Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3171: Mèo Và Mèo (3)

Chương 3171: Mèo Và Mèo (3)
Chiến Thiên Đế... Thật đáng sợ!
Hắn có bản nguyên, mà vẫn có thể đạt được lực khống chế 100%!
Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là hắn chuyển hóa tất cả sức mạnh bên ngoài thành sức mạnh của bản thân, đạt đến độ khống chế hoàn mỹ.
Dù có một ngày, bản nguyên của hắn biến mất, Chiến Thiên Đế cũng có thể nhanh chóng rèn luyện nhục thân mạnh mẽ hơn, xây dựng lực lượng tinh thần mạnh hơn, thu hoạch khí huyết lớn hơn, không có trở ngại gì, trực tiếp khống chế.
Lúc đó mới là đáng sợ!
Bình thường, dù có tăng cảnh giới, lực khống chế cũng sẽ giảm xuống, mà Chiến Thiên Đế sẽ không như vậy, bởi vì hắn từng hoàn mỹ khống chế sức mạnh không phải của mình.
Phương Bình từng thấy cảnh tương tự khi lão Lý còn ở cấp sáu. Nhưng mà, khống chế hoàn mỹ mấy chục ngàn cal khí huyết và mấy triệu cal khí huyết đương nhiên sẽ không giống nhau.
Lão Lý cũng rất yêu nghiệt, đến hôm nay, một kiếm cấp sáu của ông, Phương Bình vẫn chưa quên. Nếu lão Lý có đủ thời gian, có lẽ cũng có thể đạt đến cấp bậc như Chiến Thiên Đế.
"Bản nguyên giảm 5%, chiến pháp tăng cường tăng lên 5%, rèn luyện ngọc cốt cũng đạt 25%..."
Sau khi bản nguyên suy yếu, lực bộc phát của Phương Bình cao tới hơn 10 triệu cal! Sau hai ải, thật ra lực bộc phát của Phương Bình cũng không tăng được bao nhiêu, mức tối đa cũng không tăng nhiều. Nhưng hắn không còn giống như trước nữa!
Bây giờ hắn chỉ dựa vào chiến pháp, không cần bản nguyên, cũng có thể đánh bay Thịnh Nam, hắn còn mạnh hơn Thánh Nhân bình thường.
"96% có thể qua ải sao?" Phương Bình nhìn về phía Thương Miêu, hắn sửng sốt phát hiện Thương Miêu đang vươn móng vuốt lấy cái gì đó.
Đúng, lấy cái gì đó! Móng vuốt của nó vươn ra ngoài! Vươn đến nóc nhà!
Con mèo này chơi vui đến mức quên hết mọi thứ, hình như cũng quên luôn chuyện chính rồi. Phương Bình ngây người, vội vàng bay lên không, khẽ quát: "Mèo lớn, ngươi đang làm gì thế?"
Thương Miêu sợ hết hồn, vội vàng thu móng lại, giả ngu vò đầu nói: "Không làm gì hết!"
"Đừng hòng lừa ta, tay ngươi đang cầm cái gì?"
Thương Miêu lắc đầu: "Không có, ta không có tay!"
Phương Bình mệt muốn chết: "Móng vuốt đang cầm cái gì!"
Thương Miêu nói thầm một câu, nâng móng vuốt lên, Phương Bình hơi sửng sốt, trên móng Thương Miêu có thứ gì đó!
Một con cá nhỏ! Còn sống!
Thương Miêu thầm nói: "Đã nói là không có gì, chỉ là một con cá nhỏ!"
Phương Bình thầm chấn động: "Ai cho ngươi? Chỗ này sao lại có cá được! Không... Đây không phải cá!"
Phương Bình vội vàng cầm lấy cá nhỏ, hắn vừa cầm lấy đã cảm nhận được khác biệt to lớn. Con cá nhỏ này hình như đang sống, nhưng nó không phải vật sống! Nó được tạo thành từ rất nhiều lực lượng sinh mệnh.
Phương Bình cau mày nhìn về phía nóc nhà, hắn vươn tay nắm thử, nhưng không thể mở ra, Phương Bình cau mày liên tục.
"Mèo lớn, ai cho ngươi?"
"Làm sao mà ngươi duỗi móng ra ngoài được?"
"Thì cứ duỗi ra thôi!" Thương Miêu lại vươn móng vuốt ra ngoài, rất nhanh, trên nóc nhà xuất hiện một cái lỗ nhỏ, ngay sau đó, một đôi mắt tò mò xuất hiện trước mặt Phương Bình.
"Meo?" Trên nóc nhà hình như cũng có một con mèo!
Tiếng meo của nó vang lên, xuyên qua mái nhà, sau đó con mèo nhanh chóng rời đi, một cái móng vuốt mèo chen vào trong lỗ nhỏ, Thương Miêu cũng duỗi móng vuốt ra, hai bên chạm vào nhau!
Phương Bình sững sờ, bên ngoài... là Thương Miêu?
Thương Miêu và Thương Miêu bên ngoài nắm lấy móng vuốt của nhau, sau đó nhìn về phía Phương Bình, vui rạo rực nói: "Cái này cũng là mèo! Nhưng... Hình như không phải bản miêu, nó hơi sai sai..."
Phương Bình cũng khó hiểu, rất nhanh, hắn sờ móng mèo của con mèo bên ngoài, con mèo kia cũng không đẩy hắn ra. Sờ xong, Phương Bình hơi chậm lại, chỉ cảm thấy sức sống nồng nặc đang tuôn vào trong cơ thể mình!
"Nó... không phải ngươi!" Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, Thương Miêu gật đầu: "Đúng vậy, không phải bản miêu nha! Nhưng bề ngoài trông rất giống bản miêu, ừm, ta còn cảm thấy nó rất ngon, tên lừa đảo, mèo có thể ăn mèo không?"
Phương Bình dở khóc dở cười, lúc này mà ngươi còn đòi ăn!
Phương Bình đã hiểu được một chút, thấp giọng nói: "Thế giới bên ngoài... là thế giới sinh mệnh!"
Một con cá, sức sống nồng nặc. Một con mèo, sức sống nồng nặc. Toàn bộ đều tạo thành từ sức sống!
Nếu đúng là vậy, thế giới bên ngoài có thể là một nơi tràn ngập sức sống, có lẽ con mèo này là một đoạn ký ức để lại nên mới có hình dạng giống Thương Miêu, không phải là phân thân như hắn đoán.
"Rốt cuộc bên ngoài là cái gì..." Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, nhìn về phía Thương Miêu: "Có thể ra ngoài không?"
"Hình như không được!" Thương Miêu lắc đầu: "Chỉ có thể đâm một cái lỗ nhỏ, không ra được! Nhưng bản miêu cảm thấy có thể dùng cánh cửa qua ải lúc sang ải tiếp theo, dùng nó để leo lên nóc nhà mới có thể xuất hiện ở bên ngoài, nhìn thấy con mèo này!"
Phương Bình gật đầu, hắn cũng cảm nhận được rồi!
Hắn có thể dùng cửa qua ải để tiến vào cửa ải tiếp theo, nhưng không thể dùng nóc nhà, bởi vì nóc nhà... chính là thế giới bên ngoài!
Bên ngoài mười ba cửa ải này chính là thế giới bên ngoài, thế giới sinh mệnh!
Hiện tại, Phương Bình còn không biết những lời mà Thiên Tí từng nói với Đầu Sắt, bằng không, có lẽ Phương Bình đã có thể đoán được một vài thứ.
Nơi này có liên quan đến hạt giống!
Thương Miêu không thể đi ra ngoài, con mèo kia hình như cũng không thể vào, chúng nó chỉ có thể giao lưu thông qua một cái lỗ nhỏ, thấy thế, Phương Bình lại bắt đầu sự nghiệp lừa mèo của hắn.
"Thương Miêu, mau đổi thức ăn với con mèo sinh mệnh đi! Dùng thức ăn mèo đổi cá sinh mệnh, một bao đổi mười con, nhanh lên!"
Thương Miêu kinh ngạc muốn rớt cằm! Ngươi đúng là xấu quá xấu!
Nó cũng cảm nhận được sức sống, thật nồng nặc, e là mỗi con cá nhỏ đều có cường độ sức sống của một cường giả cấp Đế.
Tên lừa đảo muốn đổi một túi thức ăn mèo lấy mười con cá! Gian thương!
Dù cảm thấy tên lừa đảo rất xấu, Thương Miêu vẫn meo meo giao lưu với mèo sinh mệnh.
Đổi thức ăn! Đổi thức ăn lấy cá sinh mệnh, thức ăn mèo rất ngon, ngon hơn cá yêu, cá Thiên Vương gì nhiều!
Nói đến ăn, Thương Miêu chưa từng biết sợ ai.
Con mèo sinh mệnh bên ngoài là một đoạn sinh mệnh ngắn ngủi của Thương Miêu, thứ gì Thương Miêu từng ăn, mèo sinh mệnh chưa chắc đã ăn, nhưng thứ mà mèo sinh mệnh ăn, Thương Miêu đều đã từng ăn, trừ đám cá sinh mệnh kia.
Rất nhanh, Thương Miêu nhìn về phía Phương Bình, hơi ấm ức nói: "Nó trả giá, nói 1 túi đổi 3 con cá, tên lừa đảo, nó trả giá giỏi ghê, còn lợi hại hơn bản miêu nữa!"
Nhớ lại lần đầu giao dịch với lão Trương, nó còn chưa biết trả giá như vậy đâu! Sao con mèo này lại giỏi trả giá hơn nó được chứ!
Phương Bình ngây ra. Ngươi không vui? Ngươi bị đần hả con mèo ngu này?
Một túi thức ăn đổi ba con cá, có thể sánh với sức sống của một vị Thánh Nhân, sao ngươi lại cảm thấy mình bị thiệt chứ?
Ngươi thật là… tự mình lừa mình?
Con mèo bên ngoài đó có lẽ là một đoạn sinh mệnh của ngươi, ngươi lại còn ghen ăn tức ở, ta thật sự cạn lời với ngươi!
Phương Bình dở khóc dở cười, xoa cái đầu to của Thương Miêu, mèo ngốc này, hết cứu.
Thương Miêu và con mèo sinh mệnh bên ngoài đã thỏa thuận thành công. Rất nhanh, nó lấy một túi đồ ăn vặt ra, meo meo nói: "Nhị miêu, có thể đổi!"
Phương Bình lại bất đắc dĩ, ngươi đặt tên cho con mèo kia là “Nhị Miêu”? Ý là Thương Miêu thứ hai hả?
Bên ngoài, móng vuốt của con mèo kia lại duỗi vào, nắm lấy túi đồ ăn. Sau đó, đồ ăn biến mất, trên móng vuốt của Thương Miêu xuất hiện ba con cá nhỏ. Nhưng hai bên không tiếp tục giao dịch nữa, hiển nhiên là con mèo ngoài kia muốn kiểm chứng thức ăn có ngon thật không, Phương Bình cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng túi thức ăn bị cào rách.
Mà con mèo gian thương Thương Miêu lại đang tiếp tục dụ dỗ: "Ăn ngon lắm nha! Ăn ngon hơn cá lớn nhiều, đổi ba con cá lấy một túi thức ăn, ngươi biết mua đồ ghê!"
Thương Miêu liên tục khen mèo sinh mệnh, Phương Bình nghe mà muốn cười, ham muốn của hai con mèo đúng là có điểm giống nhau. Rất nhanh, móng vuốt bên ngoài lại duỗi vào, mèo sinh mệnh meo meo kêu: "Muốn nữa!"
Hiển nhiên, nó thấy ngon.
Thương Miêu chần chừ nói: "Bản miêu cũng không có nhiều lắm, nhưng ta vẫn sẽ đổi cho ngươi!"
Một túi, hai túi... hai con mèo tiếp tục trao đổi, Thương Miêu vừa trao đổi vừa ăn cá sinh mệnh, trông đắc ý vô cùng. Ăn một con, ném cho Phương Bình một con, số còn lại thì cất giữ, nó muốn ăn từ từ. Phương Bình cũng không nói gì, để Thương Miêu muốn làm gì thì làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận