Toàn Cầu Cao Võ

Chương 716: Trà trộn (2)

Hiện tại ở đây có 7 Tông sư, nhưng chỉ có Ngô Xuyên với Chu Chính Dương của Nam Giang có binh khí.
Trung tâm Võ đạo Chính Dương của Chu Chính Dương rải rác khắp nơi Nam Giang, thậm chí là toàn quốc, cũng là một người có tiền, tiêu tốn rất nhiều mới có thể chế tạo ra một thanh binh khí cho Tông sư dùng, cũng có thể gọi là thần binh.
Có thể ẩn hiện giữa thực tại và hư ảo, binh khí như vật được gọi là thần binh cũng không phải không thỏa đáng.
"Tôi ra trước!"
Ngô Xuyên cũng không trì hoãn, hít sâu một hơi, một bước bước vào vòng xoáy cuối đường không gian, lập tức biến mất ngay tại chỗ!
Ngô Xuyên vừa đi, mọi người đều có chút căng thẳng, bao gồm Phương Bình mấy người bọn họ, lúc này đều rất nghiêm túc.
Đối diện với tình huống hoàn toàn không biết gì như này.
Mặc dù Ngô Xuyên là cường giả tuyệt đỉnh cấp chín, không sợ lầm lỡ chỉ sợ lỡ như!
Lúc này, trong đường không gian tiếng tim đập của mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Một lát sau, Chu Định Quốc của quân đội bước lên nói: "Tôi đi trước!"
Nói xong thả người nhảy xuống biến mất trong vòng xoáy.
Chu Định Quốc vừa đi, chỉ còn lại 5 vị Tông sư nhìn nhau, sau đó đều nhảy xuống vòng xoáy ra khỏi đường không gian.
Lão Lý hít sâu một hơi, đá vào chân Phương Bình khẽ quát: "Đợi chút nữa đi ra, trước tiên đợi chúng ta dụ bọn họ đi, nhớ không được ở quá lâu gần cửa ra vào, nơi này là chiến trường!"
Cửa vào là nơi nhân loại muốn có mà địa quật cũng muốn.
Cho dù địa quật đánh lui Ngô Xuyên bọn họ hay Ngô Xuyên bọn họ đánh lui cường giả địa quật thì nơi đó cũng sẽ là trọng điểm chiến đấu sau đó.
"Em phải cẩn thận, đừng khoe khoang trổ tài!"
Phương Bình cũng vội vàng nói một câu: "Em biết rồi!"
Nói xong câu đó, lão Lý nhìn những ông già bà già khác, quát: "Đi!"
Ngay sau đó, những người này không nói lời nào cùng nhau bước vào vòng xoáy.
Bây giờ trong đường không gian chỉ còn lại nhóm Phương Bình bốn người.
Phương Bình thở ra một hơi, đè những lo lắng và nôn nóng trong lòng xuống, vội vàng nói: "Chút nữa đi, các anh chạy ra ngoài, em sẽ tìm cơ hội, nếu như trà trộn vào được trong đội ngũ địa quật, em liền truy giết bọn họ, dẫn dụ một vài người phản giết bọn họ!
Cường giả địa quật có nhiều thì cấp cao cũng có hạn, trung cấp vẫn là trụ cột chắc chắn, càng giết được nhiều người, thì người của chúng ta sẽ chết ít đi một ít."
Vẻ mặt Vương Kim Dương bình tĩnh nói: "Em đừng làm ẩu, liều lĩnh xông vào trong đội ngũ quân đội, một khi bị phát hiện thì càng nguy hiểm! Chúng ta từ địa quật đi ra, tất nhiên sẽ là đối tượng được bọn họ chú ý..."
"Yên tâm, em có tính toán." Phương Bình nói xong, đột nhiên cởi bỏ áo ngài, lộn ngược lại mang lên. Lộn ngược lại… phong cách quả thật rất Trái Đất.
Phương Bình lắc lắc đầu nói: "Đúng, vừa nãy hơi hồ đồ, mới đầu không thể thu hút sự chú ý, bọn họ đánh nhau gần cửa vào địa quật, nhất định có người chết, em tìm cơ hội trà trộn vào rồi nói tiếp."
Tần Phượng Thanh cũng có ý muốn theo, Phương Bình lập tức quát lớn: "Anh đừng gây thêm phiền phức!"
Cậu có năng lượng bình phong che chở nên mới có suy nghĩ này. Tần Phượng Thanh không có, mà muốn giả làm võ giả địa quật thì cũng nhanh chóng làm hỏng kế hoạch của Phương Bình.
Mọi người không nói nữa, mà bắt đầu lặng lẽ chờ. Qua gần một phút, Phương Bình trầm thấp nói: "Đi!"
Ngay sau đó, Phương Bình bước vào vòng xoáy, những người khác cũng nhanh chóng đi theo.
...
Ầm!
Trong khoảnh khắc Phương Bình ra khỏi đường không gian, một tiếng nổ rất lớn khiến cơ thể cậu không ngừng lắc lư!
Ngay sau đó Phương Bình nhìn rõ tất cả những gì trước mắt. Gần vòng xoáy lúc này đã rất nhiều thi thể nằm trên khắp mặt đất!
Chỗ nào cũng có xác chết!
Gần như đều là bên phía võ giả địa quật... Nhưng mà Phương Bình nhanh chóng co rút con ngươi, trên đất có mấy thi thể mặc quần áo thật quen mắt!
Có người chết trận rồi!
Oanh!
Tiếng nổ vang rền không ngừng vang lên, vòng xoáy trên bầu trời lúc này có rất nhiều thân ảnh mập mờ, đánh đến long trời lở đất!
Nhưng xung quanh vòng xoáy cũng có rất nhiều võ giả địa quật chạy đến.
"Vèo!"
Phương Bình mấy người vừa tới cũng chỉ quan sát tình hình trong nháy mắt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy có rất nhiều mũi tên mang theo tiếng xé gió xé trời bay tới!
Chung quanh đều là quân đội mang áo giáp!
Không chỉ quân đội mà còn có rất nhiều cường giả dân gian mặc quần áo bình thường trên người, đồng thời với mũi tên đang bay tới, bọn họ cũng ngự không đánh tới!
Chính lúc Phương Bình mấy người đang cố gắng phản kích, một đường kiếm sáng chói lóe lên rồi chợt biến mất, toàn bộ mũi tên đều bị gãy rớt xuống, hơn mười mấy vị cường giả trung cấp ngự không bay tới lập tức bị chém thành hai!
Cách đó không xa, Lý Trường Sinh vẫn chưa rút kiếm, vỏ kiếm tùy ý vung vẩy.
Một kiếm chém chết kẻ địch, Lý Trường Sinh khẽ quát: "Đột phá vòng vây phía Đông!"
Phương Bình không lên tiếng, một bước nhảy tới, Một quyền đánh bay một binh sĩ mặc áo giáp phía bên phải thành bốn năm mảnh, cấp tốc nói: "Tình hình thế nào!"
"Cấp chín một người, ba người cấp tám, chín người cấp bảy!"
Sắc mặt của lão Lý cực kỳ khó coi, nhanh chóng nói: "Đối phương huy động toàn bộ lực lượng! Tư lệnh Chu sắp chống đỡ không nổi rồi! Hiện tại đang bị bao vây, chúng ta muốn lui cũng khó, Tông sư cũng rất khó rút lui, các em đi nhanh đi!"
Lúc này, các cường giả đều đang vây giết mấy vị Tông sư. Thực lực hai bên gần như là chênh lệch gấp đôi!
Năm vị cấp bảy đánh với chín vị cấp bảy, một vị cấp tám đánh với ba vị, cứ như vậy sớm muộn gì cũng bị vây giết mấy người.
Theo kế hoạch ban đầu, lúc này các Tông sư phải vừa đánh vừa lui, sau đó nghĩ cách tụ tập lại đánh vào cửa ra, đợi cứu viện của quân đội.
Vốn dĩ hai người Trương Định Nam phải trấn thủ cửa địa quật, nhưng bọn họ không thể không tham gia chiến đấu, nếu không mấy người khác rất nhanh cũng sẽ bị vây giết.
Hai người nói chuyện với tốc độ rất nhanh, chỉ trong chớp mắt Lý Trường Sinh đã tiêu diệt được rất nhiều người. Mà bên ngoài, số lượng võ giả gần như là vô hạn, bọn họ không ngừng nhào đến vòng xoáy.
Bốn phương tám hướng, tất cả cường giả cấp sáu đều đẫm máu chiến đấu anh dũng!
Phía chân trời, các Tông sư cố gắng hết sức ngăn chặn các cấp cao để cho Lý Trường Sinh bọn họ thời gian, cho dù giết không được kẻ địch cũng phải tìm được cơ hội đột phá vòng vây!
Cách đó không xa, Vương Kim Dương ba người cũng mở đường máu và bị rơi vào trong biển người.
Rất nhiều võ giả địa quật đều chạy về phía bên này, một vài cường giả đỉnh cấp sáu đang tìm cơ hội, chờ một đòn giết hết!
Phương Bình không có thời gian nghĩ nhiều, lúc này trước hết là giết để thoát khỏi vòng vây trùng điệp này rồi nói.
"Lão Lý, loạn chiến, đánh loạn bọn họ để em trà trộn vào!"
Phương Bình thấp giọng hét lên một câu, lão Lý cũng không nói chuyện, nhưng trước người chớp mắt xuất hiện một đường ánh sáng lóa mắt, khiến các võ giả địa quật xung quanh nhắm mắt.
Chỉ trong nháy mắt Phương Bình thu hồi lại khí tức, nhanh chóng thay quần áo, nằm sấp trên mặt đất, trên người tự động nứt toác ra rất nhiều vết thương, trên mặt cũng máu thịt mơ hồ.
Lão Lý đang tiêu diệt kẻ địch khẽ cau mày, không thấy Phương Bình nữa!
Ông đương nhiên không tin Phương Bình đã chết, thằng nhóc này thật sự có đến mấy chiêu bỏ túi!
Không hề dừng lại, nếu không có gì bất ngờ, Phương Bình đang nằm trong đống xác chết, lão Lý nhảy lên một cái, bay sang bên cạnh đánh!
...
Giữa không trung, mấy vị cường giả ngự không cũng khẽ cau mày lại chết thêm một người sao?
Mọi người cũng không có quá để ý, mấy người mới tới khí tức không mạnh, trong hỗn loạn có bị giết thì cũng không lạ.
Tầm mắt của mọi người lại nhìn ra cửa vòng xoáy lần nữa có lẽ không có người rồi?
Cho dù có thì cường độ hiện tại của đường nối cũng không đủ sức chống đỡ cường giả cấp Thống Lĩnh trở lên.
Ngay sau đó, mấy người nhìn nhau, không do dự nữa dồn dập đánh chém, mặc dù một vài trung cấp thông thường bị giết cũng không quan trọng gì nhưng nếu tổn thất quá lớn, bọn họ cũng không biết ăn nói thế nào với cấp trên.
Ngay lúc lão Lý cố gắng dẫn dụ mọi người, thì Phương Bình nằm úp trên mặt đất cũng âm thầm trà trộn vào trong đám người.
Mấy vị cường giả đạp không thấy cậu cũng đạp không bay lên chỉ nhìn lướt qua một cái cũng không để ý tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận