Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1512

"Vốn là kẻ địch, cũng không có gì." Phương Bình xem thường nói: "Cũng chỉ thêm một Phong Vương mà thôi, lần trước Hòe Vương tự mình vào ngoại vực, hận không thể nuốt ta, ta chẳng phải vẫn không có việc gì đó sao.
Lần trước ở Vương Chiến Chi Địa, Chân Vương tập trung đông đảo, ai cũng hận không thể lập tức làm thịt ta, ta cũng an toàn trở về.
Cho nên việc này Trần lão không cần bận tâm làm gì.
Võ giả chúng ta bị kẻ địch hận, đó mới là chuyện tốt, nếu kẻ địch ngay cả hận cũng không muốn thì sống quá nhạt nhẽo rồi."
Trần Diệu Tổ: "..."
Lúc này, Trần Diệu Tổ không biết nên nói gì. Nghe có vẻ rất có lý. Nhưng ngươi mới cấp bảy, bị rất nhiều Chân Vương ghi hận, điều này thật bình thường sao?
Ông đây cũng cấp chín, cũng chưa thấy được mấy vị Chân Vương hận ta, tiêu diệt con trai của Phong Vương, dường như Phong Vương không hề phẫn nộ như vừa nãy.
Trần Diệu Tổ liếc mắt nhìn Phương Bình, hiện tại, võ giả phía ngoài đều thế này, hay chỉ tên nhóc này đặc biệt hơn người?
Nhưng nhìn mấy người Vương Kim Dương, hình như cũng không phải người tầm thường.
"Hơn mười năm không ra ngoài mà thôi, võ giả Hoa quốc đều như vậy sao?"
Trần Diệu Tổ cũng không biết cảm xúc trong lòng là gì, hình như giới võ đạo Hoa Quốc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, những bô lão như bọn họ này thật lạc hậu rồi.
Phương Bình không quan tâm đến những điều này, tiện thể nhanh chóng nói: "Trần lão, bây giờ Tử Cấm địa quật đang đại chiến, chúng ta phải lập tức rời đi..."
Hắn vừa nhắc tới điều này, Trần Diệu Đình lập tức hấp tấp nói: "Vậy chúng ta cũng đi! Có điều... Phương Bình, nơi này thật mặc kệ sao?"
"Không cần phải để ý đến."
Phương Bình thấy ông cũng muốn đi, cũng không nói gì, thêm hai vị cấp chín hỗ trợ, đó là chuyện tốt.
Hơn nữa, thực lực Trần Diệu Tổ mạnh mẽ, trước đó hai vị cấp chín chiến đấu bốn vị cấp chín, Trần Diệu Tổ cũng có thể đánh mấy người không tiến thêm được bước nào, trong đó còn có cường giả như Phong Cửu Thành, còn mạnh hơn Ngô Khuê Sơn và Ngô Xuyên.
Có ông đi hỗ trợ, có thể sánh bằng vài vị cấp chín yếu kém.
Phương Bình vừa đi về phía đường núi, vừa nói: "Phía Giới Vực, dưới mặt đất cái gì cũng không còn, chỉ còn lại một số kiến trúc trống rỗng, có vào cũng không mang đi được.
Thiên cung phía trên... Thật sự có cường giả tuyệt thế tồn tại, tuyệt đỉnh tới cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu tuyệt đỉnh đến thật, chúng ta cũng không ngăn được.
Nên bên này không cần để ý tới, những yêu tộc đó... chuyện Phương Bình đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm. Ta đi mở ra kết giới, đưa bọn chúng đi vào..."
"Những yêu tộc này đi vào tu luyện, sẽ không khiến cường giả bên trong không vui sao?"
Trần Diệu Tổ có chút lo lắng, về phần trong Giới Vực có cường giả, việc này dù ông không biết, nhưng trước đó Giới Vực bạo phát uy thế, thật ra ông cũng không bất ngờ.
Sống sắp 300 năm rồi, ông biết không ít chuyện.
Bất ngờ duy nhất chính là, mấy người Phương Bình đã gặp, thế mà không có việc gì! Thật chẳng lẽ được tiền bối trong Giới Vực nhìn trúng, thu làm truyền nhân sao?
Lúc này, Trần Diệu Tổ càng tò mò về Phương Bình. Mấy vị này đã phá vỡ ấn tượng của ông đối với võ giả. Khiến ông cũng hơi hoài nghi bản thân, thời đại tân võ phát triển nhanh như vậy, mình thật lạc hậu như thế sao?
Phương Bình không quan tâm ông nghĩ như thế nào, thuận miệng nói: "Không biết nữa, phải xem bọn nó có may mắn không."
Đám người không nói gì, xem may mắn?
Ngươi không biết, ngươi đã nói với những yêu tộc kia đưa bọn chúng đi thiên cung, đi hồ bất diệt à?
...
Một lát sau, mấy người Phương Bình quay trở về khu đất trống.
Lúc này, trên khu đất trống tập trung không ít yêu tộc. Không chỉ 8 yêu tộc cấp tám đã tham chiến, mà còn có một số khác nữa.
Phương Bình nghiêm mặt, lớn tiếng nói: "Chỉ có 8 vị đại yêu tham chiến trước đó mới có thể tiến vào, bằng không yêu tộc đi vào nhiều, quấy nhiễu lão tổ tu luyện, đó chính là tội lớn!
Lão tổ giận dữ, trước đó các vị đại yêu cũng cảm nhận được uy thế của lão tổ, ta cũng gánh vác không nổi, xảy ra chuyện, ta cũng không chịu trách nhiệm."
Phương Bình vừa dứt lời, 8 vị yêu tộc cấp tám cũng nghiêm nghị gào thét! Bọn chúng xua đuổi những yêu tộc chạy tới.
Phương Bình lại nói: "Các vị đại yêu không thể đi vào cũng không cần sốt ruột, sau này, nơi này mọi người đều có thể tới tu luyện, đợi ba tháng thủy triều năng lượng sẽ bộc phát một lần.
Đợi đến khi lão tổ tu luyện xong, tâm tình tốt, có lẽ cũng sẽ thu một số đại yêu tiến vào thiên cung tu luyện.
Đương nhiên, các vị cũng phải có nghĩa vụ. Từ nay về sau, nơi đây nếu có người địa quật... Cũng chính là người Thần Lục trong mắt các ngươi tới đây, các ngươi nhất định phải xua đuổi và đánh giết.
Lần sau nếu Phương mỗ lại đến nơi này, có lẽ cũng sẽ nói với lão tổ một chút về chuyện để yêu tộc tiến vào bên trong tu luyện.
Bây giờ ta phải mở ra kết giới, các vị đại yêu không thể tiến vào, trước tiên mời đi xuống dưới, để tránh tạo thành hiểu lầm."
"Grao!"
Không ít yêu tộc mắt đỏ ngầu, gầm rú.
Sách thủy tinh trên đỉnh đầu Phương Bình càng thêm xán lạn, quát: "Các vị lui xuống! Nếu không, lão tổ giận dữ, nhiều năm khổ tu của các vị đều tan thành mây khói."
"Grao!"
Dù không cam tâm, nhưng đám yêu tộc không phận sự trên khu đất trống vẫn vội vã lui xuống, bọn chúng cũng không dám tự tiện xông vào lãnh địa của Chân Vương.
8 vị yêu tộc còn lại mừng rỡ như điên.
Phương Bình âm thầm thấy tội nghiệp tụi nó, tự các ngươi nhất định phải đi vào. Ta không hề ép buộc các ngươi. Tiến vào rồi, bị tiêu diệt thì cũng không thể trách ta.
Không nghĩ nhiều nữa, khí tức môn chủ Thanh Ngưu trên người Phương Bình bộc phát, lệnh bài sáng chói, quát lớn tiếng lớn, cửa lâu bắt đầu rung động.
...
Ngay khi Phương Bình bạo phát khí tức.
Trong Giới Vực, trên thiên cung, trong đại điện.
Bóng mờ trước đó biến mất đột nhiên xuất hiện, hai ánh sáng thần thánh chói mắt dường như xuyên thấu kết giới, nhìn thấy tất cả.
Sau khi nhìn thấy võ giả thời đại tân võ vừa mới được đưa tiễn ra ngoài quay lại mở cửa lần nữa, hơn nữa... lại còn đi chung với yêu tộc phía ngoài!
Lúc này... bóng mờ có chút mờ ảo hơn ban đầu.
Hoảng hốt! Hắn muốn làm gì?
Đồ vật của khu vực ngoại môn phía dưới đều bị dọn đi rồi, còn nội môn, trước đó đã cho hắn công pháp hắn cần rồi... Hắn còn muốn tới sao?
Không đợi bóng mờ suy nghĩ nhiều, bên ngoài kết giới, Phương Bình lập tức liên thủ mấy người lão Vương, hét to, mở ra một cái lỗ nhỏ trên kết giới.
"Các vị đại yêu, lão tổ đang ở trong tĩnh tu, các vị hãy nhẹ nhàng một chút, tuyệt đối đừng đã quấy rầy lão tổ! Sau khi các ngươi tu luyện có thành tựu, thành tựu Yêu Vương, ta lại đến đón các ngươi ra."
Dứt lời, Phương Bình ra hiệu mấy người Trần Diệu Tổ động thủ, nhanh chóng đưa những yêu tộc này chen vào, hắn sắp không chịu được nữa.
Không chỉ mở ra phiền phức, mấu chốt là... hình như kết giới có chút phản kháng, có vẻ không cho hắn mở ra. Mặc kệ, dù sao đưa những yêu tộc này đi vào là xong chuyện.
Ngoài đại điện thiên cung, bóng mờ hẳn cũng nghe được những thứ này.
Nhất thời, càng thêm hoảng hốt. Lão tổ trong miệng hắn là ai? Tại sao hắn muốn đưa những yêu tộc này tiến vào?
Bóng mờ cũng hiểu về yêu tộc nơi đây, tại sao lại chúng nó lại chung sống hoà bình với những người này?
Không... Khi thấy con yêu tộc đầu tiên thò đầu vào, bóng mờ thậm chí cảm nhận được tâm tình phức tạp của nó.
Kích động? Cảm kích? Người tốt?
Nhất thời, bóng mờ không đoán ra được.
Mà điều này không trở ngại Phương Bình tiếp tục nhét yêu tiến vào.
Một yêu thú lập tức chui vào, con thứ hai, con thứ ba...
Bóng mờ chợt có chút không biết nên như thế nào cho phải.
...
Bên ngoài kết giới.
Phương Bình mạnh mẽ nhét cả 8 con yêu tộc vào, thở dốc một hơi, sau đó vẻ mặt khẩn trương nói: "Đi mau! Nếu tiền bối bên trong nổi giận, chúng ta cũng phiền phức, thừa dịp hiện tại, đi trước rồi nói. Yêu tộc bị giết còn tốt, nếu bị ném ra... chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn."
Nếu những yêu tộc này bị vứt ra, Phương Bình không hề nghi ngờ, những yêu tộc này có thể truy sát hắn đến chết.
Lừa gạt yêu!
Nghe hắn nói vậy, Trần Diệu Tổ cũng căng thẳng, chạy đi. Nếu không chạy, nếu thật sự như lời Phương Bình nói, đến lúc đó chắc toàn bộ yêu tộc Giới Vực đều sẽ giết tới mất.
"Đi!"
Trần Diệu Tổ không do dự nữa, khẽ quát một tiếng, dẫn đám người nhà họ Trần chạy xuống theo đường núi hiểm trở.
Có chút kinh hồn bạt vía, cũng có chút kích thích.
Ông và người của Phong Vương chiến đấu nhiều năm như vậy, hình như chưa từng trải qua sự kiện nào kích thích như hôm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận