Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1299

Nhìn quanh một vòng, Phương Bình hỏi: "Chúng ta thì sao?"
Đỗ Hồng hơi bất đắc dĩ nói: "Không được may mắn cho lắm, lúc đi ra, gặp phải một bầy yêu thú, Trần Bình mất rồi..."
Lần này, phía quân đội, tính luôn Đỗ Hồng và Lý Dật Minh, tổng cộng cũng chỉ mới bốn người. Trần Bình là người nhà họ Trần, lão tổ nhà hắn là Trấn thủ sứ.
Đối phương vậy mà mất rồi!
Phương Bình hơi bất ngờ, về phần đau buồn, thật ra không có nhiều cảm xúc cho lắm, dù sao cũng không thân.
"Vậy Lý Phi và Trịnh Nam Kỳ đâu?"
Không thấy hai người này đâu, thành Trấn Tinh chỉ có Tưởng Siêu và Tô Tử Tố ở đây.
"Khu vực cấp bảy có người nhà họ Lý và họ Trịnh đi ra, tiện tay dẫn bọn họ cùng rời đi rồi."
Phương Bình gật gù, cũng không nói gì. Với tình huống lúc đó, những người này sợ bị liên lụy, rời đi trước cũng là chuyện bình thường. Nhân lúc hai bên còn chưa triệt để trở mặt với nhau, người ngoài cuộc rời đi, cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng mà... Phương Bình liếc mắt nhìn Tô Tử Tố, cười híp mắt nói: "Tiểu Tô, sao ngươi không đi?"
Tô Tử Tố trợn mắt nhìn Phương Bình, ơ thằng hỗn láo, ta lớn hơn ngươi đó! Sao ta lại thành Tiểu Tô rồi?
Tuy không hài lòng vì cách xưng hô, nhưng Tô Tử Tố vẫn cười hì hì nói: "Tưởng Siêu nói không sao cả, ông Tưởng cũng đến, nên ta không sợ..."
Phương Bình nhìn cô, lại nhìn sang Tưởng mập, bỗng nhiên cười cười ám muội: "Tiểu Tô, ngươi tin tưởng Tưởng mập quá ha."
Tưởng Siêu nói không sao, thế là cô không đi thật luôn, chậc chậc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ đã xem trọng Tưởng mập rồi?
Tưởng Siêu bĩu môi, không giải thích, tùy ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, Tưởng Siêu ta đã nói không sao, sao có thể xảy ra chuyện được chứ?
Lão tổ nhà ta ở đó, dù đánh không lại, dẫn theo mấy người chúng ta bỏ chạy vẫn được.
Lý Phi và Trịnh Nam Kỳ cũng không phải tự ý muốn rời đi, chẳng qua là trong nhà có người từ khu vực cấp bảy đi ra, hơn nữa, những người kia không tin tưởng Tưởng Siêu. Huống hồ, Tưởng Siêu cũng không gặp mặt bọn họ, bọn họ muốn dẫn người nhà rời đi cũng là chuyện bình thường.
Tâm sự một chút, thấy lão Vương hình như muốn nói chuyện, hắn ra hiệu cho lão Vương đừng nói gì. Lão Trương còn ở đây, lão già này thích nhất là nghe trộm, tai vách mạch rừng, không an toàn.
Tuy lão Vương và Đầu Sắt không đột phá cấp bảy, thậm chí cũng không đột phá cấp sáu cao kỳ, nhưng hai người không phải không có thu hoạch gì. Hai người đã có thể phóng lực lượng tinh thần ra ngoài rồi.
Phóng ra ngoài không phải là hóa hình, có thể đạt đến mức độ ngoại phóng, vậy sau khi đóng cửa tinh thần, hai người bọn họ cũng có thể trực tiếp bước vào cảnh giới tinh huyết hợp nhất rồi.
Cửa tinh thần đóng kín, lực lượng tinh thần sẽ tăng thêm một chút, cửa sinh mệnh vốn đã đóng kín, trước đó tuy không có gì, nhưng lần này có lẽ cũng sẽ tăng lực lượng tinh thần thêm một lần.
Như vậy, có lẽ cũng không bao lâu nữa thì bọn họ có thể hóa hình lực lượng tinh thần rồi.
Tuy có vẻ như hai người thu hoạch không lớn bằng Diêu Thành Quân, nhưng tên Đầu Sắt khốn kiếp này còn đang gửi mình giữ hộ một thanh binh khí cổ có chất liệu không thua gì thần binh cấp chín đây này.
Nghĩ đến đây, Phương Bình liếc mắt nhìn Đầu Sắt, không cho hắn nữa!
Nếu cho, tên khốn này biết đâu sẽ cầm đi quyên góp, mình sẽ tịch thu... À không, giữ giúp hắn!
Mà lão Vương hình như cũng có thu hoạch khác, trước đó hắn vẫn muốn nói gì đó, Phương Bình sợ lão Trương nghe trộm nên vẫn không có thời gian nghe.
...
Tốc độ của Trương Đào rất nhanh, không bao lâu, mọi người đã đến một tòa thành của nhân loại.
Lần này, Phương Bình đã có thời gian quan sát xung quanh.
Đến khi nhìn thấy trong thành có người chiến phục của Bộ Giáo Dục, Phương Bình nhìn một vòng, mở miệng nói: "Bộ trưởng, quân đội Võ An đóng quân ở đây à?"
"Ừm."
"Đều xuất thân từ võ đại?"
"Phần lớn đều là."
"Quân đội Võ An không có kẻ phản bội chứ?"
"..."
Trương Đào không lên tiếng, nhưng Phương Bình đột nhiên cảm giác mình sắp nghẹt thở rồi!
Lão Trương đang trừng trị hắn!
Sắc mặt Phương Bình đổi màu từ đỏ đếm tím tái vì thiếu khí, một lát sau mới há miệng hít thở, phiền muộn trong lòng. Chờ mà xem, những người năm xưa bắt nạt ta đều bị ta xử lý từng người một hết rồi, sớm muộn cũng sẽ đến lượt ngài thôi!
Lão Trương đã xác định không có phản đồ, Phương Bình đá Tưởng mập một phát, Tưởng Siêu khó hiểu nhìn hắn, không biết hắn đang nghĩ gì.
Phương Bình nhìn tòa thành ở phía dưới, nhíu nhíu mày ra hiệu.
Tưởng mập tính toán một hồi, hình như đã hiểu ý Phương Bình, sau đó, hắn gào lên: "Ma Võ Phương Bình đã tiêu diệt 18 võ giả cấp bảy của địa quật, thể hiện uy danh của Hoa Quốc, cho thấy uy lực của võ đại, võ đại vô địch!"
Hắn vừa gào lên, phía dưới náo động.
Ngay sau đó, một vị cường giả cấp chín bay lên trời, người này nhìn Trương Đào, trưng cầu ý kiến.
Trương Đào làm như không nhìn thấy, phất tay nói: "Quay về đi, chúng ta phải ra ngoài trước đã!"
Vị cường giả cấp chín này cũng không hỏi nhiều, lướt mắt nhìn mọi người một vòng, hình như nhận ra Phương Bình, nhìn thấy Phương Bình, người này gật đầu cười.
Phương Bình cũng cười đáp lại, sau đó vỗ đầu Tưởng mập một cái, thấp giọng mắng: "Đừng nói lung tung! Anh ngươi và lão Diêu cũng có phần..."
Tưởng Siêu cười ha hả nói: "Vậy ngươi cũng giết 10 người trở lên mà, lần này cuối cùng cũng coi như xả giận rồi."
Nói xong, lại nói: "Phương Bình, ngươi lần này đi ra ngoài, chắc có thể được xếp làm đệ nhất cấp bảy chứ hả?"
"Đừng nói thế, giết võ giả địa quật là trách nhiệm của mọi người, lên bảng xếp hạng làm gì? Võ giả chúng ta ham mê hư danh như vậy sao?"
"Ừm, ngươi nói cũng đúng, nhưng mà ngươi vẫn rất giỏi, rất mạnh, cấp sáu mà có thể diệt được mấy tên cấp bảy cao kỳ lận..."
"Do may mắn thôi."
"May mắn cũng là thực lực chứ bộ, với thực lực của ngươi, làm Tổng đốc được rồi."
"Thôi đi, ta làm Tổng đốc làm gì."
"..."
Tưởng mập mất vài giây để phản ứng, sau đó mới gật đầu nói: "Cũng đúng, ngươi là người của Ma Võ, làm hiệu trưởng hợp hơn á."
"Bớt đi, ta mới bao nhiêu tuổi đâu."
"Anh hùng không phân biệt xuất xứ, cũng không quan tâm tuổi tác, ta thấy, chỉ có ngươi mới có thể dẫn dắt Ma Võ ngày càng mạnh hơn, tốt hơn thôi."
"Mập mạp, ngươi mà còn nói nhảm nữa, ta đánh ngươi đó!"
"Ấy đừng mà, ta mừng thay cho ngươi thôi mà!"
"..."
Hai người này kẻ tung người hứng, nói chuyện hăng say.
Đương nhiên, không hề lớn tiếng phô trương. Nhưng ở đây, nào có ai có thực lực kém?
Lúc này, Trương Đào đã mang mọi người hạ xuống đất, vừa đi đến đường nối, vừa lạnh nhạt nói: "Hai đứa nói đủ rồi đó."
Phương Bình tỏ ra không hiểu, Tưởng Siêu thì cười ngây ngô: "Chỉ là thầm nói một chút thôi mà, nhưng mà nói thật nha, Phương Bình lần này không phải chỉ diệt hơn 10 tên cấp bảy đâu, mà là mấy trăm cấp bảy lận đó!
Không, có lẽ thậm chí là có cấp tám, cấp chín nữa... thiên tài địa quật dưới cao cấp kém chút nữa bị hắn diệt sạch rồi."
Nói xong, Tưởng mập lại bổ sung: "Tính ra, trong Hoa Quốc chúng ta, võ giả cấp bảy cấp tám cũng chưa chắc đã có công lớn hơn Phương Bình đâu nha."
Phương Bình hơi nổi nóng, quát lớn nói: "Còn nói nữa hả!"
Sắc mặt Trương Đào biến thành màu đen, mẹ nó, ta cũng không nhịn được muốn chém chết ngươi rồi đây này!
Ông cũng không muốn nói gì, trực tiếp kéo mọi người vào trong đường nối.
Vừa mới vào, lần trước mấy người Phương Bình còn không có cảm giác gì thì đã đi ra ngoài rồi.
Lần này, Phương Bình hơi bất ngờ, cũng hơi kinh hồn bạt vía, đường nối đang rung lên như động đất! Ế ế, đường nối sẽ không bị sụp chứ?
Trương Đào thì không lo lắng như hắn, vừa đi vừa nói: "Tuyệt đỉnh vào đường nối sẽ gây nên năng lượng cộng hưởng, khiến đường nối rung động. Nhưng thời gian hình thành càng dài, đường nối sẽ càng vững chắc, sau này chắc sẽ không có vấn đề gì."
Phương Bình hiểu rõ, không biết hắn nghĩ đến điều gì, lập tức nói: "Bộ trưởng, vậy ý của ngài là... Thực ra trước đây, tuyệt đỉnh không thể vào địa quật bằng đường nối?"
"Đúng."
"Phía địa quật cũng không được?"
"Không sai."
"Vậy bây giờ... khắp nơi đều xuất hiện đường nối, hơn nữa, thời gian hình thành cũng không ngắn, vậy chẳng phải là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận