời. Trước đây hắn nghèo, không còn cách nào khác mới phải nhận quay quảng cáo. Hiện tại hắn giàu nứt vách, cần gì phải làm chuyện này.
Nhưng không thể không nói, ra mắt trò chơi trước, sau đó quay một bộ phim về chiến đấu với địa quật... Để mọi người dần dần hiểu về địa quật, sau đó tiến hành phổ cập, tính ra cũng tương đối hòa hoãn.
Bằng không, lập tức công khai toàn bộ sự thực, dân thường không hẳn có thể lập tức tiếp thu.
Nói xong cái này, Phương Bình dò hỏi: "Bộ trưởng, trong game có giới thiệu về Giới Vực không?"
"Không, ta nói rồi, chúng ta không quá hiểu về những nơi như Giới Vực, Cấm Kỵ Hải. Chờ khi nào hiểu rõ hơn thì sẽ cập nhật vào game."
Nói đến đây, Trương Đào lại nhắc: "Về phần quay phim điện ảnh..."
"Đừng tìm ta, ta bận lắm!" Phương Bình lập tức từ chối, nói: "Dù sao cũng có nhiều võ giả làm ngành nghề này, ngài tìm ai đó là được."
"Thực ra, ta muốn quay sao nhìn cho thật một chút! Dùng yêu thú thật luôn! Thậm chí... dùng cả võ giả địa quật!"
Phương Bình kinh ngạc ngây người, không nhịn được nói: "Trận chiến Ma Võ, võ giả tham chiến có tận hàng ngàn, hàng vạn người, thậm chí, quân đội có hơn 100 ngàn người..."
"Tính sau đi, bây giờ còn chưa quyết định. Quân bộ các nơi sẽ phối hợp, thông qua phim ảnh, trò chơi, để phổ cập những thứ này, cũng là một cách hay."
"Cũng đúng. À phải rồi, Bộ trưởng, nếu thật sự dựng lại cuộc chiến của Ma Võ thành phim, ta có một yêu cầu, diễn viên đóng vai ta nhất định phải đẹp! Còn nữa, nhất định phải thể hiện được phong thái của ta. Về phần tên gì... Thật ra cũng có thể lấy tên thật của ta, ta không ngại."
Trương Đào không lên tiếng, lát sau mới nói: "À! Còn một chuyện cuối cùng, lần này Ma Võ có thu hoạch lớn..."
"Bộ trưởng!"
Phương Bình bỗng nhiên có chút dự cảm không lành, lập tức nói: "Ma Võ sắp nghèo đến mức không có cơm ăn, lần này ngài mới là người được lợi lớn nhất!"
Trương Đào hơi khựng lại, ngươi nói nghe cũng có lý ghê. Mà quan trọng là, Ma Võ làm gì nghèo đến mức không có cơm ăn? Thằng này nói chuyện trái lương tâm như vậy, cho rằng ta ngốc chắc?
Mặc kệ hắn, Trương Đào khẽ thở dài: "Phương Bình à, ngươi cũng nên quan tâm chăm sóc trường của anh em mình đi chứ, bọn họ cũng khó khăn. Như Nam Võ nè, mấy ngàn người, tiền phụ cấp hằng năm lên đến vài tỷ... Ừm, hiện tại nhiều hơn xưa một chút, nhưng người cũng đông hơn rồi.
Vương Kim Dương một ngày gọi điện lên Bộ Giáo Dục cả chục cuộc, khóc lóc năn nỉ nhiều lần, ta biết phải làm sao?
Trận chiến ở Thiên Nam khiến hiệu trưởng một số trường võ đại vùi thân tha hương, chết trận tại địa quật.
Cũng không thể vì hiệu trưởng qua đời mà cắt xén bớt trợ cấp và tài nguyên của bọn họ, đúng không?
Ngược lại, phải cho nhiều hơn một chút, trường người ta ít cường giả, mỗi lần xuống địa quật đều là cửu tử nhất sinh, nhiều học viên thậm chí còn không có dược phẩm cơ bản mà dùng.
Nếu Ma Võ không còn gặp vấn đề về điều kiện kinh tế, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn các trường khác thiệt mạng chỉ vì vài viên Khí Huyết Đan sao?"
"Vậy ý của ngài là..."
"Cho thiếu tiền dự chi năm nay của Ma Võ... nha!"
Trương Đào thở dài nói: "Cho thiếu đi, sau khi chia cho các trường, trong Bộ Giáo Dục còn lại bao nhiêu, ta sẽ gửi cho Ma Võ sau."
"Ta..."
Phương Bình kém chút tức hộc máu! Ngài định làm như vậy thật sao? Định bòn rút của ta nữa chứ gi!
Không đợi Phương Bình mở miệng, Trương Đào tiếp tục nói: "Thật sự không còn cách nào khác, nếu ngươi không dễ chịu, vậy đến chém ta mấy đao cho đỡ đi nè, một đao xem như 100 triệu của ngươi, ngươi chém ta mấy trăm đao gán nợ cũng được. Trong Bộ cũng khó khăn, ta thật sự không còn cách nào."
Khi một vị tuyệt đỉnh quyết định chơi xấu, thậm chí không tiếc thể diện nói ra những lời như vậy, ngươi có thể làm gì được?
Chém ngài mấy trăm đao?
Phương Bình cắn chặt răng, được, chính ngài nói! Hiện tại ta không chém chết được ngài, nên ngài mới nói vậy chứ gì. Chờ khi ta có năng lực chém chết ngài, ngài hãy nhớ lấy lời ngài đã nói hôm nay!
Khoản tiền mấy chục tỷ mà thôi! Trương Đào ông lại dám nói sẽ lấy thân gán nợ, được lắm! Ta chờ!
Phương Bình cắn răng nói: "Bộ trưởng, ngài cũng đã nói đến vậy rồi, ta có thể từ chối, phản đối được sao? Mấy trăm đao phải không? Được, ta cho ngài nợ, nếu sang năm ngài vẫn tiếp tục cắt mất chi tiêu của Ma Võ, vậy thì nợ sẽ lên hơn một nghìn đao đó!"
Ngài chờ đó!
Trương Đào ở đầu dây đối diện không quan tâm, lúc này, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Năm nay, võ đại mở rộng chiêu sinh, có hơn mấy trăm ngàn người. Trường nào cũng gào khóc đòi ăn, Ma Võ ăn no chảy mỡ, thiếu mấy chục tỷ thì làm sao? Lấy thân gán nợ mấy trăm đao, thằng nhóc nhà ngươi chẳng lẽ còn muốn cầm đao đến chém ta thật hay sao?
Trương Đào cũng mặc kệ hắn, nhanh chóng nói: "Vậy ta bận tiếp đây, cúp máy!"
"Tút tút tút..."
Lão Trương cúp điện thoại quá nhanh, không cho Phương Bình thời gian mở miệng.
Phương Bình tức giận!
Bắt nạt người khác quá đáng!
Thấy Ma Võ có tiền thì ngài cắt xét tiền của Ma Võ, được, chúng ta chờ xem, sớm muộn cũng sẽ nện chết hai đứa cháu của ngài!
Nghĩ đến đây, Phương Bình lập tức cầm điện thoại lên gọi, bên kia vừa bắt máy, hắn lập tức nói: "Sắp xếp cho Trương An, Trương Tuyết, để bọn họ đến phòng thực chiến học chiến pháp, nhờ các vị đạo sư cấp sáu chỉ điểm cho bọn họ!
Nhớ kỹ, chỉ điểm cho tốt vào!"
Đầu dây bên kia có người đáp lại: "Không thành vấn đề, nhất định sẽ hết lòng chỉ điểm!"
Chịu được khổ cực hơn người mới thật sự hơn người, đạo lý này ai cũng hiểu.
Cúp điện thoại, Phương Bình thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: "Xem ra sắp đến lúc toàn dân biết võ rồi."
Các quốc gia hợp tác với nhau, tạo ra một trò chơi mô phỏng chinh phạt địa quật, dưới sự quảng bá, sẽ có không ít người biết đến.
Ở thời đại này, võ giả vốn là người thật. Nếu trò chơi có định hướng phát triển tốt, có lẽ có thể kích thích một số người đi theo con người võ đạo.
Hơn nữa, cứ như vậy, sau này, có rất nhiều thứ có thể tiết kiệm được thời gian và công sức.
Đến thời điểm thích hợp, chỉ cần nói với mọi người rằng, tất cả những gì trong game đều là thật, thì đỡ phải phổ cập kiến thức cơ bản cho mọi người.
Còn về nhiệm vụ quay quảng cáo, Phương Bình không xem đó là chuyện to tát gì.
Chẳng qua chỉ là đánh quái thú thôi mà!
Hồi xưa, hắn một ngày nhận rất nhiều quảng cáo, chuyện này chỉ cần nửa ngày là xong.
...
Hiệu suất làm việc của võ giả rất nhanh.
Buổi sáng Trương Đào mới gọi điện thoại đến, buổi chiều đã có người đến quay quảng cáo cho Phương BÌnh.
Đối với cường giả cấp Tông sư như Phương Bình, tất cả động tác, ngôn ngữ, góc chụp... đều chỉ quay trong một lần, không tới 20 phút, nhiệm vụ hoàn thành.
Hắn nhanh, người khác cũng nhanh.
Vừa mới quay xong quảng cáo, đêm đó, một số đài truyền hình đã bắt đầu đưa lên quảng cáo rồi!
Thế là, chỉ trong một ngày, trò chơi Dị Giới Xâm Nhập lập tức nổi tiếng!
Khi chính phủ quyết định mở rộng quảng bá, quả thật không đùa.
Quảng cáo ngoài trời, mạng lưới truyền thông, tivi, tin tức... Khi tất cả các kênh truyền thông đều hoạt động, chuyện quảng bá là chuyện nhỏ.
Tuyên truyền quy mô lớn khiến một số người hơi bất ngờ, bởi trò chơi giải trí cũng không phải sản phẩm lành mạnh, tuy chính phủ không cấm quảng cáo tuyên truyền, nhưng quảng cáo mọi lúc mọi nơi như vậy, thậm chí, một số nhà đài của chính phủ cũng tham dự quảng cáo, điều này mơ hồ khiến người người chấn động.
Đương nhiên, chính phủ không tham dự nhiều, chỉ là một số người "vô tình" nhắc đến mà thôi.
Phương Bình cũng nổi tiếng nhanh như gió.
Ngày xưa là "Phương Bình dẫn bạn đánh quái thú", nay đã thành "Hãy cùng Phương Bình trở thành anh hùng chống lại dị giới".
Phương Bình cũng không quá để ý những điều này.
Võ giả trung cấp, cao cấp đều biết đây là sự thật, về phần người dân bình thường, chờ khi nào bọn họ trở thành võ giả, chờ bọn họ biết được chân tướng, bọn họ cũng sẽ biết, trò chơi mà Phương Bình làm đại sứ, đều là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận