Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3142: Thiên Cẩu Và Đầu Sắt

Chương 3142: Thiên Cẩu Và Đầu SắtChương 3142: Thiên Cẩu Và Đầu Sắt
Trước Vạn Giới Điện, tiếng âm ầm không ngừng vang lên.
Bên ngoài, khu vực vết nứt tối đen, Lê Chử gào thétI
Mấy vị Thiên Vương như Càn Vương cũng thế, Loạn đúng là đồ chết tiệt, đang yên đang lành thì bước lung tung, lần này phiên phức rồi!
Trên cầu thang.
Loạn vô tội, đồng thời, cũng tỏ vẻ không quan trọng, dù sao không liên quan đến ta, các ngươi có chết hay không, có liên quan gì đến ta?
Loạn cũng không động đậy nữa, ngồi trên cầu thang, nhìn các cường giả đang giãy giụa, người yếu đang chết đi, khó hiểu hỏi: "Ta chỉ đi một bước mà thôi, sao lại có thể khiến thứ này phát nổ?"
Hắn vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, hắn có làm gì đâu. Sao lại nổ?
Nổ thì cũng nổ rồi, ai bảo đám người Lê Chử cứ nhất định phải tới, hắn cũng rất bất đắc dĩ, các ngươi rống giận gào thét cũng vậy thôi, ai bảo các ngươi nhất định phải đến chứ.
Hắn vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn vê phía Loạn.
Nghe thấy hắn hỏi vu vơ, không thèm quan tâm, nhưng lại lo lắng hắn tiếp tục làm ẩu, trầm giọng nói: "Vạn Giới Điện ở một khu vực khá cân bằng, xem như một giao điểm."
Hắn chợt nghĩ tới gì đó. Vạn Giới Điện không dễ mất cân bằng như vậy.
"Vốn dĩ, không phải Thiên Vương sẽ không ảnh hưởng quá lớn, dù là Thiên Vương cũng như thế..." Dứt lời, hắn nhìn về phía Loạn, hơi nhíu mày, trâm giọng nói: "Xem ra Loạn đạo hữu sắp tiếp xúc đến cửa rồi, chắc là sức mạnh của cửa không đồng đều, dẫn đến sức mạnh mất cân bằng!"
"Ngươi vừa mới đạp vào cầu thang, sức mạnh không cân bằng, khiến lực lượng ở đây mất cân bằng."
Nhưng ngay khi Loạn đạp lên bậc thang, lập tức mất cân bằng, điều này có nghĩa là hắn có một loại lực lượng nào đó quá mạnh, hẳn là gợi ra cửa giả, nên mới khiến sức mạnh mất cân bằng.
Bên cạnh, sắc mặt Nghệ Thiên Vương khá khó coi.
Nghệ Thiên Vương không có tâm tư so đo mấy thứ này với hắn, tên này sắp phá tám, quả thực có chút đáng SỢ.
Loạn nhếch miệng, tùy ý nói: "Hiện tại rất nhiều phá tám, dưới phá tám đều là vô dụng, ông đây không thèm làm đồ vô dụng, lần này nhất định phải phá tám!"
Một câu khiến đám người sững sờ.
Loạn hờ hững, cười lớn nói: "Còn chưa phá tám, dù có phá tám, phá một cánh cửa ảo cũng không đáng là gì!"
Loạn có thể tu luyện tới cảnh giới này, cũng không ngốc, dù Nghệ Thiên Vương không nói rõ, hắn vẫn nhanh chóng hiểu được, vác kiếm lấy làm lạ nói: "Giao điểm... không gian đa tầng, thật sự có nơi giao nhau?"
Ma Đế, Lê Chử cũng là nhân vật sống ở thời đại sau khi Thiên Giới tan vỡ, nhưng chưa phá tám thành công.
Loạn, không hổ là nhân vật chính thời xưa.
Nếu thành công, Loạn chính là cường giả đầu tiên phá tám sau khi Thiên Giới tan vỡ.
"Nói như vậy, Tam Giới có lẽ chính là một chỉnh thể, bao gồm cửu trọng thiên, thế giới bản nguyên, đều đang ở vũ trụ này, chỉ là sức mạnh bị cách ly?"
Mọi người đều đang nghe hắn nói, dù sao Loạn cũng là một trong cường giả tuyệt đỉnh đương thời, dù đôi khi không đáng tin cậy, cũng không có nghĩa kiến thức võ đạo của hắn kém. Đơn thuần vì để cho nhục thân mạnh, phản hồi khí huyết?
Loạn cau mày, tiếp tục nói: "Quy nhất... phá tám quy nhất, đánh vỡ ba cánh cửa, cửa Linh Thức, cửa Khí Huyết, đây xem như là hai loại sức mạnh. Mà cửa Sinh Mệnh cung cấp năng lượng sinh mệnh... Vì sao phải cung cấp năng lượng sinh mệnh?
"Khi ba cái này đạt đến điểm giao nhau, sẽ thành nguyên lực? Hay là một loại sức mạnh mạnh hơn nguyên lực?”
Chưa chắc!"
Loạn mặc kệ người khác chết sống, quan sát bầu trời tăm tối, lẩm bẩm nói: "Nơi đây là giao điểm, có giao điểm, phải chăng đại biểu bản nguyên, khí huyết, linh thức cũng có một giao điểm?"
Loạn tiếp tục nói: "Nói như vậy, phá vỡ cửa Sinh Mệnh là để cho nhục thân mạnh lên, có lẽ không phải vì cái gì khác, mà là vì dung nạp bản nguyên, để sức mạnh bản nguyên quy nhất?"
"Bản nguyên, đặt vào bản thân?" Loạn hơi tò mò nói: "Ta muốn biết, nếu phá cửa Sinh Mệnh trước thì bản nguyên tăng cường của phá tám có bị giảm mạnh hay không?"
Nghệ Thiên Vương nghiêng đầu nhìn hắn, lúc này chẳng thèm để ý tới những người khác, hơi nhíu mày.
Nghệ Thiên Vương nhanh chóng trầm giọng nói: "Phá cửa Sinh Mệnh, trước mắt có lẽ chỉ có Trấn, Hồng Khôn, những người khác phá đều là cửa khác, Chú Thần Sứ cũng không phá cửa Sinh Mệnh..."
Loạn khẽ gật đầu, nhanh chóng nói: "Nói như vậy, đánh chết hai tên này, có lẽ có thể điều tra thêm, nhìn xem có phải phá vỡ cửa Sinh Mệnh thì sẽ khiến bản nguyên tăng cường giảm mạnh hay không.
Nếu đúng, thì chứng tỏ quy nhất không phải là hợp nhất hai loại sức mạnh, mà là ba loại sức mạnh!
Còn nữa, nếu là như vậy, một khi bản nguyên xảy ra vấn đề, người phá vỡ cửa Sinh Mệnh sẽ mạnh hơn phá tám khác, đúng không?”
Nghệ Thiên Vương lắc đầu: "Không biết, bản tọa cũng chưa phá tám."
"Cũng phải, đồ vô dụng nhà ngươi, tu luyện nhiều năm như vậy vẫn phá bảy, không biết là đúng."
Lời này, khiến không ít người khó xử.
Cấn Vương phá sáu im thin thít, Thiên Cực cũng ngửa đầu nhìn trời.
Hai người bọn họ còn đỡ, bên cạnh Lực Vô Kỳ, lão tổ Thủy Lực của nó cũng đến, lúc này trâu nước lớn tỏ ra bình tĩnh, giống như không nghe thấy có người nói chuyện. So số tuổi... ở đây, dù là Nghệ Thiên Vương cũng chưa chắc già hơn nó.
Dược Thần Đế Tôn, cũng cười khổ. Hắn không tính quá già, nhưng từ khi tham gia đại hội Tiên Nguyên tám nghìn năm trước hắn đã là Đế Tôn, dù năm đó mới chỉ có mấy nghìn tuổi, hôm nay cũng đã hơn một vạn tuổi.
Loạn sinh ra ở loạn thế, chưa đến tám nghìn tuổi, người ta sắp phá tám, mà hắn... vẫn là Đế Tôn.
Mọi người trầm mặc, mắt trâu của Lực Vô Kỳ liếc nhìn xung quanh, bỗng nhiên thầm nói: "Nhân Vương mới tu luyện 21 năm! À không, tu luyện ba năm!"
Nịnh bợ Phương Bình!
Còn về đắc tội Loạn... Lực Vô Kỳ cũng không lo lắng lắm, lão tổ đang ở đây, mặc dù đánh không lại Loạn, nhưng mình cũng không làm gì nha.
Phương Bình cũng ở đây, mình nịnh hắn, nếu như bị người đánh... không biết Phương Bình có cứu mình hay không.
Không cứu, vậy mình bỏ chạy thật nhanh, tránh bị Loạn đánh chết ăn thịt.
Câu nói nịnh bợ này, mình phải dùng nguy hiểm đến tính mạng để đổi. Lực Vô Kỳ cũng liều mạng, mạng trâu này ta cũng không cần, nịnh nọt ngươi, chuyện lúc trước xem như chấm dứt nhỉ?
Loạn lườm nó một chút, chẳng thèm so đo cùng một con nghé Chân Thần, nghé con người ta cũng chỉ nói thật.
Dù Loạn ngông cuồng bá đạo, nhưng cũng biết người biết ta, có can đảm chấp nhận hiện thực, lúc này không ngừng cười lớn, nói: "Phương Bình đúng là tu luyện rất nhanh, nhưng mà... tên nhóc đó nhiều vấn đề! Ông đây phá tám, đó chính là phá tám!
Tên nhóc đó, phá tám, chưa chắc là hắn phá tám, không cẩn thận có khi còn may áo cưới cho người khác."
Bên cạnh, Phương Bình im lặng.
Những người như Loạn đã nhìn ra chút gì cũng không có gì lạ, đến trình độ của hắn, chỉ biết mù quáng lăn lộn thì không sống được tới lúc này.
Khi mấy người bọn họ đang nói chuyện, ở khu vực vết nứt tối đen, Lê Chử khẽ quát một tiếng, một đại đỉnh xuất hiện!
Đỉnh kia vừa xuất hiện, chấn nhiếp hư không, không ít vết nứt bị san bằng.
Vạn Giới Đỉnh! Binh khí của Chưởng Ấn Sứ, được Lê Chử mang đến.
Trong tay Càn Vương cũng ném ra một chiếc ấn lớn, Thiên Vương Ấn.
Hai người dốc sức ứng phó, bọn họ phá bảy, không nguy hiểm nhiều, nhưng mấy Chân Thần và Đế Tôn mang theo bên cạnh đều có nguy hiểm đến tính mạng, hai người cũng đã kiệt sức vì bảo hộ những người này.
Ba vị Thiên Vương khác, cũng lục tục ra tay.
Năm vị Thiên Vương xuất thủ bảo vệ, cuối cùng khiến vết nứt bạo động hơi an tĩnh lại, thấy thế, Loạn cười lớn nói: "Lúc này mà lại hơi bạo động, không cẩn thận, Thiên Vương cũng mất mạng đấy... Thiên Cực, chơi lớn một lần không?!"
"..." Thiên cực buồn bực, ta ngốc hả?
Ta mới phá sáu, nếu phá bảy còn sống chạy đến, còn không phải muốn mạng già của ta? Sao ngươi không tự làm?
Loạn nói như vậy lại khiến Nghệ Thiên Vương hết sức cảnh giác, hắn rất sợ tình huống này, vội vàng nói: "Chúng ta cần sức mạnh của bọn họ để đi vào Vạn Giới Điện, nếu không, chúng ta căn bản không vào được!"
Loạn Thiên Vương mặc kệ hắn, nói chơi vậy thôi, hắn cũng lười giết đám kẻ yếu đó, dù giết được mấy vị Thiên Vương yếu, phá bảy còn sống, chắc cũng phải liều mạng với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận